(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
“Mặc Nhiên, Mặc Nhiên.”
Tựa như có người đang gọi hắn.
Hắn mơ hồ mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn hình bóng trắng như tuyết trước mắt, hắn mơ hồ cảm thấy người này rất giống Sở Vãn Ninh, nhưng lại không tin nổi, chỉ cảm thấy đôi tay người nọ áp chéo lên ngực hắn, không ngừng chuyển linh lực vào vết thương chảy đầy máu tươi của hắn.
Thật ấm…
Là ai?
Hắn cố gắng chớp con mắt, muốn nhìn rõ thân ảnh quá mức mơ hồ kia.
“Mặc Nhiên…”
“Sư, sư tôn?”
Hắn nuốt máu tụ trong cổ xuống, thì thào hỏi.
Có bọt nước ấm áp nhỏ lên mặt hắn, dần dần, hắn nhìn rõ, người trước mắt có đôi mắt phượng như hoa hạnh Giang Nam, sắc mặt tái nhợt, còn có vết máu. Mặc Nhiên cứng đờ nhìn y, trên mặt Sở Vãn Ninh chưa từng thấy có biểu cảm như vậy.
Sư tôn hắn luôn lãnh đạm, nhưng người trước mắt, đang khóc.
Mặc Nhiên vươn tay, muốn chạm tới, muốn biết đây có phải sự thật không, hay là ảo giác mà người sắp chết thấy. Nhưng mà đầu ngón tay cách khuôn mặt người nọ mấy tấc, đã ngừng lại.
Đôi khi hận một người, là một thói quen. Nếu bất chợt không còn hận y nữa, sẽ trở nên rất mờ mịt.
Hắn không dám chạm vào.
Sợ là thật.
Cũng sợ là giả.
Hắn nhìn thấy phía sau Sở Vãn Ninh là núi thây biển máu, không biết ác chiến đã dứt khỏi Trấn Thải Điệp, hay là hắn đã vào trong địa ngục Tu La. Hắn biết mình làm nhiều chuyện ác, chết chưa hết tội, sau khi mệnh tàn sẽ đọa vào Vô Gian, muôn đời không được siêu sinh.
Nhưng Sở Vãn Ninh…
Y là một người tốt.
Sao có thể tới đây cùng mình, vĩnh miễn bị nhốt trong A Tỳ.
“Còn một chút cuối cùng.” Giọng Sở Vãn Ninh như truyền tới từ biển sâu, mông lung như vậy, “Ngươi không được ngủ, nếu không…”
Hắn nhìn thấy khóe miệng Sở Vãn Ninh có máu rỉ ra.
Ánh sáng kim sắc càng ngày càng chói, đột nhiên người trước mắt bị bao vây trong luồng sáng mông lung ấy, thế mà biến thành dáng vẻ trẻ con.
“Nếu không, dưới tòa Ngọc Hành ta, sẽ không có đồ đệ như ngươi.”
“Hạ sư đệ!”
Tận mắt nhìn thấy Sở Vãn Ninh biến thành Hạ Tư Nghịch, Mặc Nhiên dưới hoảng sợ, miệng vết thương chợt đau nhức, không kịp nghĩ nhiều, đã hôn mê lần nữa.
“Mặc Nhiên.”
Giọng nói kia ôn nhu mà gần như thở dài, không biết có phải là ảo ảnh kiếp trước, nỉ non bên tai hắn.
“Thực xin lỗi, là sư phụ sai…”
Lại là những lời này! Lại là những lời này!
Sở Vãn Ninh, ta không cần ngươi nhận sai, ta muốn ngươi——
Làm sao?
Bỗng nhiên ngừng lại, thế nhưng cũng không biết mình đang muốn nghĩ gì.
Không cần y nhận sai, thì muốn y làm gì?
Bỗng nhiên mở to mắt, kịch liệt thở dốc. Trọng sam Mặc Nhiên mướt mồ hôi, đưa mắt nhìn lại, thấy một căn phòng sạch sẽ, không trang trí gì quá nhiều.
