Đấu pháp khi đánh đoàn đội có thể nói là thiên biến vạn hóa, nhưng trăm sông vẫn sẽ đổ về một biển. Cho dù có biến hóa cỡ nào thì cũng chỉ muốn đưa về tình thế lấy nhiều đánh ít, lấy mạnh thắng yếu.
Lúc này Tiêu Thời Khâm nhìn thấy tọa độ mà Tôn Tường và Khưu Phi báo lên kênh chat, trong lòng không còn khẩn trương mà nguội lạnh hẳn luôn.
Khoảng cách giữa đôi bên rất xa, vì đâu nên nỗi?
Ba người Tiêu Thời Khâm truy sát bốn người Hưng Hân, hai người Tôn Tường và Khưu Phi truy sát một mình Diệp Tu.
Không sai, việc này xảy ra do quá trình đuổi giết Hưng Hân.
Đây là chiến trường trong trận chung kết của vòng khiêu chiến, không phải một trận 5v5 random bình thường của người chơi trong game. Bị đuổi giết mà chạy trốn cũng phải để ý chiến thuật, không phải thấy bên nào trống là chui bên đó. Cuộc tháo chạy của Hưng Hân có sẵn kế hoạch, nghĩa là kết quả chia cắt hiện tại giữa hai nhóm Gia Thế là do họ cố tình gây ra. Sau đó, Diệp Tu nhẹ nhàng thoát khỏi bám đuôi của Tôn Tường và Khưu Phi. Nếu đã đến nước này mà vẫn không ý thức được gì đó thì độ nhạy cảm chiến thuật của Tiêu Thời Khâm cũng quá kém, uổng cho cái danh hiệu một trong bốn bậc thầy chiến thuật.
“Tập trung!” Tiêu Thời Khâm chỉ định một tọa độ, sau đó ba nhân vật bên hắn không còn để ý đến bốn em bên Hưng Hân nữa mà phủi mông quay đi. Nào ngờ nhóm bốn người bên Hưng Hân vừa rồi còn bị rượt đến vắt giò lên cổ, lúc này bỗng nhiên vác hàng quay lại phản công. Họ đuổi sát phía sau ba người, tranh thủ gây sát thương không ngừng, vừa đuổi vừa đánh vô cùng thông thạo, rõ ràng đã có luyện tập sẵn cho tình huống này. Tiêu Thời Khâm nhìn mà càng lúc càng nhức đầu.
Và rồi khi ba người bọn họ còn chưa chạy được bao xa, một bóng người phía trước đã xông tới.
Trong trận có bao nhiêu nhân vật đâu? Vào thời điểm này mà đột nhiên xuất hiện thì còn có thể là ai? Quân Mạc Tiếu!
Quả nhiên là vậy!
Tiêu Thời Khâm đã có thể xác nhận những gì mình nghĩ là hoàn toàn đúng. Gia Thế một lần nữa rơi vào cạm bẫy chiến thuật của Hưng Hân. Đợt tấn công vừa rồi không đạt được kết quả như ý, nhưng hành động của Hưng Hân không hề chấm dứt ở đó. Họ còn nhiều chiêu để chơi lắm. Tách ly hai nhóm nhân vật của Gia Thế, sau đó Diệp Tu nhanh chóng thoát khỏi nhóm kia và chạy qua đây tập trung, lần thứ hai hình thành cục diện lấy nhiều đánh ít.
Sau khi tọa độ được chỉ định, Tôn Tường và Khưu Phi cũng sẽ nhanh chóng chạy tới. Nhưng trước lúc đó, ba người Tiêu Thời Khâm không thể không đối mặt với cuộc hội đồng từ năm người bên địch. Năm người, nghe chỉ như 4 + 1 mà thôi, thế nhưng vấn đề ở chỗ người này là Diệp Tu, cái tên Diệp Tu có sức uy hiếp cá nhân còn mạnh hơn toàn bộ Hưng Hân cộng lại trong mắt Gia Thế ấy.
Hai mặt giáp công.
“Xông lên!” Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm dẫn đầu phát động tấn công, nhà quyền pháp Liên Tiến của Thân Kiến cũng vung nắm đấm lao lên. Mục sư Chức Ảnh của Trương Gia Hưng không hề nhàn rỗi, dùng đủ mọi cách mà mục sư có thể để quấy rối Quân Mạc Tiếu trước mặt.
