Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Huyền Giới Chi Môn

Lúc Phùng Ly tất tả dìu Cao Viễn lên thì Thạch Mục đã nhặt lấy cái túi trên mặt đất. Cởi miệng túi nhìn qua, thần sắc của hắn liền tỏ vẻ thỏa mãn.

“Lão Nhị, lần này cũng nhờ có ngươi tới kịp, nếu không các huynh đệ trong bang đều không tránh được một phen bị Vương Thiên Hào này làm nhục rồi!” Phùng Ly nhe răng nhếch miệng nhìn Thạch Mục cười khổ rồi nói.

“Đúng vậy, cũng nhờ có Nhị thủ lĩnh đến kịp lúc.”

“Tên nhãi Vương Thiên Hào là cái thá gì, dưới tay Nhị thủ lĩnh chẳng chống nổi hai chiêu đã cầu xin tha thứ rồi.”

“Đúng đấy, danh hiệu đệ nhất võ đồ của Phong Thành, rõ ràng phải thuộc về Nhị thủ lĩnh mới đúng!”

Những người thuộc Hắc Hồ Hội khác cũng không để ý vết thương đầy người, nhao nhao tâng bốc Thạch Mục, người nào người nấy cực kì kích động và hưng phấn, như thể vừa đánh máu gà* vậy. Dù sao vừa rồi bọn họ đều đã nghe rất rõ ràng, tên khốn mà Nhị thủ lĩnh thần bí nhất của bang hội mình đánh bại lần này còn được xưng là võ đồ đệ nhất của Phong Thành, đây chẳng phải là nói chỉ cần không phải Hậu Thiên võ giả ra tay thì Hắc Hồ Hội bọn họ có thể nghênh ngang trước mắt rất nhiều tiểu bang phái rồi sao?

“Được rồi, ta còn có việc, sau này có gì lại nói nhé.”

Thạch Mục không để ý đến các thành viên khác trong bang, thuận tay nhét túi vào trong ngực áo liền khoát khoát tay cáo từ.

“Từ từ đã, lão Nhị, ta với lão Tam có chuyện muốn nói với ngươi!” Phùng Ly thấy vậy thì vội vàng gọi Thạch Mục lại.

“Có chuyện muốn nói à, được rồi ta sẽ nán lại thêm lát nữa.” Thạch Mục ngẫm nghĩ xong liền ậm ừ trả lời như vậy.

“Tất cả các ngươi ra ngoài trị thương hết đi.” Phùng Ly thấy vậy thì rất vui vẻ, thuận tiện ra lệnh với những thành viên khác trong bang.

Những thành viên khác của Hắc Hồ Hội thấy thế, tất nhiên là hiểu ba vị thủ lĩnh có chuyện quan trọng muốn bàn bạc, nhao nhao vâng dạ rồi lui ra ngoài. Có điều nhìn bộ dạng hưng phấn của những kẻ này thì chỉ sợ một màn Thạch Mục đánh bại Vương Thiên Hào lúc nãy đã khắc sâu vào trong đầu bọn họ, cũng sẽ nhanh chóng lan truyền tới những thành viên khác trong bang.

“Hôm nay các ngươi cũng quá liều lĩnh đi, đối phương manh như vậy mà không nói cho ta biết trước. Chẳng lẽ là sợ ta biết rồi sẽ không đến nữa?” Thạch Mục thấy những người khác đã rời đi liên bắt đầu chất vấn không chút khách khí.

“Thạch huynh đệ, đừng trách. Lần này đúng là hai người bọn ta đã không đúng, chắc chắn sẽ bồi tội với Thạch huynh đệ.” Phùng Ly nghe vậy, trên mặt lập tức hiện ra vẻ xấu hổ.

“Thạch huynh đệ cũng đừng trách tội hai người bọn ta, lần này sở dĩ không thể báo trước cụ thể tình hình cho ngươi biết, một mặt là vì bọn ta cũng không biết trước người đến lại là Vương Thiên Hào, chỉ nghe người của võ quán Kim Cương báo lại có người muốn khiêu chiến Hung Quyền. Mặt khác đối phương lại đến quá nhanh khiến bọn ta căn bản không kịp phái người điều tra.” Cao Viễn vội vàng giải thích.

