Edit: Chu
Beta: LuBachPhong36
Có người hỏi: "Sao ngươi nhớ rõ tới vậy? Chuyện đã xảy ra bao lâu rồi chứ."
Sao hắn lại không nhớ rõ được? Trong trí nhớ của Khương Hi ở Thượng Tu Giới, là nửa năm bình đạm chẳng có gì lạ. Trong trí nhớ của Tiết Chính Ung ở Hạ Tu Giới, lại cảm khái một năm rất dài.
Mà trong trí nhớ Mặc Nhiên, đó là ba mươi lăm ngày sống trong tuyệt vọng, một ngày dài như một năm. Từng ngày từng ngày đều sống không bằng chết, từng ngày từng ngày đều như sống trong địa ngục.
Năm đó, lệnh chỉnh giá vừa ban hành, lòng người hoảng sợ, Đoạn Y Hàn và con trai nếu không có cơm ăn, cũng chỉ có thể nhặt lá cải mốc, gạo mốc meo hư thối, mì hỏng lót dạ. Về sau, người ăn không đủ no ngày càng nhiều, họ ngay cả lá cải cũng không nhặt nổi nữa. Trong khó khăn dồn dập, Mặc Nhiên không nhịn được nói với Đoạn Y Hàn: "Mẹ, chúng ta tới Nho Phong Môn tìm ông ấy đi, xin chút đồ ăn."
Đoạn Y Hàn lại thì thào bảo: "Xin ai thì xin chứ không thể xin ông ấy đâu."
Bán nghệ ăn xin duyên phố, khom lưng cúi đầu, cười duyên hét lớn, đều là nghề bất đắc dĩ, nhưng nếu phải cầu xin Nam Cung Nghiêm, ý nghĩa không hề giống nhau.
Đoạn Y Hàn tuy khốn cùng tuyệt vọng, lại không muốn phá vỡ điểm mấu chốt cuối cùng này.
Nàng không chịu, Mặc Nhiên liền không nhắc lại nữa.
Đứa trẻ không đáng chú ý, thân thủ lại cực kỳ nhanh nhẹn, ngày thứ chín lệnh chỉnh giá được ban ra, hắn rốt cuộc đi trộm một củ cải trắng.
Đoạn Y Hàn cẩn thận chia củ cải ra, mỗi ngày chỉ nấu phần lớn bằng nắm tay, chia ra cho hai người ăn. Ăn tới ngày thứ tám, củ cải đã bị thối, nhưng vì đã lâu không thấy có gì ăn cho no được, Đoạn Y Hàn đành cắt phần củ cải bị thối đi, miễn cưỡng chịu được thêm mấy ngày.
Sau khi ban hành lệnh chỉnh giá tới ngày thứ hai mươi mốt, bọn họ đã ăn sạch chút củ cải cuối cùng, rốt cuộc không còn tìm thấy bất cứ thứ gì ăn cho đỡ đói nữa.
Ngày thứ hai mươi lăm.
Trời mưa to, có giun bò ra từ đất, Mặc Nhiên tóm chúng lại, thêm chút nước mưa, nấu ăn luôn.
Cảm giác giun trong miệng trơn trượt làm người buồn nôn, Mặc Nhiên lầu bầu thực xin lỗi với mấy con vật nhỏ này hồi lâu, thật sự không có gì có thể lấp bụng nữa, nếu chịu qua được trận này, giun chính là ân công của hắn. Trời thấy đáng thương, hắn lại không muốn ăn ân công, ác mộng này tới khi nào mới có thể trôi qua...
Ngày thứ hai mươi tám.
Mặc Nhiên sốt cao.
Cho dù tên nhóc này thiên phú dị bẩm, linh khí cực cao, nhưng cũng không chịu nổi đói khát chật vật như vậy.
Đoạn Y Hàn đã hết khí lực từ lâu, ánh mắt trống rỗng.
Hôm ấy, thừa dịp Mặc Nhiên ngủ nàng cũng hạ quyết tâm, đứng dậy rời khỏi phòng chứa củi, chậm rãi tới tiên thành Nho Phong Môn nguy nga cao ngất—— nàng có nguyên tắc của mình, thà chết cũng không khất thực với Nam Cung Nghiêm.
Nhưng con trẻ vô tội, nó còn nhỏ như vậy, sao có thể bồi nàng rời nhân gian được.
Người trong đại điện đều lộ ra vẻ mặt trắc ẩn, tạm thời không nói Mặc Vi Vũ có tội hay vô tội, nhưng chuyện xưa năm đo thực sự cũng quá mức thê thảm rồi.
Có người thả chậm ngữ điệu, thở dài hỏi: "Lấy được không?"
"Không được." Mặc Nhiên nói, "Vận khí không tốt, lúc tới, Nam Cung Nghiêm vừa cãi nhau với thê tử."