Diệp Tu đáng sợ thật đấy, nhưng chỉ có hắn một thân một mình chặn đường, không đến mức kéo giò được tất cả chúng ta đâu nhỉ?
Tuy rằng có truy binh sau lưng, Gia Thế vẫn hết sức tự tin khi đối mặt với chướng ngại vật mang tên Diệp Tu. Ba người đồng loạt yolo.
Quả nhiên ngay cả Diệp Tu cũng không có năng lực lấy một chặn ba. Bọn họ đều là tuyển thủ chuyên nghiệp chứ nào phải người chơi trong game. Không những không thể cản được, đối đầu với ba người hợp lực xung kích, đợt này thậm chí Quân Mạc Tiếu còn ăn đòn không nhẹ.
Chạy tới tập trung với Tôn Tường và Khưu Phi rồi quay đầu cắn ngược Hưng Hân. Trong lòng Tiêu Thời Khâm tính toán như thế, nào ngờ khi check hai bên thì chỉ thấy Liên Tiến của Thân Kiến. Mục sư Chức Ảnh của Trương Gia Hưng rụng đâu mất rồi?
Tiêu Thời Khâm vội vàng cho Diệt Sinh Linh quay đầu lại nhìn, lập tức khóc ròng.
Đúng là Diệp Tu không có năng lực chặn hết ba người, nên hắn căn bản không hề muốn làm điều đó. Hắn chỉ muốn níu giữ một người mà thôi. Diệt Sinh Linh và Liên Tiến đã bứt ra, nhưng Chức Ảnh của Trương Gia Hưng thì bị Quân Mạc Tiếu nắm quần kéo lại, không uổng cho lượng sát thương cao vút mà hắn vừa rồi đưa đầu ra chịu.
Long Nha, Thiên Kích, Lạc Hoa Chưởng.
Chuyển góc nhìn, Tiêu Thời Khâm thấy Quân Mạc Tiếu đánh ra liên kích ba chiêu cấp thấp của pháp sư chiến đấu thuận tay như nước đẩy thuyền. Chức Ảnh trúng Lạc Hoa Chưởng, bị hất văng tít mù khơi. Bốn người bên Hưng Hân đã đuổi kịp đến, Hàn Yên Nhu xiên chiến mâu lên tiếp Chức Ảnh bằng Viên Vũ Côn giữa không trung, xoay một vòng vứt xuống đất.
Nơi đó, Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm đã bày sẵn một lô Quỷ Trận, tròn tròn như mấy cái nồi, bốc lên những luồng hơi của lực lượng quỷ thần, đang chờ nguyên liệu nấu ăn rơi vào!
Chức Ảnh của Trương Gia Hưng dĩ nhiên chính là nguyên liệu nấu ăn đó. Y bị Viên Vũ Côn của Hàn Yên Nhu thả vào nồi, các đầu bếp lập tức bắt tay xào nấu. Ánh Sáng Thánh Giới của Tay Nhỏ Lạnh Giá là gia vị rắc xuống, thêm hỏa lực của Hiểu Thương oanh tạc, lửa đỏ phừng phừng!
Chức Ảnh đang chín dần.
Mục sư rất khó tự cứu bản thân trong tình trạng này. Là một nghề pháp sư, phần lớn kỹ năng của y đều cần phải ngâm xướng để gọi chiêu, bây giờ bị chặt chém liên tục, ngóc đầu không nổi chứ ở đó mà ngâm xướng? Y chỉ đành chờ cứu viện từ bên ngoài.
Tiêu Thời Khâm đang rầu rụng râu vì bất cẩn của mình. Lúc này lấy ít đánh nhiều sẽ khó như Nam Cường, nhưng trị liệu tuyệt đối không thể không cứu. Diệt Sinh Linh và Liên Tiến vội vàng quay đầu xe, thình lình gặp phải Quân Mạc Tiếu chặn đường.
Tiêu Thời Khâm đách rảnh dây dưa với Diệp Tu, Diệt Sinh Linh tấn công từ xa, hỏa lực dồn dập trút xuống khu vực của Chức Ảnh. Nào ngờ đám người Hưng Hân coi như không có, cắn răng chịu sát thương của Diệt Sinh Linh cũng nhất quyết thịt Chức Ảnh cho bằng được.