“Nếu là như vậy thật thì cũng còn chấp nhận được, nếu không ta thật phải cân nhắc lại có tiếp tục hợp tác với hai vị nữa không đấy. Được rồi, hai người còn chuyện gì nữa không?” Thạch Mục đến lúc này mới gật đầu, vẻ mặt dịu đi vài phần.

“Đa tạ đã thông cảm! Thạch huynh đệ, ngươi đã cân nhắc đến chuyện trở thành thủ lĩnh chân chính của Hắc Hồ Hội hay chưa?” Phùng Ly vốn đã thở phào một hơi, lại ôm sắc mặt nghiêm túc hỏi.

“Ngươi muốn ta trở thành lão nhị của Hắc Hồ Hội – Hung Quyền thật sự?” Thạch Mục cũng không cảm thấy bất ngờ, người lại chỉ nhàn nhạt hỏi lại một câu.

“Không phải lão nhị, mà là lão đại!” Chỉ cần Thạch huynh đệ đồng ý một tiếng, ta sẽ lập tức triệu tập toàn bộ huynh đệ, trước mặt bọn họ nhường lại vị trí Đại thủ lĩnh cho ngươi, ta cùng lão tam cũng sẽ toàn lực phò tá ngươi!” Phùng Ly nói ngay không cần suy nghĩ.

“Phùng lão đại, nhưng mà cái này khác với những gì ngươi đã nói với bọn ta mà!” Cao Viễn nghe thấy Phùng Ly nói như vậy lại bị chấn kinh.

“Lão tam, ngươi còn không nhìn ra sao? Hắc Hồ Hội nếu không có ta và ngươi, vẫn có thể là Hắc Hồ Hội, nhưng nếu không có Thạch huynh đệ thì chỉ sợ không đầy một tháng sau đã không thể đứng vững tại Phong Thành được nữa. Ta với ngươi – bản lĩnh thấp kém, mà địa bàn của Hắc Hồ Hội trong vòng mấy tháng ngắn ngủi cơ hồ đã mở rộng ra thêm ba bốn lần. Hai người chúng ta thật sự không cách nào chèo chống được quy mô lớn như thế đâu.” Phùng Ly cười khổ đáp lời.

Cao Viễn nghe xong, mặc dù trong lòng còn có phần không phục nhưng nhất thời cũng á khẩu không nói thêm được gì.

“Xin lỗi, mặc dù ta hợp tác với hai ngươi cũng coi như thuận lợi vui vẻ, nhưng ta thực sự không có ý định tham dự vào bang phái. Phùng huynh, có lẽ huynh rất hiểu chí hướng của ta, ngoại trừ việc trở thành cường giả võ đạo ra, ta sẽ không lãng phí thời gian vào bất cứ chuyện gì khác.” Thạch Mục trầm ngâm một lát rồi cự tuyệt không chút do dự.

“Thạch huynh đệ, ngươi thực sự không căn nhắc thêm một chút sao. Ta mặc dù biết ngươi chí ở bốn phương, nhưng con đường trở thành võ giả nào có dễ đi như vậy. Trong khi ngươi chỉ cần đồng ý một tiếng, lập tức có thể trở thành thủ lĩnh của cả trăm người, việc này đã đủ để cho ngươi động tâm chưa?” Phùng Ly mặc dù trong lòng cảm thấy vô cùng thất vọng nhưng vẫn không cam lòng mà tiếp tục khuyên nhủ.

“Nếu chỉ là những lời này, vậy thì không cần nói thêm nữa rồi. Ta và các ngươi hợp tác chỉ giới hạn ở trước khi ta lĩnh ngộ khí cảm thôi. Nếu không có chuyện gì nữa thì ta đi đây.” Thạch Mục lắc đầu xong, lập tức xoay người rời đi.

Phùng Ly há hốc mồm, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa…

Cao Viễn cũng trầm mặc.