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: "Thành chủ phu nhân kia vừa thấy mẹ ta, tính bà ta nóng nảy liền nổi trận lôi đình, không những không cho mẹ ta chút đồ ăn nào, còn đánh nàng trục xuất khỏi Nho Phong Môn."
"Thế Nam Cung Nghiêm đâu?"
"Không biết." Mặc Nhiên nói, "Mẹ ta không nhắc tới gã."
Có thể là ngăn cản, cũng có thể chỉ đứng bên cạnh, dáng vẻ thương mà không giúp được gì.
Mặc Nhiên không biết ngày đó cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết khi mẹ về, cả người đầy vết thương. Nàng cuộn lại trong phòng chứa củi ôm hắn không nói lời nào, sau đó bắt đầu ho ra máu, trong có trộn lẫn máu và dịch bao tử, cả phòng ngập mùi tanh tưởi hôi thối.
Ngày thứ ba mươi tư.
Đoạn Y Hàn đã không trụ nổi nữa, cơ hồ nói không ra lời, cũng chẳng rơi lệ.
Tối đó, nàng tỉnh lại từ cơn hôn mê, thế mà khôi phục được chút khí lực. Thấy Mặc Nhiên co bên cạnh nàng, muốn dùng thân thể nhỏ gầy sưởi ấm cho nàng. Nàng rất nhẹ rất nhẹ, rất ôn nhu mà nói với hắn: "Tiểu Nhiên nhi, phải tìm cách quay về Tương Đàm thôi."
"Mẹ..."
"Về Tương Đàm, tìm Tuân tỷ tỷ, để báo ân." Đoạn Y Hàn xoa đầu Mặc Nhiên, "Phải về Tương Đàm báo ân, đừng ở lại Lâm Nghi trả thù... Nghe mẹ nói, ngoan ngoãn...Lúc trước khi mẹ tới Lâm Nghi, nợ Tuân tỷ tỷ rất nhiều tiền, còn chưa trả, con về... Ở cạnh muội ấy, giúp muội ấy làm ít việc, giúp muội ấy vui vẻ. Ngày tháng sau này, nếu người khác cho con ân tình, con đều phải nhớ cho kỹ."
Mặc Nhiên ngậm nước mắt ngửa đầu nhìn quanh phòng chứa củi, sau đó nhìn gương mặt gầy gò của nàng.
Đôi mắt Đoạn Y Hàn đen tới toả sáng, thậm chí còn ánh lên màu tím như quả nho.
"Sau đó báo đáp."
Đó là điều cuối cùng Đoạn Y Hàn trước khi chết thay Mặc Nhiên suy tính.
Nàng sợ mình đi rồi, con trai sẽ bước lên ngã rẽ, nên ngàn dặn vạn dặn, bảo nó nhất định, nhất định phải rời khỏi vùng đất thương tâm này.
Cuộc đời nếu như có lối ra, sẽ không nghĩ ngợi lung tung, sẽ không hãm sâu vào nhà tù của cừu hận.
Nàng cho hắn "lối ra"—— phải báo ân.
Đừng báo thù.
Ngày thứ ba mươi lăm.
Đợt chỉnh giá hoang đường này rốt cuộc bị bãi bỏ nhờ cuộc bạo động, thời gian duy trì chỉ ngắn ngủi có một tháng lẻ năm ngày.
Đối với những người giàu có mà nói, thật giống một trò cười được hạ màn. Khắp thành Lâm Nghi chướng khí mù mịt, còn bọn họ ở trong chăn êm màn ấm duỗi lưng tỉnh dậy, nhận bát bảo hương lộ thị nữ dâng lên để súc miệng, nghe tin lệnh chỉnh giá bị bãi bỏ, cùng lắm chỉ cáu gắt mấy câu, ngáp một cái.
Tất cả đều không liên quan tới đau khổ.
Nhưng đối với Mặc Nhiên mà nói, đó lại là chuyện kích động không thôi.
Mình không cần lo về đồ ăn nữa, nên người tốt trên đường sẽ lại nhiều lên, Mặc Nhiên xin được một cái bánh, thậm chí còn có một bát cháo thịt ít đến đáng thương.
Hắn một ngụm cũng tiếc không dám uống, cẩn thận giữ chặt trong tay, hắn muốn về nhanh chút, để đưa cho mẫu thân bệnh nặng.
Thứ tốt như cháo thịt, mẹ uống rồi, nhất định có thể hồi phục nhỉ?
Hắn vội không nhịn nổi muốn dùng chén cháo này cứu mạng mẫu thân, nhưng hắn không dám chạy vội về nhà. Chén cháo này bị mẻ, cạnh chén mất một mảng to, nếu chạy vội, đổ ra ngoài thì phí mất.
Hắn vừa nhảy nhót lại vừa dày vò chạy tới nhà chứa củi.
"Mẹ——!"