Hắn đã nằm trong phòng ngủ ở Tử Sinh Đỉnh.
Hắn vẫn còn sống…
Không tin nổi mà nhìn quanh bốn phía, nâng cánh tay đã lạnh ngắt lên, sờ sờ nơi bị thương trên ngực. Nơi đó quấn băng dày cộp, màu máu xuyên qua lớp băng thấm ra, chạm vào có hơi đau, nhưng dưới lớp băng, trái tim kia vẫn nảy lên thình thịch, hữu lực như vậy, kích động mừng như điên khi sống sót qua kiếp nạn.
Hắn còn sống.
Hắn còn sống!!
Dòng máu trẻ tuổi chảy điên cuồng trong thân thể, làm cho hắn có hơi choáng váng, đầu ngón tay run rẩy.
Đột nhiên nghe thấy tiếng rèm cửa bị xốc lên, Mặc Nhiên ngồi trên giường chợt ngẩng đầu, đối diện với mỹ nhân vừa vén rèm tiến vào, có lẽ bên ngoài có hơi lạnh, y khoác một lớp áo lông cừu màu trắng, mái tóc đen nhánh xõa xuống, hơi nâng ánh mắt sáng ngời ôn nhu, đuôi mắt có nhiễm ba phần hồng nhạt, nổi bật hơn hẳn màu da trắng nhợt.
Sư Muội không đoán được Mặc Nhiên đã tỉnh, hơi kinh ngạc, sau đó mới hỏi: “A Nhiên? Đệ, đệ…”
“Sư Muội! Sư Muội!”
Mặc Nhiên gọi y mấy lần, đôi mắt sáng ngời, ánh đen tỏa ánh sáng kỳ diệu, hắn nhảy xuống giường, cũng mặc kệ việc vết thương đau đớn, nhe răng trợn mắt giật giật khóe miệng, nhào tới ôm chặt lấy Sư Minh Tịnh vào lòng, vô cùng vui mừng mà nói liên thanh.
“Thật tốt quá! Huynh không chết! Ta cũng không chết! Qua rồi, qua cả rồi!”
Trận thiên liệt này là đại nạn trong kiếp trước của hắn, yêu ma quỷ quái từ trên trời giáng xuống, mang theo Sư Muội đi, cũng đẩy Mặc Nhiên vào vực sâu của tội ác.
Sau khi hắn trọng sinh lo sợ nhất là trận đại loạn này, nhỡ đâu dẫm vào vết xe đổ, cuối cùng lại lẻ loi côi cút một mình lần nữa, dẫm lên xương trắng lởm chởm của người thần, một mình tới Vu Sơn Điện trống rỗng.
Nhưng mà trời xanh chưa từng bạc hắn, khi hắn đứng ra, cam nguyện chịu chết vì Sư Muội, hết thảy đều thay đổi.
Hắn sẽ không cô đơn một mình, sẽ không bị chúng bạn xa lánh, sẽ không bị buộc phải một mình đi trong đêm tối, trở thành cô khách thiên nhai nữa, từ nay về sau, tội ác bị xóa bỏ——
Hắn chân chính thoát khỏi ác mộng kiếp trước, hắn chân chính trọng sinh.
Mặc Nhiên ôm Sư Muội, ôm hồi lâu mới buông ra, trong mắt nổ đầy pháo hoa, sáng ngời như vậy, như hai dải ngân hà sáng lập lòe.
Sư Muội vẫn ngơ ngác đứng yên, cho tới tận khi Mặc Nhiên giữ lấy bờ vai của y, rũ mắt cười nhìn y, nhìn thật lâu, y mới dần dần khôi phục lại tinh thần, trán khẽ nghiêng, chủ động dựa vào cằm Mặc Nhiên.
“A Nhiên.”
“Ừm ừm.”
Khi Sư Muội lại nâng mặt lên, mang theo ý cười nhàn nhạt, hốc mắt lại có hơi ướt.
“Đệ còn sống là may rồi.”