Thạch Mục không quay về nhà ngay mà cởi hết quần áo, mặt nạ của Hung Quyền xong gói vào bao rồi đi thẳng đến võ quán Lưu Phong. Ở võ quán, sau khi hắn chịu thêm một lần thiết luyện chi pháp của Lệ Thương Hải, bị gậy gộc vùi dập xong mới mang một thân bầm tím, xách bao đồ, nhe răng trợn mắt đi về phòng mình trong thành. Đến khi hắn đi qua một cái tửu lâu tráng lệ nào đó lại không hay biết trên tầng ba của tửu lâu đang có hai thiếu nữ đang chỉ trỏ về phía hắn.

“Ngọc Hoàn, người này chính là ca ca trên danh nghĩa kia của muội sao? Sao bộ dạng lại tả tơi như vậy, chắc là trong võ quán bị người bắt nạt à?”

“Cái gì mà ca ca trên danh nghĩa? Huynh ấy nếu là con ruột của cha ta thi tất nhiên cũng là ca ca ruột của ta rồi, chỉ là cùng cha khác mẹ thôi.” Thiếu nữ áo gấm đúng là muội muội Thạch Ngọc Hoàn mà Thạch Mục mới chỉ gặp qua có một lần, lúc này khi nghe bạn mình nói như vậy, liền thu lại ánh mắt trên người Thạch Mục, giọng nói có phần mất hứng.

“Ta là nói thật đó nha, Kim gia ngoại trừ Thất cô với muội ra chẳng có ai thừa nhận hắn có quan hệ với Kim gia hết. Hơn nữa, nhìn bộ dạng hiện tại của hắn, chỉ e hắn thực sự không có chút triển vọng nào. Nếu đã thế, việc Kim gia của chúng ta đưa ra viên Khí Linh Đan kia chẳng phải quá đáng tiếc hay sao? Thiếu nữ áo vàng nói một câu đầy thâm ý sâu xa.

“Hừ, ta nói Kim Ngọc Trân tỷ sao lại có thể tốt bụng mời ta đến đây ăn cơm chứ, thì ra là đến làm thuyết khách cho Ngũ bá!” Thạch Ngọc Hoàn nghe thiếu nữ áo vàng nói như vậy thì cười lạnh một tiếng.

“Ngọc Hoàn đường muội, lần này muội đoán sai rồi. Người mời ta ra mặt không phải Ngũ bá, mà chính là Kim Điền. Hắn nói, chỉ cần muội chịu thuyết phục Thạch Mục chủ động từ bỏ Khí Linh Đan, thì cửa của mẹ muội chắc chắn sẽ không có vấn đề. Chỗ ca ca muội kia, hắn cũng sẽ ra giá thật cao để đền bù tổn thất!” Thiếu nữ áo vàng nghe vậy lại vỗ tay cười nói.

“Ta mặc dù chỉ mới gặp Thạch Mục có một lần những đã có thể cảm thấy huynh ấy không phải một người dễ nói chuyện. Cộng thêm mẫu thân ta vẫn vì chuyện năm xưa mà cảm thấy áy náy với mẹ con huynh ấy, tuyệt đối sẽ không để cho những người khác trong Kim gia quấy rối huynh ấy thêm nữa. Tỷ hãy bảo Kim Điền từ bỏ ý định đó đi.” Thạch Ngọc Hoàn không khách khí nói thẳng.

“Được thôi, ta cũng chỉ là nhận tiền làm việc, ta chắc chắn sẽ nói lại với Kim Điền.” Thiếu nữ áo vàng lại cực kì dễ nói chuyện, khoát khoát tay đáp lời.

“Dùng tính cách của tỷ, vì bữa cơm hôm nay chỉ sợ lại để Kim Điền tốn kém thêm một phen nữa đi.” Thạch Ngọc Hoàn nhìn đồ ăn trên bàn rồi bĩu môi nói.

“Cái đấy là tất nhiên rồi, ai bảo trong nhà chỉ có ta với muội là giao hảo nhất? Đúng rồi, muội nhìn xem cây ngọc trâm ta mới mua thế nào?” Kim Ngọc Trâm phản bác một câu, lại kích động lấy từ trong tay áo ra một cây ngọc trâm cực kì tinh xảo.