Hắn ôm chén mẻ trong tay, dùng cái đầu bẩn hề hề, như chó con mà đẩy mở cánh cửa rách nát, trên mặt mang theo ý cười, tràn đầy mong mỏi với tương lai.
Quá tốt rồi, có cháo thịt để uống, mẹ sẽ khoẻ lại nhanh thôi, cuối cùng cũng xuân về hoa nở, họ sẽ cùng nhau lên đường, quay về Lâm Nghi. Nơi đó ca vũ thăng bình, không lo đói nữa, có một tỷ tỷ họ Tuân, họ sẽ không cần lang thang khắp nơi ăn xin để sống nữa.
Quá tốt rồi, bọn họ cùng nhau về nhà.
Một tiếng "kẽo kẹt".
Cửa mở.
"Nàng nằm ở bên trong." Trong Đan Tâm Điện, Mặc Nhiên an tĩnh nhàn nhạt nói.
Người khác hoặc kinh ngạc với sự lãnh đạm của hắn, hoặc run rẩy vì hắn máu lạnh.
Người này, kể về mẫu thân chết, thế mà có thể tâm bình khí hoà như thế, không có chút ấm áp nào, không có gợn sóng, thậm chí không có cả nước mắt.
Nhưng không ai nghĩ tới, cần bao nhiêu năm thương nhớ ngày đêm, đứt từng khúc gan khúc ruột, mới có thể mài bằng vết sẹo, mới có được gương mặt như giếng cổ không gợn sóng thế này.
"Ta gọi nàng, nàng không tỉnh." Mặc Nhiên nói, "Nàng sẽ không bao giờ mở mắt nữa, cũng không uống được một ngụm cháo kia."
Yên tĩnh thật lâu.
Vương phu nhân run giọng nói: "Chuyện kia... Về sau... Con, con một mình, quay về Lâm Nghi?"
Mặc Nhiên lắc đầu: "Ta tới Nho Phong Môn."
Có người "A!" Lên, nói: "Ngươi, ngươi đi trả thù?"
"Mẹ ta nói, phải báo ân, đừng trả thù." Mặc Nhiên nhàn nhạt nói, "Ta không định đi trả thù, ta chỉ muốn an táng cho mẫu thân. Nhưng ta không có tiền, cũng không kiếm kịp, nên ta tới phủ của gã, xin gã chút tiền."
"Gã cho không?"
Mặc Nhiên dường như khẽ cười nói: "Không cho."
"Không, không cho? Nhưng lúc trước ngươi có nói, trong lòng Nam Cung Nghiêm, nhiều ít vẫn có hình bóng mẫu thân ngươi, sao cả tiền phát tang cũng..."
Mặc Nhiên nói: "Vì vợ hắn cũng mới chết không lâu, qua đời."
"Cái gì?!"
Khương Hi nheo mắt lại: "... Thê tử của Nam Cung Nghiêm quả thực ra đi rất sớm, hơn nữa còn là tự sát..."
"Phụ nhân kia lúc mang thai, chồng còn dây dưa với người khác bên ngoài, sau khi sinh con, không ngừng cãi nhau, ngày nào cũng không như ý. Ngày đó mẹ ta tới phủ tìm họ, bị bà ta bắt gặp, bà ta càng thêm cuồng nộ, nghe nói khi ấy bà ta cầm đao đâm Nam Cung Nghiêm, Nam Cung Nghiêm bị chọc giận, nói là muốn hưu thê* (li dị)."
Mặc Nhiên tạm ngừng, sau đó nói: "Bà ta chịu không nổi, khuya hôm đó, đã treo cổ tự vẫn. Kỳ thật bà ta còn đi sớm hơn mẹ ta mấy ngày."
Nghe tới đây, mọi người không biết nên nói gì cho tốt, một quãng tình duyên của công tử phong lưu phóng khoáng khi xưa, cuối cùng làm loạn tới giai nhân hương tiêu ngọc vẫn, mình thì tan cửa nát nhà, tuần hoàn nhân quả trên đời, căn bản đều thế.
"Lúc ta xuất hiện, Nam Cung Nghiêm đang bị chưởng môn răn dạy, người nhà thê tử hắn cũng tới, là thương nhân cự phú tiếng tăm lừng lẫy ở Lâm Nghi." Mặc Nhiên nói, "Nam Cung Nghiêm đã sớm bị mắng tới cẩu huyết lâm đầu*, trong lòng không ngừng cáu giận. Đột nhiên thấy ta, làm sao còn tốt tính nổi nữa."
(*mắng xối xả, mắng té tát)
Vương phu nhân dễ mềm lòng nhất, tuy đã biết Mặc Nhiên không có quan hệ huyết thống, nhưng lòng vẫn thương tiếc, rơi lệ nói: "Nhiên nhi..."
Câu chuyện cũ này, Mặc Nhiên thật sự không muốn nhắc đến.