Mặc Nhiên cười xoa đầu y, giữ lấy tay y, nói: “Đồ ngốc, ta sao có thể có chuyện gì chứ? Ta…”
Đang định nói thêm, bỗng bên ngoài lại có người xốc mành lên, tiến vào.
“Tiết Mông?”
“…” Tiết Mông quả thực lòng dạ hẹp hòi, có lẽ bị cướp mất cơ hội nổi bật khi trừ tà đuổi yêu ở trấn Thải Điệp, sắc mặt không khỏi đen xì, môi cũng mím chặt. Thấy Mặc Nhiên tỉnh, cũng chỉ tạm dừng giây lát, sau đó quay đầu nói với Sư Muội, “Hắn tỉnh từ bao giờ?”
Sư Muội do dự một lát mới mở miệng, trong giọng cũng có hơi phiền lòng: “Lúc nãy.”
“… Ừ.” Tiết Mông lên tiếng, vẫn chẳng buồn nhìn Mặc Nhiên.
Mặc Nhiên thầm nghĩ tên nhóc này đúng chỉ là tên nhóc, bị cướp sự nổi bật cũng như bị cướp kẹo, nửa ngày cũng không có nổi sắc mặt đẹp.
Có điều tâm tình hắn rất tốt, cũng không muốn so đo với Tiết Mông, mà cười nói: “Có vẻ ta hôn mê đã lâu, ai đưa ta về thế?”
“Còn có thể là ai nữa?” Tiết Mông phất tay khoanh tay lại, sắc mặt cực kỳ xấu, “Còn không phải sư tôn?”
“À.”
Nghe vậy thật ra Mặc Nhiên lại sửng sốt, chút ký ức khi hôn mê vụn vặn từng đoạn không rõ ràng hiện lên, chẳng qua lúc tỉnh lại chợt kinh hỉ, khi đó thấy cũng không biết cái nào là giả cái nào là thật.
Hắn trầm tư nói: “Sư tôn… Hạ sư đệ…”
Nghe hắn nói vậy, thân hình Tiết Mông run lên rất nhỏ khó phát hiện, sau đó cứng đờ nói: “Ngươi thấy rồi?”
“Gì cơ?”
“Sư tôn chính là Hạ sư đệ.”
Mặc Nhiên vốn chỉ suy đoán, giờ chợt nghe, không khỏi biến sắc: “Cái gì!!”
Tiết Mông đột nhiên quay đầu, vẻ mặt như là cổ quái, như là cố hết sức nhịn lại gì đó: “Làm sao? Ta tưởng ngươi biết rồi.”
Mặc Nhiên hoảng sợ kêu lên: “Sao ta biết được! Khi đó ta hôn mê… Mơ hồ thấy hình như bóng dáng hai người họ chồng lên nhau… Ta…”
Nhớ tới Hạ sư đệ năm đó bầu bạn với mình ở chốn Đào Nguyên, hai người cùng chung giường, lại nhớ tới lúc mình ở đảo Lâm Linh khó kìm lòng, khi dây dưa với Sở Vãn Ninh làm rơi phát khấu kim sắc từ vạt áo y ra.
Khăn tay hải đường.
Xiêm y thay đổi độ lớn theo thân hình.
Hũ canh Hạ Tư Nghịch ôm trong tay.
Y ngửa đầu gọi hắn là sư huynh, mà hắn xoa đầu y, cười nói sau này chúng ta chính là huynh đệ, sư huynh thương đệ.
Từng chuyện lại từng chuyện đều như khói nhẹ tụ lại trước mắt, trong chốc lát là gương mặt quá mức lãnh đạm của Sở Vãn Ninh, trong chốc lát lại là dáng vẻ Hạ Tư Ngịch mím môi không nói.
Hắn từng đùa cợt nói trước mặt Hạ Tư Nghịch rằng Sở Vãn Ninh không tốt, không thích y.
Hắn cũng từng kiên nhẫn giúp Hạ Tư Nghịch buộc tóc.