Thạch Ngọc Hoàn nhìn ngọc trâm, trên mặt bỗng nhiên lại lộ vẻ kì quái.

“Kỳ quái thật. Nếu muội nhớ không nhầm, tỷ rất ít khi mua đồ trang sức nha. Còn thích nhất là tự xưng mình thiên sinh lệ chất cơ mà.”

“Có gì lạ đâu, nữ nhân đẹp vì người yêu mình mà.” Kim Ngọc Trân cười khẽ trả lời.

“Người yêu mình? Người tỷ nói chẳng lẽ là Ngô Hoa sao?” Thạch Ngọc Hoàn bỗng nhiên trừng lớn hai mắt.

“Ngô Hoa, cái đuôi kia á, sao có thể thế được. Ý ta là Vương Thiên Hào của võ quán Kim Cương, con cháu ruột thịt dòng chính của Vương gia cơ!” Kim Ngọc Trân đáp không chút lưỡng lự.

“Vương Thiên Hào, chính là kẻ cũng tôi thể đến tầng thứ mười, dùng Liêu Hỏa Thương Pháp của Hậu Thiên võ kỹ, được xưng là võ đồ đệ nhất Phong Thành! Hắn sẽ đến Kim gia làm khách sao?” Thạch Ngọc Hoàn nghe xong, hai mắt cũng sáng lên vài phần.

“Haiz, Thạch Ngọc Hoàn, Vương Thiên Hào này do ta nhìn trúng trước nha, muội không thể giành với ta được!” Kim Ngọc Trân thấy bạn mình như thế lập tức thấy chột dạ.

“Tỷ nghĩ lung tung cái gì, ta chỉ muốn biết một chút về Liêu Hỏa Thương Pháp, xem có thật sự lợi hại như tin đồn hay không thôi. Hơn nữa tên tuổi của hắn hiện nay, cũng chỉ là bởi vì con cháu của mấy đại gia tộc Phong Thành chúng ta không có ai ra mặt khiêu chiến với hắn mà thôi. Nếu không cái danh võ đồ đệ nhất của của hắn nào có dễ dàng giành được như vậy chứ?” Thạch Ngọc Hoàn trừng mắt liếc thiếu nữ đối diện một cái rồi phản bác.

“Cái đồ nữ nhân dã man nhà muội! Được rồi, dù có nói thế nào thì Vương Thiên Hào thực sự là xuất sắc, cộng thêm hắn còn có thân phận là con cháu Vương gia, lão tổ tông lần này tự mình ra mặt mời hắn tởi, chỉ sợ là thực sự có ý định tác hợp hôn sự rồi. Đã nói rồi đấy nhé, đến lúc đó muội tuyệt đối không được giành với ta. Đúng rồi, muội thực sự định giúp ca ca ruột phải không, ta đoán Kim Điền chỉ sợ sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy đâu.” Kim Ngọc Trân vui vẻ ra mặt.

“Tỷ trở về chuyển lời cho Kim Điền một câu, Thạch Mục cho dù tính ra tư chất có chênh lệch thì cũng là ca ca ruột của ta. Nếu hắn dùng phương pháp đường đường chính chính thì không sao, chứ nếu hắn dám dùng thủ đoạn hạ lưu với ca ca ta, thì ta đây trước cuộc tỷ thí Khai Nguyên một ngày sẽ đánh gãy chân hắn.” Thạch Ngọc Hoàn nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức lạnh như băng sương.

Kim Ngọc Trân đứng đối diện, thấy Thạch Ngọc Hoàn bảo vệ Thạch Mục như vậy thì không khỏi le lưỡi.

Thạch Mục tất nhiên không biết, hình tượng của mình trong mắt muội muội đã thay đổi, hắn trở lại chỗ ở, một lần nữa ngâm mình trong nước thuốc nóng. Hắn lấy một khối khăn nóng phủ lên mặt xong liền tựa lên thành thùng gỗ, hai mắt nhắm nghiền nhưng trong đầu lại suy nghĩ miên man, một lần nữa ngẫm lại kế hoạch mà mình trù tính đã lâu.

“Kim Ti Thử.”

Trong miệng Thạch Mục đột nhiên thì thầm một câu như vậy.