Sắc mặt Nam Cung Nghiêm ngày đó, sắc mặt của những người đang ở trong linh đường ngày đó.
Ở linh đường Nam Cung phu nhân—— giấy vàng hoa bạc, giấy trát tiểu đồng, xếp thành núi cao, cắm cờ chiêu hồn cẩm tú, quan tài đen nhánh viền vàng sáng rực rỡ, quá nhiều đồ vật.
Mấy trăm người quỳ túc trực bên linh cữu nữ nhân tự sát, than khóc.
Trường minh đăng được thắp sáng bằng dầu mạc hương kình*, chín mươi chín khoanh nhang vòng trầm hương lặng lẽ cháy, gió thổi khói bay, tàn nhang phiêu tán.
(* dầu cá nhà táng)
Khung cảnh quá náo nhiệt.
Còn mẫu thân hắn thì sao?
Nhạc tiên Đoạn Y Hàn của Tương Đàm chỉ có một bộ y phục rách nát tới không thể mặc, một đứa con thơ gầy trơ xương.
Ngay cả cái chiếu để bọc thi thể nàng cũng chẳng có.
"Mệnh trung ba thước, ngươi khó cầu một trượng."
—— đó là lời Nam Cung Nghiêm trong phẫn nộ cực điểm, tuyệt vọng tới cực điểm, nói với Mặc Nhiên.
Sau đó người nam nhân này dưới ánh nhìn chằm chằm của chưởng môn, ánh nhìn chằm chằm của nhạc phụ nhạc mẫu, đẩy thẳng đứa con riêng của mình ra khỏi cửa, từ chối không nhận.
Nam Cung phu nhân chết rồi, có quan tài sơn đỏ mạ vàng, mã não hương châu, áo liệm tuyết hàn bọc xác không thối, tơ lụa phủ mặt, lụa mỏng che mắt, cưỡi hạc về trời.
Đoạn Y Hàn chết rồi, chỉ có một cái xác, một người đầy nước mắt, âm dương cách biệt, không còn gì khác. Theo ý của Nam Cung Nghiêm, nàng ngay cả một chiếc quan tài gỗ mỏng cũng xa không cầu nổi.
Nên, còn ai dám nói, con người đứng trước cái chết đều bình đẳng đây?
Vận mệnh đã bất công ngay từ khi bắt đầu rồi.
Đến cuối cùng.
Nàng da thịt như ngọc.
Nàng mục nát thành bùn.
"Ta kéo nàng tới bãi tha ma, an táng." Mặc Nhiên nói mấy chữ ít ỏi, nhẹ nhàng bâng quơ.
Hắn không kể tỉ mỉ mình đã cầu xin quân tử qua đường chở họ một đoạn, hay làm sao kéo xác chết đã bốc mùi hư thối suốt mười bốn ngày, kéo tới tận vùng ngoại ô.
Hắn cũng không kể mình làm sao lật đá, đào đất, mai táng mẫu thân nhỏ bé gầy gò.
Mặc Nhiên không quen kể khổ trước mặt người khác.
Hắn vẫn luôn là người chôn thật sâu quá khứ của mình, nếu không đến mức bất đắc dĩ sẽ không hé miệng.
Mười mấy năm đầu đời, hắn đã sớm nhận hết khuất nhục, ác ý, khinh thường, phỉ báng. Trái tim hắn cứng rắn như sắt, kẻ khác nhìn hắn thế nào, hắn cũng chẳng quan tâm. Hắn căn bản không cần người khác thương hại hắn.
"Sau đó ta tới Tương Đàm."
Hắn rốt cuộc không chịu nổi chốn Lâm Nghi này, có một ngày, hắn trốn trong một chiếc sọt ở phía sau xe đẩy tay của một đạo sĩ, lén lút trà trộn ra khỏi thành.
Hắn bắt đầu làm theo lời dặn dò của mẫu thân, đến Tương Đàm, đi suốt nửa năm, từ giữa hạ, tới đầu đông. Giày rách, thì đi chân trần, sau đó lòng bàn tay bàn chân đều sinh ra vết chai thật dày.
Cứ đi một đường như vậy, hỏi, khi hắn đi tới ngoài Vô Bi Tự, rốt cuộc hắn vì vừa lạnh vừa đói, bộp một tiếng ngã vào đống cỏ.
"Mẹ..." Hài tử nho nhỏ nằm giữa đám cỏ, dưới mái tóc đen bù xù là ánh mắt tan rã. Hắn nhìn trời đất mênh mông kia.
Tuyết rơi rồi, tuyết lạnh đầu đông.
"Con phải gặp người rồi... xin lỗi... Con không chịu nổi nữa..."
Bông tuyết mềm mại rơi xuống, như tiếng than thở nhẹ nhàng, phủ đầy mặt hắn.