Tóc mềm mại như vậy, luồn trong kẽ tay như mực.
Cẩn thận nghĩ lại, quả thực giống nhau tới thế…
Mặc Nhiên chỉ cảm thấy đầu muốn vỡ, vòng vo mấy vòng, lẩm bẩm nói: “Sư tôn là Hạ sư đệ… Sư tôn là Hạ sư đệ… Sư tôn là…”
Hắn đột nhiên dừng lại, gần như phát điên.
“Đùa cái gì thế! Sư tôn sao có thể là Hạ sư đệ chứ!!”
“A Nhiên…”
Mặc Nhiên dở khóc dở cười nói: “Đệ ấy, bọn họ tuy rằng có rất nhiều điểm giống nhau, nhưng mà… Nhưng mà tóm lại là không giống nhau. Hạ sư đệ là người tốt như vậy, sao có thể——“
“Ngươi có ý gì.”
Tiết Mông chợt cắt ngang câu nói của Mặc Nhiên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt đối phương.
“Hạ sư đệ là người tốt như vậy? Thế nào, người tốt như vậy thì không thể là sư tôn à?”
Mặc Nhiên nói: “Ta đương nhiên không phải bảo sư tôn không tốt. Chỉ là Hạ sư đệ xưa nay đối xử với ta chân thành, ta cũng coi đệ ấy như đệ đệ ruột, ngươi đột nhiên bảo với ta đệ ấy là sư tôn, ngươi bảo ta chấp nhận thế nào được…”
Tiết Mông cả giận nói: “Hạ sư đệ chân thành, sư tôn thì giả dối?”
Nghe thấy mùi gió bão trong giọng cậu, Sư Muội vội vàng kéo ống tay áo cậu lại.
“Thiếu chủ, cậu nhớ lại những gì tôn chủ đã nói đi! A Nhiên đệ ấy vừa mới tỉnh, còn…”
Tiết Mông bỗng gạt văng tay Sư Muội đi, tròng mắt nâu vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt Mặc Nhiên, gân xanh trên cổ thậm chí vì tức giận mà nổi lên, tựa như rắn phun nọc, lúc nào cũng có thể cắn chết con mồi, phun ra kịch độc.
“Mặc Vi Vũ, hôm nay ngươi nhất định phải nói với ta rõ ràng, vì sao sư tôn không thể là Hạ Tư Nghịch? Vì sao người không xứng với hai chữ chân thành, hả? Ngươi nói cho ta, sao người ở trong lòng ngươi lại giả dối?!”
Mặc Nhiên bị cậu ép hỏi làm cho không khỏi thấy phiền, dáng vẻ Tiết Mông giận trời oán người, không phải lần đầu tiên hắn thấy, kiếp trước khi hắn là Đạp Tiên Đế Quân, mỗi lần gặp lại Tiết Mông, đều là mỗi lần tính tình như bị sặc thuốc thế này.
Không khỏi có chút bực mình, nhíu mi lại: “Chuyện của ta với y, ngươi quản nhiều thế làm gì.”
“Chuyện của ngươi với người?” Tiết Mông nói, “Trong lòng ngươi có người ư?”
Mặc Nhiên giận quá hoá cười: “Ngươi có bệnh à Tiết Tử Minh, rảnh quá tới đây phát điên làm cái gì. Đi thôi Sư Muội, chúng ta tới Đan Tâm Điện tìm bá phụ với sư tôn hỏi cho rõ.” Nói xong kéo Sư Muội đi, lướt qua Tiết Mông, muốn ra ngoài.
Tiết Mông đứng yên một lát, tựa như cố hết sức nhịn gì đó, nhưng phút cuối cùng Mặc Nhiên ra cửa, cậu vẫn không thể nhịn nổi, quay đầu lại gào lên: “Mặc Vi Vũ, trong lòng ngươi có sư tôn người không?!”
“…”
Mặc Nhiên bị cậu gào lên không khỏi phiền lòng. Hắn dừng bước chân, ánh mắt vốn còn sáng ngời, dần dần trở nên tối lại.