* đánh máu gà (‘đả kê huyết’ hay còn gọi là ‘liệu pháp máu gà’): Đại khái là bắt đầu năm 1959, Trung Quốc có không ít người cao tuổi sức khỏe rất kém, nhà ai mà có người như vậy đều có nuôi một con gà trống mập mạp, nhưng không nuôi để ăn mà để lấy máu bổ thân. Người già ốm yếu mỗi ngày sẽ ôm con gà trống đó tới bệnh viện để người ta rút máu gà tiêm vào cơ thể mình để bổ sung dinh dưỡng. Đương nhiên mấy nhà này phải chú ý bồi bổ cho gà mới có nguồn máu dồi dào nha, nhưng do mỗi tuần có hai lần rút máu cho nên gà trống đương nhiên không tốt rồi, nghe nói gà bị còi xương, nấu ăn không có hương vị gì hết.

Theo như “Phương pháp chăm sóc sức khỏe” có ghi thì tiêm 100cc máu gà sẽ giúp thân thể có thể tăng hệ miễn dịch, tiêm vào dưới da chứ không tiêm vào tĩnh mạch. Người tiêm máu gà cả người khô nóng, sắc mặt hồng nhuận (như gà trống chọi ý). Máu gà có tác dụng trong rất nhiều bệnh như bệnh ngoài da, vảy nến, viêm nhiễm âm đạo, bệnh phụ khoa, bệnh trĩ, phù chân, sưng thũng, ho khan cảm mạo…chỉ cần là bệnh mà ngươi nghĩ ra được nó đều có thể trị hết, so với thuốc y còn hiệu quả hơn. Mặc kệ đúng hay sai nhưng người dân Trung Hoa lại rất tin tưởng và sùng bái nó.

Chính là, hiện nay người ta phát hiện máu gà có một loại hoocmon thúc đẩy khung xương sản sinh chất kích thích, nhưng đối với cơ thể người máu gà vẫn là một loại dị chất khiến hệ miễn dịch sản sinh hiện tượng đào thải, cơ thể phát nhiệt, rối loạn miễn dịch, cứng cơ, thậm chí dẫn tới hoại tử. Càng ngày càng có nhiều người chết do tiêm máu gà, cho nên đả kê huyết nổi lên phong ba một thời cứ thế bị dập tắt (1965). Năm 1980, Khương Côn – một nhà viết kịch còn sáng tác [Khuẩn hồng trà cùng đả kê huyết] để chế nhạo phong trào ăn theo này. (Theo như Baidu, Wenda)

 

Vào một buổi sáng ba ngày sau.

Thạch Mục mang theo một cái bao to cao chừng nửa thân người, một mình tiến vào trong dãy núi lớn mà hắn thường săn bắn, sau khi liên tục trèo qua bảy, tám ngọn núi cuối cùng hắn cũng đi đến biên giới của khu rừng Thanh Trúc xanh tươi lạ thường.

Hắn bỏ ra nửa canh giờ để đi mấy vòng xung quanh khu rừng trúc có diện tích hơn trăm mẫu này, sau khi phát hiện ra dấu vết gì đó hắn mới nhẹ nhàng đặt cái bao to ở một nơi khác trong khu rừng trúc, nhanh chóng lấy ra một cây xẻng không lớn, bắt đầu hì hục đào hố làm bẫy ở khu đất gần đó.

Nhưng kỳ lạ là động tác đào hố của Thạch Mục vô cùng cẩn thận, giống như sợ sẽ gây ra động tĩnh quá lớn.

Hắn cứ chăm chú đào như vậy, đợi đến khi đào cho cái hố này to bằng vại nước, sâu chừng một trượng thì sắc trời cũng đã sang buổi trưa rồi.

Thạch Mục lại từ trong bao lấy ra vài cái lọ, đổ xuống hố một ít bột phấn và chất lỏng không biết tên, lại dùng những cành cây nhỏ phủ kín mặt hố, rồi ôm thật nhiều lá trúc từ trong rừng bao phủ thêm một lớp nữa, rắc một ít bụi lên trên.