Giữa hoảng hốt có tiếng bước chân đến gần, sột sà sột soạt, sau đó có một đôi tay vén bụi cỏ ra, hắn nghe thấy một tiếng nói non nớt trong trẻo: "Sư tôn, người mau tới đây đi! Người mau nhìn nó, nó bị sao vậy?"
Một lát sau, có một đôi giày vải tới gần, có một nam nhân nói chuyện: "Ngươi đừng động vào, về trước đi. Ta tới xem nó."
Tiếng nói người nam nhân kia quá trầm lại lạnh lẽo, không có nhiều tình cảm.
Mặc Nhiên theo bản năng cảm thấy sợ hãi, hắn theo bản năng cảm thấy thiếu niên kia dễ gần, mà nam nhân kia lạnh như băng. Hắn không biết lấy sức từ đâu ra, khát vọng muốn sống sót khiến hắn nâng tay lên, suy yếu túm chặt góc áo người trẻ tuổi trước mắt.
Lời còn chưa nói, nước mắt đã chảy xuống.
"Cơm..."
Đói quá, cầu xin ngươi, ta muốn ăn cơm.
Thiếu niên bị túm chặt ngày đó đúng là Sở Vãn Ninh xuống núi cùng Hoài Tội, Sở Vãn Ninh ngơ ngẩn: "Gì cơ?"
Mặc Nhiên miễn cưỡng ngẩng gương mặt nhỏ bẩn thỉu lên, run rẩy làm động tác lùa cơm, cổ họng đau rát nuốt xuống. Trước mắt hết thảy đều mơ hồ, quay cuồng, lỗ tai ong ong vang lên.
Hắn rơi nước mắt, rên rỉ cầu xin người trước mắt. Hắn biết nếu tiểu ca ca này cũng giống nhiều lão gia thiếu gia hắn gặp, bỏ mặc hắn không màng, vậy hắn nhất định không sống nổi, nhất định sẽ tắt thở. Hắn rốt cuộc không chịu nổi nữa.
"Ăn..."
Sau đó, Sở Vãn Ninh cho hắn uống ít cháo.
Một ấm cháo, cứu kẻ sắp chết đói.
Uống cháo xong, Mặc Nhiên liền rời khỏi Vô Bi Tự, khi đó đầu óc hắn mê man không tỉnh táo, tướng mạo của "Ân công ca ca", hắn chỉ có một đôi mắt phượng hơi hơi chếch lên, lông mi vừa dày vừa dài, còn lại chẳng còn ấn tượng gì.
Có điều, ngày ngày đêm đêm từ Vô Bi Tự tới Tương Đàm, hắn đều khoác chiếc áo choàng ân công ca ca cởi ra cho hắn kia. Khi đó cơ thể hắn nhỏ, khoác chiếc áo choàng của thiếu niên có vẻ phá lệ vụng về buồn cười, đặc biệt là lúc trùm mũ lên, vành mũ cơ hồ có thể che hết mặt hắn.
Trên đường đi luôn có những đứa trẻ không cần lo về cơm áo, rúc vào trong lòng cha mẹ, reo lên: "Cha, mẹ, nhìn tiểu ăn mày kia kìa, nó mặc cái gì thế, thật buồn cười!"
Mặc Nhiên cũng hoàn toàn không giận.
Kẻ khác châm chọc mỉa mai với hắn có là cái gì? Hắn chỉ cảm kích chiếc áo choàng không vừa người này giúp hắn che mưa chắn gió, có thể cho hắn lòng người ôn nhu.
Hắn khoác nó, khi tuyết rơi, bông tuyết không chạm đến người hắn. Tới đêm dài, bóng tối không len vào lòng hắn.
Mà mỗi khi đêm đến, hắn liền nhóm một đống lửa, ôm gối ngồi bên sưởi ấm, hắn trùm áo choàng lên cả đỉnh đầu, co người lại, từ bên trong lớp vải nhung mềm mại hướng mắt nhìn ra ngọn lửa cam ấm áp.
Áo choàng rất ấm, như được mẹ ôm, cũng như cặp mắt phượng ôn nhu của ân công ca ca... Đứa trẻ nho nhỏ cứ như thế cuộn tròn ngủ thiếp đi, thậm chí ngay cả trong mơ cũng ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên áo choàng, như đang dựa vào một gốc hải đường hoa nở rộ.
Giờ quay đầu nhìn lại, chẳng trách mình thấy mùi hương trên cơ thể Sở Vãn Ninh rất dễ ngửi, chỉ cần trên giường gối có hơi thở của y, mình đã có thể ngủ tới vô cùng an tâm.
Cũng không lạ khi lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Ngọc Hành trưởng lão dưới Thông Thiên Tháp, đã cảm thấy cặp mắt phượng rủ xuống cực ôn nhu. Tựa như đã từng thấy ở đâu.
Hoá ra hết thảy đều có nhân quả.