Liên Tiến của Thân Kiến phải áp sát mới đánh được, nên khi bị Quân Mạc Tiếu ngăn cản thì tạm thời chôn chân tại chỗ. Trong lúc gã giằng co với Quân Mạc Tiếu, Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm đã đến gần hơn một chút, nhưng gần thì có khác gì với xa chứ? Lối tấn công của hắn đa số không cần tiếp cận, mà hắn cũng đang tấn công đấy nhưng có ai thèm để ý đâu, thà ăn một rổ dmg vẫn muốn giết Chức Ảnh.
Trong lòng Tiêu Thời Khâm rất rõ, trao đổi này đối với đối thủ mà nói là chắc chắn có lời. Không bàn đến hỏa lực của một mình hắn không thể cho bất kỳ cháu nào vẹo vì tụi nó đang có mục sư trị liệu, ngay cả khi có thể, bên kia hốt được mục sư của mình cũng đã quá ngon.
Hỏa lực dồn dập mù trời nhưng đối thủ đách care. Lao vào quấy rối? Đối thủ nói gì cũng là bốn người, kỹ sư máy móc lại không phải nghề có thể tả xung hữu đột, IQ chiến thuật của Tiêu Thời Khâm không cho phép hắn chọn cách làm thiếu não đó.
Xoay góc nhìn, Diệt Sinh Linh đột nhiên bắn về phía Tay Nhỏ Lạnh Giá, trị liệu của chiến đội Hưng Hân.
Không hổ là bậc thầy chiến thuật, giữa trăm ngàn bất đắc dĩ vẫn nghĩ ra được chiêu vây Ngụy cứu Triệu. Nhìn thấy trị liệu bên mình bị tấn công, chiến đội Hưng Hân dám cho Tiêu Thời Khâm ăn bơ nữa không?
Thế mà Hưng Hân thiếu gì chứ không thiếu bơ, tụi nó tiếp tục tăng tốc thồn hành Chức Ảnh. Tiêu Thời Khâm khóc không ra nước mắt, thật sự hết cứu nổi Chức Ảnh rồi hả ta? Giết trị liệu của đối thủ để trao đổi? Vấn đề là người ta có đến ba tay hội đồng một mình Chức Ảnh, vô phương cứu chữa. Mà mình thì sao? Chỉ có mỗi Diệt Sinh Linh tấn công Tay Nhỏ Lạnh Giá à. Cho dù kỹ thuật của hắn cao siêu vời vợi, đánh cho Tay Nhỏ Lạnh Giá không đường nào giãy dụa luôn thì hỏa lực của một người cũng so kiểu gì với ba người bên kia? Đã vậy hắn còn ra tay chậm hơn, tới khi đối thủ thịt xong Chức Ảnh, quay qua giúp Tay Nhỏ Lạnh Giá, lúc đó hắn chẳng phải công toi?
Thời khắc mấu chốt, Tiêu Thời Khâm quyết định rất nhanh. Nòng súng của Diệt Sinh Linh lại đổi hướng, đột nhiên tấn công Quân Mạc Tiếu.
Hành động này khiến mọi người cảm thấy hoang mang style, bình luận viên Phan Lâm và chuyên gia Lý Nghệ Bác bèn giải thích là Tiêu Thời Khâm muốn giết Quân Mạc Tiếu, con át chủ bài của chiến đội Hưng Hân để trao đổi.
Nói ra miệng mà ngay cả hai người này cũng phải tự vấn bản thân. Diệp Tu là kẻ có thể muốn giết là giết ư? Dưới sự liên thủ giáp công của hai người Tôn Tường và Khưu Phi mà hắn còn nhởn nhơ chơi trò cút bắt, chứng tỏ cho dù không thể một mình cân nhiều mình, nhưng năng lực tự vệ của hắn rất mạnh. Muốn giết Quân Mạc Tiếu, còn không thực tế bằng giết Tay Nhỏ Lạnh Giá nữa ấy chứ?
Nhưng ý đồ thật sự của Tiêu Thời Khâm đã nhanh chóng hiện ra. Hắn dồn hỏa lực lên đầu Quân Mạc Tiếu và thế là thành công giải phóng tự do cho Thân Kiến. Liên Tiến bất chấp mọi thứ chạy vòng qua Quân Mạc Tiếu để xông về trận địa bên kia.