Cứ như thế, một cái bẫy tinh xảo đã được bố trí xong xuôi,

Thạch Mục nhìn nhìn cái bẫy do mình làm ra, trên gương mặt cũng lộ ra vẻ thỏa mãn.

Cách bố trí cạm bẫy lẫn những thứ rắc vào bên trong đều do hắn học được từ bí điển Chung Công, bằng không dù cho hắn tu luyện đao pháp đến cảnh giới một hơi chém bảy nhát thì chuyến đi này chưa chắc có thể đắc thủ được.

Tiếp theo hắn nhìn nhìn vầng thái dương treo cao trên bầu trời, sau khi tính toán xong thời điểm cụ thể tiếp theo, hắn không nói hai lời bèn lấy một cái bao giấy từ trong lồng ngực, sau khi mở ra, bên trong lộ ra một vắt mì vàng óng.

Tiếp theo Thạch Mục đem một thứ chất lỏng không biết tên từ bên trong bình nhỏ kia đổ hết vào vắt mì ấy.

Nhất thời một mùi thịt đậm đà khó hình dung tản ra từ trong vắt mì.

“Hy vọng chiêu nhử mồi lấy từ lão thợ săn trong thành thật sự có tác dụng, bằng không thì chỉ tính vật liệu thôi cũng tốn hết ba mươi lượng bạc.”

Thạch Mục tự nói một câu, cổ tay hắn run lên, vắt mì vàng óng liền nhẹ nhàng bay vào bên trong hố bẫy.

Tiếp theo hắn lại từ trong cái bao to lấy ra một thanh dao gỗ đen đuốc và một chiếc áo choàng màu xanh lá vô cùng rộng, sau khi khoát lên người lại đem cái bao to ném sang một tảng đá lớn gần đó, rồi quay lại nằm sấp bên cạnh chiếc bẫy, không động đậy nhúc nhích nữa.

Từ xa nhìn lại, nơi chiếc bẫy chỉ là một vùng trống trải, căn bản không hề nhận ra được chút dị thường nào.

Lúc này Thạch Mục ngưng thở, khí nóng từ mũi hắn phả ra gần như loãng đến không cảm thấy gì, hai mắt nhìn chằm chằm vào khu rừng trúc, mắt không hề chớp, trong đầu hắn lại hiện ra thông tin liên quan.

Kim Ti Thử, còn có tên là Tầm Dược Thử? Là một loại dị thú đặc thù ở Tuyền Châu, nó là giống biến dị của sơn thử có đốm phổ biến nào đó, vừa sinh ra sẽ cắn chết sơn thử con cùng ổ, ba tháng sau, khi lưng mọc ra lông vàng thì có thể tìm ra dược thảo để tự mình dùng.

Sau một năm, màu vàng trên cơ thể Kim Ti Thử sẽ hoàn toàn hoàn thiện, lúc này nó sẽ kích phát đầy đủ sức mạnh thiên phú, có thể dễ dàng tìm được một ít dược liệu quý hiếm. Thế nên nếu như chuột này bị người thuần phục sẽ không khác gì có thêm một ông đại sư hái thuốc trời sinh, trước giờ thứ này có tiền cũng không mua được, thường thường mấy vạn lượng bạc cũng không cách nào tìm được đâu, hiếm ai đem ra bán.

Thạch Mục cũng vào một lần nọ, trong lúc truy đuổi một con chồn hoang đến khu vực gần rừng trúc, mới tình cờ phát hiện nơi này lại có một con Kim Ti Thử tiếng tăm lừng lẫy ở Tuyền Châu ẩn giấu, hắn hiển nhiên vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

Bất quá, lúc đó hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ,

Kim Ti Thử tuy không phải linh thú, nhưng trời sinh nhát gan cẩn thận, lại thêm nó chạy nhanh như chớp giật, luôn luôn có thể nhờ vào tốc độ kinh người mà biến ảo ra hư ảnh mê hoặc mọi người, nếu một đòn không trúng, trừ phi là cường giả võ đạo kinh công cao siêu bằng không muốn bắt được nó là chuyện không thể nào,

Khoảng thời gian gần đây, mỗi lần Thạch Mục đi đến đỉnh núi này tu luyện đều sẽ dành riêng một chút thời gian nghiên cứu quy luật hoạt động của con Kim Ti Thử này.