Hắn và Sở Vãn Ninh... Hoá ra đã nói chuyện từ lâu, từng có tiếp xúc về nhiệt độ cơ thể, thậm chí hắn còn từng liếm lên lòng bàn tay Sở Vãn Ninh. Hoá ra từ lâu như vậy, hắn đã ngửi mùi hoa trên y phục Sở Vãn Ninh, hoá ra ân công ca ca hắn luôn tìm kiếm ở ngay bên cạnh, sống chết cũng chưa từng rời xa.
Mặc Nhiên buông mắt xuống, trong Đan Tâm Điện lạnh lẽo, thế mà vì vậy lại sinh ra một tia ấm áp.
Có điều đây là bí mật giữa hai người họ, Mặc Nhiên nghĩ trong lòng, vừa chua xót vừa ngọt ngào, hắn giấu kín bí mật này vào trong lòng, không nói cho ai, cũng sẽ không nói cho mọi người nghe.
Hắn hít một hơi thật sâu, dừng một chút, tiếp tục nói: "Sau khi tới Tương Đàm, ta theo di ngôn của mẹ tìm được Tuân Phong Nhược."
Khi đó tiểu Nhiên nhi chỉ mới năm tuổi, trên người hắn được bọc thật dày, bởi chiếc áo choàng của thiếu niên Sở Vãn Ninh.
Vạt áo choàng kéo trên đất, đã bẩn từ lâu, đứa trẻ nhỏ từ lông tơ của áo choàng ló ra cái đầu như tổ chim dơ hề hề, khuôn mặt nhỏ xanh xao vàng vọt, nhẹ giọng hỏi: "Xin hỏi... Tuân Phong Nhược tỷ tỷ, ở đây ạ?"
"Tuân Phong Nhược?" Ca cơ bị hắn giữ lại cười thành tiếng, tò mò đánh giá qua hắn, "Hoa khôi nhạc phường? Tuy nói chỗ chúng ta bán nghệ không bán thân, nhưng đối với Tuân cô nương nổi bật nhất, có bao người thích giọng ca hơn tướng mạo nàng ta chứ? Tiểu đệ đệ ngươi mới lớn nhường này, thế mà đã biết tìm nàng?"
Mặc Nhiên mở tròn mắt, mặt mày ngây ngô, căn bản không hiểu ả nói gì.
Nhưng ý cười nhạo trong mắt cô nương kia lại trần trụi, Mặc Nhiên bởi vậy rất xấu hổ, hắn siết chặt hai bên cổ áo choàng của mình, mặt đỏ lên: "Tỷ làm ơn, ta muốn gặp Tuân tỷ tỷ. Ta, mẹ ta bảo ta tới tìm tỷ ấy..."
"Hả? Mẹ ngươi là ai cơ?"
"Mẹ ta họ Đoạn, gọi là Đoạn Y Hàn..."
"A!" Ca nữ biến sắc, lui về sau một bước, dùng khăn che miệng, đôi mắt đào hoa lười biếng bỗng mở to, "Ngươi, ngươi là con của Đoạn nhạc tiên?"
Năm đó khi Đoạn Y Hàn nổi danh bốn phương, cũng không tác oai tác quái, còn thường xuyên chia trang sức tiền bạc cho những tỷ muội tuổi già mất sắc, giọng hát không còn như xưa. Nên ca cơ này nghe nói hắn là con của Đoạn cô nương, liền thay đổi thái độ, vội đưa hắn vào phòng ấm hoa các, gặp Tuân Phong Nhược đang kê cao gối ngủ trong phòng.
Đóng cửa lại, Mặc Nhiên liền bái hạ Tuân Phong Nhược, kể lại ngọn ngành mọi chuyện từ đầu tới cuối cho nàng. Tuân Phong Nhược trong lòng đau xót, nước mắt rơi ướt xiêm y.
Nàng lập tức tìm ma ma, có ý muốn giữ Mặc Nhiên lại bên cạnh mình, ma ma vốn không chịu, nhưng không chịu nổi mấy lần năn nỉ của hoa khôi, hơn nữa bà ta đánh giá Mặc Nhiên mấy lần, cảm thấy đứa nhỏ này ít nhất cũng làm được mấy chuyện trong lâu, vì thế miễn miễn cưỡng cưỡng đồng ý. Ăn mày vào lâu sợ ám quẻ đen đủi, theo quy tắc từng bộ y phục đều phải đốt sạch, lại tắm rửa kỹ càng sạch sẽ một lần.
Tắm thì không thành vấn đề, nhưng lúc nói phải đốt y phục, Mặc Nhiên lại khóc.
"Khóc cái gì! Cũng chẳng phải sau này không mua đồ mới cho mày!" Ma ma không kiên nhẫn dùng cái tẩu hút thuốc gõ lên đầu Mặc Nhiên, "Biết điều chút, lão nương còn cho ăn cho ở, người khác cười còn không kịp, nhìn cái dáng nghèo kiết xác của mày kìa!"