Sư Muội siết chặt tay hắn, bất an mà thấp giọng nói: “Đừng để ý tới cậu ấy, tính khí cậu ấy mấy hôm nay không tốt. Chúng ta đi thôi.”
“… Ừ.”
Nhưng tay vừa mới chạm vào rèm, còn chưa xốc lên, giọng Tiết Mông lại vang lên lần nữa, trầm buồn, cứng đờ nóng rực, như ngọn lửa lao tới.
“Mặc Vi Vũ, ngươi con mẹ nó, đúng là chẳng ra gì.”
“Soạt” một tiếng, rèm hạ xuống.
Mặc Nhiên nhắm mắt lại, sau đó mở ra.
“A Nhiên…”
Sư Muội muốn giữ hắn lại, nhưng bị hắn nhẹ nhàng cản.
Hắn nghiêng mặt đi, xoay người, hai thanh niên chạc tuổi nhau, nhưng vóc dáng Mặc Nhiên đã cao hơn không ít, dáng vẻ người này hung ác nham hiểm lạnh như băng, thực sự khiến cho người khác sợ hãi.
Mặc Nhiên bỗng nhiên cười, nhưng mắt đen lại nặng nề, không chút ý cười.
Hắn nói: “Hay cho một câu chẳng ra gì.”
“Tiết Tử Minh, ngày thường ta chưa từng coi thường sư tôn, lúc xảy ra thiên liệt cũng chẳng khoanh tay đứng nhìn. Địa ngục Vô Gian nứt vỡ, sức một mình của y không tu bổ được, ta tự xin tới giúp y, ta hỏi ngươi, làm đồ đệ của y, ta đã làm sai cái gì chưa?”
“…”
“Thực lực của ta và y cách xa nhau, lúc cùng tu bổ kết giới không chống đỡ nổi, ngã từ trên Bàn Long trụ xuống, nhưng y ngay cả liếc cũng không liếc ta một cái, mặc kệ ta sống hay chết. Ta hỏi lại ngươi, nếu là ngươi thì lòng ngươi có lạnh không?”
“Mặc Nhiên…”
Khúc mắc hai đời, nói tới phát đau, ngũ quan anh tuấn của Mặc Nhiên không khỏi lành lạnh vặn vẹo. Hắn gằn từng chữ một nói: “Ta tự thấy mình tận tình tận nghĩa, không thẹn với y. Không biết ngươi thì có mặt mũi gì đứng trước mặt ta, nói ta chẳng ra gì… Tiết Mông, ngươi cho rằng ta chưa từng quan tâm tới y? Ngươi sai rồi, ta đã từng quan tâm.”
“Nhưng mà người này làm từ đá.” Mặc Nhiên thấp giọng nói, mỗi từ đều như đao chém vào lòng, máu chảy đầm đìa, “Tiết Mông, ngươi nghe rõ cho ta, ta mặc kệ y là đạo trưởng tốt, là tông sư lợi hại thế nào trong mắt thế nhân, là Vãn Dạ Ngọc Hành Bắc Đẩu Tiên Tôn, chuyện này không quan trọng.”
“Quan trọng là, lúc thiên liệt, tính mạng ta khó giữ nổi. Xin y quay đầu lại, nhưng y cho dù là một cái liếc mắt, cũng không muốn cho ta.”
Rõ ràng là chuyện lạnh lẽo, lại phẫn nộ như vậy.
Nhưng mà hắn nói ra, thế mà có thể coi là bình tĩnh, chỉ có hốc mắt đỏ lên.
“Còn có, Tiết Mông, ta nói cho ngươi nghe. Lúc ấy mặc kệ là ai ngã từ trên Bàn Long trụ xuống, cho dù không phải ta, là ngươi, hay là Sư Muội. Y đều sẽ không cứu các ngươi.”
Bởi vì ta đã tận mắt thấy.
Trong trời bão tuyết, y xoay người, để lại thi cốt đồ đệ mình lạnh ngắt.
“Không có gì quý giá bằng thanh danh Bắc Đẩu Tiên Tôn của y.” Mặc Nhiên cười lạnh nói, không biết có phải do ánh sáng hơi tối không, tia cười của hắn có chút thê lương.
“Mạng lớn thì sống, mệnh bạc, thì chết.”
Một chữ cuối cùng còn chưa nói xong, hình ảnh trước mắt bỗng đảo lộn, một ngọn gió vụt đánh tới.
Trong phòng chật hẹp, tuy Mặc Nhiên cảm thấy, nhưng vì có Sư Muội đứng sau mình, giờ mà tránh sẽ làm người vô tội bị thương, nên đứng yên, cứng đờ chắn lại một đấm này của cậu.
Tiết Mông như báo gấm nhào tới, đột nhiên tóm chặt lấy vạt áo Mặc Nhiên, chỉ nghe một tiếng “bốp” giòn vang, Tiết Mông đã hung hăng tát lên mặt hắn.
Mặc Nhiên vô duyên vô cớ bị đánh, cũng trong cơn giận dữ, trở tay siết chặt thanh niên ấy, cắn chặt răng: “Tiết Tử Minh! Ngươi đang làm cái gì?!”
Tiết Mông không đáp, chỉ giận dữ gào lên: “Mặc Vi Vũ, cái đồ súc sinh nhà ngươi!”
Cậu làm loạn không nói lý, cũng chẳng biết uống nhầm thuốc gì, căn bản không có thần trí để nói chuyện, liều chết đánh nhau với Mặc Nhiên trong phòng nhỏ vắng vẻ, như hai con thú bị nhốt, hận không thể xé nát cả da lông trên người đối phương, nhai sạch xương cốt nuốt sạch huyết nhục. Ánh nến lay lắt, chiếu bóng dáng cuồng nộ của hai người họ lên vách tường, như múa rối bóng ăn tươi nuốt sống, như hình vẽ ác quỷ.
Đột nhiên, Mặc Nhiên nghe thấy Tiết Mông nghẹn ngào một tiếng.
Không phải quá vang, hắn còn cho rằng có lẽ mình nghe nhầm.
Nhưng vừa mới nghĩ xong, đã có giọt nước mắt rơi lên trên mu bàn tay hắn.
Tiết Mông bỗng thả Mặc Nhiên ra, đột nhiên đẩy hắn ra sau, cứ như vậy ôm gối cuộn người lại, không nhịn nổi gào khóc lớn.
Gương mặt Mặc Nhiên vẫn còn sưng đỏ, lại bị cậu làm cho phát ngốc, thầm nghĩ mình cũng có hạ sát chiêu đâu, làm gì mà khiến cậu đau tới như vậy được, lại nói cũng là đường đệ ra tay đánh hắn trước mà, sao đột nhiên lại…
Chưa kịp nghĩ xong, đã nghe thấy Tiết Mông khóc không thành tiếng bi ai gào lên, khóc lớn.
“Sao ngươi có thể nói người không cứu ngươi! Sao ngươi có thể nói người không cứu ngươi!”
Nước mắt rơi xuống không ngừng, khó lòng ngừng lại.
Sư Muội bên cạnh thấy Tiết Mông khó có thể giấu nổi chuyện này, không khỏi thở dài, cuối cùng rủ mắt im lặng.
Tiết Mông nức nở nói: “Ngươi nói như vậy, người ở dưới đất nghe được sẽ khổ sở biết bao…”
Những lời này tới quá đột ngột, Mặc Nhiên nhất thời không phản ứng lại, chỉ ngơ ngác hỏi: “Cái gì?”
Tiết Mông chỉ khóc rống, nọc độc của cậu chui vào cổ Mặc Nhiên, nhưng cũng tự làm cậu bị thương.
Cậu khóc tới thương tâm như vậy, nức nở thành vụn nhỏ, cậu không ngừng lau mặt, lau hai mắt của mình, ánh mắt khi thì hung ác, khi thì cực kỳ bi ai.