Tiêu Thời Khâm cũng không bỏ lỡ cơ hội, tiếp tục đổi mục tiêu, khói lửa ngập trời phủ xuống đám Hàn Yên Nhu. Nhờ vào pha xung kích của nhà quyền pháp Liên Tiến, vòng vây hội đồng của nhóm Đường Nhu rốt cuộc đã bị phá ra một khoảng trống.
Trương Gia Hưng là tuyển thủ chuyên nghiệp có kinh nghiệm, không phải mấy bé buff chỉ meo meo ngồi chờ người ta tới cứu trong game. Đồng đội phá trận thành công, y cũng vội vàng nắm chặt cơ hội lao ra ngoài từ khoảng trống ấy. Tiêu Thời Khâm mừng rơn, vội vàng nã đạn yểm trợ. Chức Ảnh như cừu non lạc đường đã tìm thấy nhà, lăn lê bò càng ra sức chạy về.
Đôi trẻ tìm được đến nhau, lập tức quay đầu phắn gấp. Phắn khoảng hai ba bước, Tiêu Thời Khâm chợt phát hiện dường như thiếu thiếu gì đó. Hắn quay góc nhìn ra sau, nhìn xong chỉ muốn đập đầu vào bàn phím. Mục sư Chức Ảnh của Trương Gia Hưng thì cứu được rồi, nhưng nhà quyền pháp Liên Tiến của Thân Kiến lại thế chỗ rơi vào nồi.
Đông đảo khán giả đều sững sờ.
Người này không phải ai khác mà là Tiêu Thời Khâm đó! Chỉ bằng vào sự tồn tại của một mình hắn, một chiến đội có thực lực thua kém như Lôi Đình lại có thể trở thành khách quen của vòng tứ kết. Chiến đội của hắn đã bao lần gây phiền hà cho các đội mạnh, hắn là một trong những kẻ mà chỉ cần nhắc đến, bất kỳ chiến đội nào trong liên minh cũng phải nhức nhối.
Thế mà hôm nay lại bất ngờ đánh một trận quên trước quên sau, lúc nãy vứt mất mục sư, bây giờ nhặt mục sư về được, thì lại đánh rơi nhà quyền pháp.
Nhân vật bình thường không quý giá bằng trị liệu nhưng cũng đâu thể cứ thế mà bỏ mặc. Trong trận đoàn đội, mỗi bên tổng cộng sáu người, đứt một em là sức chiến đấu sẽ yếu đi một phần. Có rất nhiều trận đoàn đội chỉ cần một người của một bên bị giết là cả đội binh bại như núi lở luôn.
Tiêu Thời Khâm bất đắc dĩ lại phải cho Diệt Sinh Linh quay về, còn Trương Gia Hưng cũng không thể đứng đó mà ngó. Y vào trận là để phát huy tác dụng, không phải để làm bánh bèo chờ trai tới cứu.
Thật ra thì cứu nhà quyền pháp của Thân Kiến dễ hơn hẳn cứu một em trị liệu máu giấy. Mấu chốt là bản thân nhà quyền pháp có sức chiến đấu rất kiên cường, có thêm phối hợp từ bên ngoài sẽ nhiều khả năng tìm được cơ hội tẩu thoát.
Dưới hỗ trợ của những kỹ năng hạn chế mà mục sư Chức Ảnh tung ra như Ngọn Lửa Thần Thánh, Liên Tiến rốt cuộc đã chạy được. Cũng như Chức Ảnh vừa rồi, gã vội vàng nhào vào vòng tay ôm ấp của tổ chức.
“Cẩn thận!” Tiêu Thời Khâm vội chat lên nhưng không kịp. Quân Mạc Tiếu đột nhiên lao ra từ bên hông, Ô Thiên Cơ rung lên một cái, Viên Vũ Côn lập tức chụp trúng Liên Tiến, vừa chạy vừa hất, cứ thế là bắt được Liên Tiến trở về.
Vòng một vòng lớn, trận đoàn đội này, nhân vật đầu tiên sắp phải chết trận vẫn là Liên Tiến?
“Thêm máu!” Bây giờ trông Tiêu Thời Khâm chẳng khác nào một người chơi chỉ huy khi đánh phó bản trong game, chỉ biết điên cuồng hò hét trị liệu thêm máu không ngừng.
Edit & beta: Lá Mùa Thu Type: Nio