Hiện nay hắn đã tu luyện đao pháp Phong Trì đến cảnh giới một hơi chém bảy nhát, lại cộng thêm phương pháp bố trí cạm bẫy và mê dược trên bí điển Chung Công, hắn mới quyết định hôm nay sẽ hành động.

Khi Thạch Mục bố trí cạm bẫy xong, chuẩn bị bắt được Kim Ti Thử thì bên trong một phòng khách nọ ở võ quán Kim cương trong Phong Thành, một ông lão đầu tóc trắng xám đang giận dữ trách mắng Vương Thiên Hào đứng trước mặt:

“Ngươi lại giở trò quỷ gì đấy? Lần này cho ngươi đi Kim gia để ngươi xem coi có nử tử nào vừa mắt không, ai bảo ngươi ra tay đánh mấy vị con cháu đích tôn ở Kim gia chứ?”

“Hứa thúc, chuyện này sao lại trách con được, là chính bọn họ bảo muốn xin con chỉ điểm võ kỹ một chút, con chỉ nhất thời không dừng tay lại được thôi. Nói đi cũng phải nói lại, mấy đứa ở Kim gia ngoại trừ cái tên Thạch Ngọc Hoàn không tệ lắm, còn lại đều là rác rưởi, ngay cả một chiêu của con cũng không tiếp được, làm phí hết nửa ngày thời gian của con.” Vương Thiên Hào dùng tay che miệng ngáp ngáp, tỏ vẻ không đồng ý.

“Cái thằng ranh này! Kim gia ở Tuyền Châu là minh hữu của Vương gia chúng ta, lần này bảo ngươi đi xem mắt, ai bảo ngươi đi kiếm chuyện? Sau chuyện này ta lại phải đi lau mông cho ngươi, phải đích thân tới cửa tạ lỗi với lão tổ Kim gia một chuyến… Kể từ hôm nay ngươi phải đợi ở chỗ này cho ta, không đem “Hỗn Thiên Thức” trong Liêu Hỏa thương pháp tu luyện thành thì đừng mong rời khỏi võ quán nửa bước.” Lão già họ Hứa trừng mắt với Vương Thiên Hào một cái, rồi lại nói với vẻ “hết cách với thằng oắt này”.

“Con thì không sao cả, ngược lại nửa tháng sau chính là ngày so tài của tứ đại võ quán, con cũng đang cần cố gắng nghỉ ngơi lấy sức một phen.” Vương Thiên Hào cười cười đáp lời.

“Hừ ! Nhìn vào cái vẻ thờ ơ của ngươi, ta lại không thấy khả quan với trận tỷ thí nửa tháng sau rồi!” Hứa thúc lại hừ một tiếng.

“Ồ! Nói như thúc, chẳng lẽ ở võ quán khác xuất hiện cao thủ gì hay sao?” Vương Thiên Hào nghe xong bỗng thấy phấn khỏi, vội vàng truy hỏi ông lão kia.

“Ngươi thật đúng là kẻ mê võ! Nếu ta không nói với ngươi chỉ sợ đêm nay ngươi sẽ không ngủ yên nhỉ.” Hứa thúc thấy vậy, lại có mấy phần dở khóc dở cười.

“Hì hì, vẫn là Hứa thúc hiểu rõ con nhất.” Vương Thiên Hào lộ ra một chút nịnh nọt nói.

“Theo như ta biết, lần này võ quán Hồng Nhận vì để thay đổi cục diện đứng chót mấy năm trước nên mới đi mời một tên thiên tài lợi hại ở nơi khác tới, nghe nói tuy không phải huyết thống giả nhưng lại có thân thể Hậu Thổ trời sinh!” Hứa thúc nghiêm túc nói.

“Thân thể Hậu Thổ? Chính là lọai thể chất lỳ đòn dùng phòng ngự mà nổi danh?” Cuối cùng trên gương mặt Vương Thiên Hào cũng hiện lên một chút kinh ngạc.