Cậu ngồi xổm trên đất không đứng dậy.
Vùi mặt vào trong khủyu tay lâu thật lâu.
Mặc Nhiên dần dần cảm thấy cơn chết lặng truyền từ trong lòng ra, dần dần lạnh lẽo cả người.
Hắn cảm thấy môi mình động, nghe thấy mình đang hỏi.
“Tiết Mông, ngươi nói cái gì…”
Tiết Mông khóc thật lâu, lại có lẽ không phải như vậy, chỉ là Mặc Nhiên cảm thấy mình chờ câu hỏi như sét đánh, chờ rất lâu.
“Sư tôn…” Tiết Mông cuối cùng cứng họng nói, “Người không còn nữa.”
Mặc Nhiên nhất thời không nói gì, cả người lạnh ngắt, chỉ mờ mịt nghe, tựa như không hiểu nổi ý của cậu.
Không còn nữa?
Cái gì không còn nữa?
Không còn nữa là đi đâu?
Ai không còn nữa… Ai không còn nữa!!
Ai không còn nữa!!!
Tiết Mông chậm rãi ngẩng đầu lên, đáy mắt như có hận, có trào phúng, có ghét cay ghét đắng sâu đậm.
“Ngươi có biết khi đó vì sao người không quay đầu lại không?”
“…”
“Cha ta nói, tu bổ thiên liệt xong người đã suy kiệt linh lực, ngươi cho rằng sát khí ở quỷ giới chỉ đánh lên một mình ngươi? Kết giới quán chiếu là song sinh! Ngươi chịu bao nhiêu tổn thương, người cũng chịu như vậy! Chỉ là người chống đỡ được, cũng không nói với người ta.”
Mặc Nhiên chỉ cảm thấy trong đầu “ong” lên một tiếng.
Chẳng lẽ kiếp trước y không cứu Sư Muội, cũng là…
Mặc Nhiên không dám nghĩ tiếp, đầu ngón tay hơi hơi phát run.
“Không có khả năng… Y rõ ràng thản nhiên như vậy…”
“Người có bao giờ không thản nhiên trước mặt người khác chưa?” Tiết Mông nói, hốc mắt đỏ lên, nước mắt lại rơi, “Sau khi người hạ xuống, khí lực đã sớm suy kiệt, sau khi hạ một phù chú phòng ngự cho ngươi, người rời xa ngươi, không nhìn ngươi, ngươi cho là vì sao?”
Câu chữ Tiết Mông ngậm máu.
“Sư tôn biết rõ mình không gắng gượng được lâu. Linh khí người rất cao, một khi để lộ sơ hở sẽ thu hút rất nhiều ác quỷ tới… Mặc Nhiên, Mặc Nhiên… Ngươi cho rằng người đi, là vì không cần ngươi ư?”
Mặc Nhiên: “…”
“Người đi là vì không muốn liên lụy tới ngươi đấy! Mặc Vi Vũ! Người sợ liên lụy tới ngươi!”
“Sau khi Địa Ngục Vô Gian đóng lại thi đàn bạo tẩu, thập đại môn phái huyết chiến tới tận hoàng hôn, thương vong vô số, ai lo cho ngươi? Cha ta cũng chỉ đưa theo Tham Lang trưởng lão bị thương về Tử Sinh Đỉnh, mới phát hiện không thấy ngươi.” Tiết Mông thở dài một thoáng, nức nở nói, “Mặc Vi Vũ, là người đưa ngươi trở về… Là người sau khi dùng thuốc khôi phục dáng vẻ, sau đó kéo ngươi, bò ra từ trong núi thây biển máu, còn cho ngươi hết chút linh lực cuối cùng đều…”
“Không có khả năng…”
“Là người đưa ngươi về nhà, khi đó ngươi còn chưa tỉnh, linh lực của người đã tổn hại hết, không thể dùng pháp thuật, cũng không thể truyền được âm, chỉ có thể cõng ngươi, bò lên từng bậc từng bậc thang của Tử Sinh Đỉnh…”
“Không…”
“Hơn ba nghìn bậc thang… Một mình người… Một người hao hết linh lực…”
Mặc Nhiên nhắm mắt lại.
Hắn có thể nhìn thấy gờn gợn dưới ánh trăng sáng, Sở Vãn Ninh còn sống cõng mình hơi thở thoi thóp trên lưng, chậm rãi bắt đầu bò lên bậc thang dài vô tận, cả người đầy máu bẩn, bạch y loang lổ.
Người kia, từng cao không thể với tới, chẳng nhiễm bụi trần.
Bắc Đẩu Tiên Tôn, Vãn Dạ Ngọc Hành.
Cổ Mặc Nhiên nghẹn ngào, giọng run rẩy: “Không có khả năng… Sao lại… Sao có thể…”
“Đúng vậy.” Tiết Mông nói tới đây, cũng ngẩn ra, hốc mắt đỏ bừng.
“Lúc ta nhìn thấy người, cảm thấy mình điên rồi, thấy ảo giác. Nên ta cũng nghĩ.” Cậu gần như than thở, “Sao lại… Làm được tới thế…”
“Không có khả năng…” Mặc Nhiên đột nhiên phát ra một tiếng nức nở, ôm lấy đầu mình, bất lực thì thào, “Không có khả năng đâu…”
“Máu trên bậc thang còn chưa khô, đó là đường người đưa ngươi về nhà.” Tiết Mông vì cực kỳ hận, mà tàn nhẫn tới cực điểm, “Ngươi đi xem đi, Mặc Nhiên. Ngươi đi xem đi.”
“Không có khả năng!!!”
Hoảng sợ cùng vô thố tột độ khiến Mặc Nhiên phát cuồng, hắn đột nhiên túm chặt lấy Tiết Mông, túm người từ trên đất dậy, đè lên tường, bộ mặt báo biến.
“Không có khả năng! Tuyết đối không có khả năng! Sao y lại cứu ta? Y chưa từng thích ta, trước nay đều khinh thường ta!”
“…”
Tiết Mông không nói gì, yên lặng trong chốc lát, bỗng cười sầu thảm.
“Mặc Vi Vũ, không phải người khinh thường ngươi.”
Trong ánh nến lay lắt, lông mi ướt át của Tiết Mông nâng lên, cực hận nhìn hắn.
“Là ta khinh thường ngươi.”. Truyện Quan Trường
Mặc Nhiên: “…”
“Ta khinh thường ngươi, Toàn Cơ trưởng lão khinh thường ngươi, Tham Lang trưởng lão khinh thường ngươi… Ngươi là cái thá gì.” Tiết Mông gần như là nhổ những lời này lên mặt Mặc Nhiên, “Tiện chủng.”
“Ngươi——!”
Tiết Mông đột nhiên cười, cậu ngửa đầu nhìn nóc nhà đen kịt: “Mặc Nhiên, Tử Sinh Đỉnh này, nếu nói có người để mắt tới ngươi, chính là người. Nhưng ngươi lại báo đáp người như vậy.”
Cậu cười cười, bỗng nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống.
Lần này nhẹ giọng nghẹn ngào.
“Mặc Nhiên, Hạ sư đệ của ngươi, sư tôn của ta, chết rồi.”
Mặc Nhiên thật sự bị nọc rắn độc nhất trên đời cắn trúng, hắn bị bỏng, như hoảng sợ đột nhiên buông tay ra, lui lại hai bước, như lần đầu tiên nghe hiểu được câu này.
Cả người hắn run lên.
Tiết Mông bỗng nhiên gọi hắn: “Ca.”
Mặc Nhiên lui lại, nhưng lưng đụng vào bức tường lạnh băng, quả nhiên không còn đường trốn thoát.
Tiết Mông cuối cùng không khóc nữa.
Chỉ là ngữ điệu, bình tĩnh không gợn sóng như đã chết.
“Ca, chúng ta không còn sư tôn nữa rồi.”