Mặc Nhiên sợ liên lụy tới Tuân tỷ tỷ, nàng đã vì hắn mà nói hết lời tốt rồi.
Nên hắn cắn môi liều mạng chịu đựng, tới tận khi mặt đỏ bừng, đứng trước lửa sụt sịt không lên tiếng.
Khi đó hắn thật sự không biết, hết thảy chuyện này tột cùng là vì sao. Vì sao hắn chỉ muốn giữ lại một chiếc áo cũ mà thôi, nhưng vì hắn yếu đuối vì hắn ti tiện, vì hắn là tên ăn xin hôi hám, vì để không khiến kẻ khác đen đủi và phiền phức, hắn cũng chỉ có thể để người ta cởi nó từ người hắn xuống. Hắn không thể giãy giụa, không thể nói "Không", thậm chí ngay cả quyền rơi nước mắt cũng chẳng có.
Nó đã từng cho hắn nhiều ấm áp, ký thác, chỗ dựa. Nó vì hắn che mưa chắn gió, đã dơ đến độ nhìn không ra màu sắc ban đầu.
Hiện giờ hắn đã có nơi dừng chân, có lẽ rốt cuộc không dùng đến nó nữa. Hắn chỉ muốn giặt sạch nó cẩn thận, xếp chỉnh tề, cho dù từ giờ không mặc tới nữa, cất dưới đáy rương nhỏ cũng được. Nó là bạn của hắn mà, không chỉ là một chiếc áo cũ.
Nhưng vạn sự đều không như hắn muốn.
Bùng một tiếng, chiếc áo choàng bẩn thỉu bị ném vào lửa, người ném nó chỉ như tiện tay ném đồ, cuối cùng còn sợ bẩn. Nhưng đối với Mặc Nhiên mà nói, đó là một lần hoả táng, một hồi tang lễ.
Hắn trơ mắt nhìn.
Ngọn lửa bập bùng cháy cao, trần thế tráng lệ mơ hồ.
——
"Uống chậm chút... Không đủ vẫn còn mà..."
"Ngươi là người ở đâu tới thế..."
Bên tai hắn vẫn còn quanh quẩn giọng nói ôn hoà của thiếu niên. Đó là thiện ý hiếm thấy hắn được nếm qua trong cuộc đời hèn mọn của hắn.
Đều thành tro.
Cứ như vậy, Mặc Nhiên nhận ma ma của Túy Ngọc Lâu làm mẹ nuôi, hắn còn được mẹ nuôi tùy tiện cho một cái họ, họ Mặc. Từ đó thành kẻ sai vặt trong lâu, cuối cùng sống những ngày tháng yên ổn.
Có điều, ngày vui ngắn ngủi chẳng kéo dài bao lâu. Khi ấy, Tuân Phong Nhược đã không còn trẻ, theo quy củ trong lâu, tuy nhạc phường không thể so sánh với thanh lâu, nhưng đã tới tuổi, nếu không kiếm đủ "Phí tự thương", thì đêm đầu của các cô nương, sẽ bị ma ma bán cho các công tử phú thương.
Tuân Phong Nhược không lo, nàng đã kiếm cho Túy Ngọc Lâu đầy bồn đầy bát.
"Còn thiếu mười lăm vạn kim." Khi ấy Tuân Phong Nhược cười ngâm ngâm nói với Mặc Nhiên, "Tiểu Nhiên nhi, chờ đệ và tỷ tỷ ta đây kiếm đủ tiền rồi, là có thể chuộc thân đó. Tỷ tỷ sẽ cùng đệ trải qua những ngày tháng tốt đẹp."
Mặc Nhiên bị đẩy xuống bếp làm, ngày thường rất ít khi gặp được nàng, ma ma sợ người trong lâu ôm tâm tình chia bè kéo cánh, nên Tuân Phong Nhược gặp Mặc Nhiên, luôn phải lặng lẽ.
Nàng vươn tay, nhéo mặt hắn, sau đó cho hắn một viên kẹo: "Suỵt, cầm ăn đi. Tiếc là tỷ không cho đệ tiền được, sẽ bị phát hiện mất. Đôi mắt mẹ nuôi nhiều độc lắm, hì hì."
Mặc Nhiên liền nhếch miệng cười, lộ khuôn miệng còn thiếu răng sữa: "Vâng, cảm ơn Tuân tỷ tỷ."
Nhưng mà, Tuân Phong Nhược chỉ còn thiếu mười lăm vạn kim là có thể chuộc thân, chuyện này ma ma sao có thể không rõ trong lòng?
Trên mặt bà ta tuy bát phong bất động*, nhưng trong lòng lại thập phương hoả cấp.
Mất Tuân Phong Nhược, Túy Ngọc Lâu liền mất hơn nửa tiền tài kiếm được, ma ma kia liền tính toán, trước khi Tuân Phong Nhược đi, nhất định phải vơ vét cạn máu một phen.
Khi ấy không ít nhà giàu thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Tuân Phong Nhược, đều đưa ra giá trên trời, đủ để ma ma ăn không ngồi rồi cả đời. Cuối cùng ma ma kia động tâm tư xấu, thế mà đem Tuân Phong Nhược bán cho một phú thương lắm tiền. Hai người thừa dịp tết Thượng Nguyên*, Tuân Phong Nhược ngồi ở lâu đánh đàn, cho nàng một chén trà pha thuốc mê, sau đó đưa vào trong phòng...
Mặc Nhiên hôm đó nấu bánh trôi trong bếp, nặn thật cẩn thận chỉnh tề, mang cho Tuân tỷ tỷ ăn.
Hắn còn chưa vào, đã nghe thấy trong phòng có tiếng thở dốc nặng nề, Mặc Nhiên ngạc nhiên sợ hãi, đẩy cửa ra, mùi huân hương long não nồng đậm ập vào mặt, hun cho hắn nôn khan mấy lần.
Trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo, hắn nhìn thấy tên phú thương béo ú như thịt ba chỉ, khoé miệng chảy dãi, vạt áo mở rộng, đang đưa đẩy trên người Tuân Phong Nhược bủn rủn không có sức giãy giụa.
"Leng keng!"
Chén bánh trôi sứ rơi trên đất, Mặc Nhiên vọt vào trong phòng, cũng không biết lấy sức từ đâu ra——- thiên chất hắn từ nhỏ đã rất kinh người—— hắn đánh lộn với tên phú thương kia, sau đó ấn chặt tên mập ú đó xuống, hô to với Tuân Phong Nhược đã khóc như mưa, hoảng sợ không biết nên làm gì:
"Tỷ tỷ, mau chạy đi!"
"Nhưng mà đệ..."
"Tỷ đi nhanh đi, đệ không thể đi được, đệ phải giữ gã! Nếu tỷ không đi, chờ ma ma tới, chúng ta đều bị tóm ở đây, tỷ đi nhanh lên! Đi nhanh, tỷ đi rồi, đệ lập tức chạy liền!"
Tuân Phong Nhược là ân nhân của hắn.
Mặc Nhiên để nàng cao chạy xa bay, trốn khỏi Việt Châu, từ đó không quay lại nữa.
Hôm đó, rốt cuộc hắn làm được anh hùng.
Tuân Phong Nhược nghẹn ngào chắp tay thi lễ với hắn, chạy ra khỏi lâu. Nhưng Mặc Nhiên lại không trốn kịp. Ma ma nghe thấy động tĩnh, đưa người lên rất nhanh, mà vừa lên tới, đã thấy Mặc Nhiên ra tay đánh khách quý, thả hoa khôi chạy, khuôn mặt vặn vẹo, nôn ra máu.
Con trai ma ma, tuổi tác gần bằng Mặc Nhiên, đứa con này tâm địa độc ác, một bụng toàn ý xấu, thấy mẫu thân đang cực kỳ tức giận liền có một chủ ý trong lòng—— đứa trẻ ác độc có đôi khi ngây thơ đáng sợ như vậy. Thằng bé kia dùng cách trừng phạt súc vật để trừng phạt bạn cùng lứa với mình.
Nó tìm một cái lồng sắt nhốt chó, để người nhét Mặc Nhiên vào trong. Lồng sắt nhỏ hẹp chật chội, Mặc Nhiên chỉ có thể ngồi xổm, không thể nằm, không thể đứng, bọn chúng cho Mặc Nhiên ăn cơm thừa canh cặn như cho chó ăn, cứ như vậy suốt bảy ngày.
Bảy ngày, Mặc Nhiên bị nhốt trong căn phòng cũ của Tuân Phong Nhược, trong mùi huân hương trộn lẫn với hơi thở và dịch thể tanh hôi của nam nhân.
Hắn ngồi xổm, cong lưng lại.
Ngửi mùi hôn hôn trầm trầm, ngọt ngọt ngấy ngấy này.
Buồn nôn.
Bảy ngày.
Từ đó hắn ngửi thấy mùi huân hương đã ghê tởm, từ xương cốt tràn ra sự lo lắng và hoảng sợ.
—————–
*Bát phong xuy bất động: tám ngọn gió thổi không lay động. Theo Phật học, tám ngọn gió ấy là chỉ tám pháp ở thế gian hay làm loạn động tâm người, bao gồm: lợi, suy, huỷ, dự, xưng, cơ, khổ, lạc. Câu này ý chỉ: tâm lý vững vàng bất động khi đối diện với tám ngọn gió này.
Thập phương hoả cấp: ý chỉ gấp như lửa cháy mười phương.Tết Thượng Nguyên: là Tết Nguyên Tiêu.