“Khà khà, ngươi biết thân thể Hậu Thổ đáng sợ là được. Theo ta thấy dùng độ thuần thục Liêu Hỏa thương pháp bây giờ của ngươi, chưa chắc phá tan được phòng ngự của đối phương.” Hứa thúc cười khà khà trả lời.

“Có thể đúng là con không phá được phòng ngự của võ đồ có thân thể Hậu Thổ kia, nhưng con biết rõ một võ đồ ở Phong Thành nhất định làm được điều đó. Nếu như hắn cũng tham gia trận tỷ thí võ quán lần này vậy thì chắc chắn vô cùng đặc sắc.” Vương Thiên Hào sau khi trầm ngâm một chút, bỗng hắn lại nở nụ cười một lần nữa.

“Ồ, chẳng lẽ ngươi muốn nói đến tên “Hung quyền” mấy ngày trước?” Hứa thúc nghe vậy, tinh quang trong đôi mắt chợt lóe.

“Không sai, con đã tự mình ra tay, khí lực của hắn tuyệt đối lớn hơn nghìn cân, bằng không sẽ không thể dùng tay không bẻ gãy sắt được.” Vương Thiên Hào nói không chút suy nghĩ.

“Hừm, theo lời giải thích của ngươi, man lực của tên Hung quyền này đã lớn đến mức có thể khắc chế thân thể Hậu Thổ mấy phần rồi. Bất quá đáng tiếc là trận tỷ thí này chỉ có thể cho võ đồ dưới mười tám tuổi tham gia thôi, nếu tên Hung quyền này là thủ lĩnh của bang hội nhỏ, tuổi tác hơn nửa đã vượt qua giới hạn này.” Hứa thúc dửng dưng nói.

“Đúng vậy! Nếu không phải vì lý do này thì khi đó con sẽ không dễ dàng rút lui như vậy, nếu như tuổi của tên Hung quyền này thật sự bằng con, bằng mọi giá con cũng phải đánh một trận với hắn, bảo vệ danh tiếng võ đồ đệ nhất Phong Thành của con.” Sau khi Vương Thiên Hào gật gật đầu mới ngạo nhiên nói.

Hứa thúc nghe xong cũng hết cách với hắn.

Thằng cháu này của mình điểm nào cũng tốt cả, nhưng có hơi khoe khoang quá mức.

“Vù” “Vù” mấy tiếng!

Bảy luồng đao ảnh màu đen vụt nhanh qua, đem mấy hư ảnh màu vàng chém nát sau một chiêu, cuối cùng chém lên thân của thực thể nào đó.

“Chít chít”

Một con tiểu thú lông vàng to khoảng nắm tay rít lên một tiếng, sau đó rơi xuống từ trên không, đúng lúc rơi vào trong cái hố to đã lộ ra dưới đất.

Thạch Mục ở nơi gần đó xuất đao đánh bất ngờ thấy vậy thì mừng khôn xiếc, vội vàng ném đao gỗ sang một bên, giơ tay lấy vũ khí trong tụ áo, lại tiến về trước tung một cái, một tấm lưới to bay ra bao phủ phần trên của hố to lại.

“Phịch”

Con tiểu thú màu vàng đột nhiên vọt lên từ đáy hố đúng lúc va vào tấm lưới to vừa bố trí xong, chỉ có thể rớt xuống lần nữa.

Sau khi liên tục xông lên hơn mười lần, sức mạnh va chạm của tiểu thú màu vàng từ từ yếu dần, cuối cùng trong hố không còn truyền ra động tĩnh gì nữa.

Lúc này Thạch Mục mới dè dặt tiến lên phía trước, ánh mắt hắn lướt vào trong hố.

Chỉ thấy con thú nhỏ màu vàng kia đã không nằm im bất động bên trong đống chất nhầy đủ mọi màu sắc nơi đáy hố.

Bây giờ Thạch Mục mới thật sự yên tâm, quay lưng đi ra đằng sau tảng đá gần đó, từ trong cái bao to hắn lục ra một cái lồng thép không lớn, rồi xông tới cái hố với tâm trạng hưng phấn.

Thế nhưng hắn mới vừa quay lưng lại thôi thì lập tức biến sắc.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận