~ Edit và Beta: Lá Mùa Thu Type: Thiên Diệp đã trở lại ~
Thôi Lập được cáng cứu thương khiêng ra ngoài, theo sau là cả một rừng đèn flash chớp tắt liên tục. Cuộc họp báo bị gián đoạn hết một lúc, nhân viên truyền thông của Gia Thế phải chạy lên cản đám phóng viên chứ không là Thôi Lập được giới báo chí tiễn đưa đến bệnh viện luôn rồi.
“Xin lỗi tất cả mọi người, xảy ra chuyện bất ngờ thế này, cuộc phỏng vấn Gia Thế hôm nay đành phải ngừng ở đây.” Nhân viên truyền thông nói xong, ngó lơ đám phóng viên nhao nhao ý kiến, lùa các tuyển thủ dự họp báo của Gia Thế đi xuống.
Đám phóng viên lớn tiếng kháng nghị nhưng phía Gia Thế thể hiện thái độ cứng rắn, chỉ trăn trối một câu “Chúng tôi sẽ sắp xếp thời gian sớm nhất để tổ chức họp báo và công bố tin tức, nếu có vấn đề gì, hoan nghênh mọi người chờ đến lúc đó rồi hỏi”, sau đó vèo một phát, người Gia Thế leo xe té sạch.
Đám phóng viên bó tay. Gia Thế đã dám mạnh miệng vậy thì chắc cũng đách care nếu họ múa bút chửi bới đâu. Cũng còn may, nãy giờ hỏi được hai câu đều moi ra được nhiều thứ để viết, trong đó có một câu mà bên kia nghe xong xỉu luôn. Rốt cuộc cất chứa phía dưới là bao nhiêu ẩn tình Gia Thế không dám mở miệng?
Hôm nay chưa lấy được câu trả lời nhưng các phóng viên không hề nhụt chí. Chạy trời không khỏi nắng, không lẽ một câu lạc bộ lớn như Gia Thế có thể bốc hơi chỉ sau một đêm? Phóng viên các tờ báo lớn đã bắt đầu âm thầm lập kế hoạch cho cuộc phỏng vấn kế tiếp.
Gia Thế chạy mất rồi nhưng cuộc họp báo vẫn phải tiếp tục. Bất kể danh tiếng Gia Thế lớn đến cỡ nào, hot đến cỡ nào, đêm nay quán quân mới là nhân vật chính.
Một bầy phóng viên kiên nhẫn chờ đợi, hỏi không được Gia Thế thì mình chờ hỏi Hưng Hân. Vai chính trong câu hỏi còn đang ngồi thù lù ở Hưng Hân kìa!
Ai ngờ đợi một hồi, hai hồi, ba hồi, hạ đã qua mà sao thu mãi chẳng tới. Không lâu sau bỗng thấy nhân viên truyền thông phía liên minh đi lên, lúng ta lúng túng, âu phục thẳng tắp đã hằn không ít vết nhăn.
“Xin cáo lỗi với tất cả mọi người, buổi họp báo hôm nay đã kết thúc.” Nhân viên truyền thông lên bục, quẫn bách tuyên bố trong vô số ánh mắt đói cơm phía dưới.
“Cái gì?” Toàn bộ phóng viên rào rào đứng dậy.
“Giỡn hay chơi?” Có người lập tức gào lên.
“Hưng Hân đâu?”
“Phải đó, tuyển thủ Hưng Hân vẫn chưa đến mà!”
“Chiến đội Hưng Hân đi về mất tiêu rồi…” Nhân viên truyền thông mếu máo.
Sau khi nghi thức trao giải kết thúc, nhân viên nhà thi đấu túa ra dọn dẹp, tình cảnh khắp nơi hỗn loạn như cái chợ chiều. Mấy lúc giống vậy, tuyển thủ chuyên nghiệp thường sẽ tự biết mình nên đi đâu làm gì, như chiến đội Gia Thế ấy, ai nấy tự giác ra sau hội trường chờ tham gia họp báo.
Nhưng Hưng Hân thì te te đi về luôn.
Ờ, nguyên cái chiến đội thăng hết, không rên một tiếng cho ai hay. Cũng chẳng ai phát hiện ra điều đó cả, vì người bình thường người ta hơm có làm vậy nên không có nhân sự chuyên môn ngồi rình coi có chiến đội nào xách dép chạy thì mình cản lại.
Cho nên Hưng Hân đánh xong là nhấc mông đi về, mãi cho đến khi liên minh bố trí chuẩn bị họp báo ổn thỏa thì mới thấy chỉ có Gia Thế tham gia họp báo, còn Hưng Hân đách thấy tăm hơi.
Nhân viên nhà thi đấu lục tung mọi xó xỉnh lên tìm, rồi hỏi thăm khắp chốn, cuối cùng có nhân chứng kể lại rằng nhìn thấy một băng vừa nghênh ngang đi vừa hô “Anh em mình là quán quân”.
Là chiến đội Hưng Hân? Hay fanclub Hưng Hân?
Đách ai biết. Đáp án duy nhất là Hưng Hân không còn ở đây, họ cho toàn bộ phóng viên họp báo leo cây rồi.
Theo thứ tự thông thường thì đội thắng vào họp báo sau, nên phía liên minh vẫn ôm chút hi vọng. Họ vội vã kiếm phương thức liên lạc để kêu gọi Hưng Hân quay đầu là bờ trước khi cuộc họp báo với Gia Thế kết thúc.
Ai ngờ chiến đội Gia Thế quá siêu, mới câu thứ hai đã bị người ta hỏi cho xỉu luôn.
Gia Thế lấy lí do đó để kết thúc họp báo sớm, liên minh không cách nào ngăn cản. Nhưng họ vẫn chưa tìm được số điện thoại của Hưng Hân cơ mà!
Tình hình được báo lên chủ tịch Phùng Hiến Quân, Phùng Hiến Quân nghe xong cũng sửng sốt. Thế bất nào? Hồi trước Diệp Tu từ chối tham gia những hoạt động thế này, không lẽ bây giờ nguyên cả chiến đội Hưng Hân cũng từ chối luôn? Vậy phạm quy quá rồi, tuyệt đối không được!
“Nhất thiết phải tìm được họ để hỏi cho ra lẽ!” Đây là chỉ thị chủ tịch truyền xuống.
Lúc này phía dưới mới mò ra số điện thoại, gấp gáp bấm gọi, thế mà không ai bắt máy. Liên minh cào rách da đầu. Không thể để các phóng viên chờ mãi được, nhân viên truyền thông đành ra mặt tuyên bố họp báo đến đây kết thúc.
Dĩ nhiên nhân viên truyền thông biết tình thế này khó xử đến cỡ nào. Hắn cũng đã sớm chuẩn bị những gì cần nói khi bị phóng viên níu quần bắt vạ, chứ tìm kiểu gì cũng không ra Hưng Hân thì đòi hỏi nhau cái gì bây giờ? Nhân viên truyền thông như hắn chỉ đành gượng cười đối phó chứ có cách nào khác đâu.
Cuộc họp báo sau trận chung kết vòng khiêu chiến mà bao nhiêu phóng viên tha thiết chờ mong các vụ bóc phốt scandal, thế rồi lại phải kết thúc chỉ vì có người ngất xỉu?
Bố không cam tâm!
Các đơn vị truyền thông lớn lập tức tung chiêu. Các chi nhánh đóng tại thành phố H đều phái người túc trực ở tiệm net Hưng Hân và câu lạc bộ Gia Thế. Trốn hả, coi trốn được đi đâu?
Thế nhưng hôm sau câu lạc bộ Gia Thế đột nhiên tuyên bố: tạm thời phong tỏa tin tức đối ngoại. Lời giải thích của họ là sự thất bại trong vòng khiêu chiến đã triệt để thay đổi kế hoạch phát triển của câu lạc bộ, hiện tại có rất nhiều chuyện cần phải xử lí, tạm thời không rảnh tiếp đón truyền thông.
Lí do này cũng không phải bịa. Chiến đội Gia Thế làm sao ngờ nổi vòng khiêu chiến có thể giam hãm bước chân mình? Kế hoạch năm sau của họ là nhắm vào giải đấu chuyên nghiệp, thậm chí hướng đến tổng quán quân của liên minh. Ai ngờ bây giờ vỡ kế hoạch, cùng một tai nạn giáng xuống đầu hai lần, không xảy ra đủ thứ chuyện để giải quyết mới là lạ. Khoan bàn đến cái khác, những đại thần đẳng cấp như Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm đã trôi nổi suốt một năm theo chân Gia Thế ở vòng khiêu chiến, liệu họ có cam tâm thêm một năm nữa? Thậm chí đừng nói đến đại thần cỡ đó, ngay cả những tuyển thủ như Trương Gia Hưng hay Thân Kiến cũng dư sức tìm được chỗ đứng trong liên minh, họ chưa chắc tình nguyện sa lầy trong vũng bùn với Gia Thế. Ngoài ra còn có người mới Khưu Phi của chiến đội Gia Thế, theo tiết lộ của một tờ báo nào đó ở thành phố B, chiến đội Vi Thảo rất có hứng thú với tuyển thủ trẻ này, đang tìm cơ hội tiến hành thỏa thuận với Gia Thế.
Tiết lộ này đến từ một tờ báo chuyên đưa tin rác, mức độ đáng tin có hạn nhưng ít ra cũng cho thấy: ngay cả Khưu Phi mà phải lăn lộn trong vòng khiêu chiến cũng quá lãng phí. Vậy những người vừa kể trên, Gia Thế liệu có còn giữ nổi không?
Quả thật bây giờ có rất nhiều việc để Gia Thế xử lý, nhưng truyền thông đâu có chịu tin họ thật sự vì quá bận nên không rảnh nhận họp báo.
Họ bận thật đấy, tuy nhiên vẫn còn một lí do để họ không dám đối mặt với truyền thông: chột dạ.
Họ càng chột dạ, truyền thông càng phải đào bới. Gia Thế phong tỏa tin tức, nhưng trời sinh nghề phóng viên có chỗ nào mà chui không lọt, họ luôn có cách kiếm cho bằng được chuyện để nói.
Đầu tiên là chỗ em gái thu ngân của tiệm net Hưng Hân, truyền thông bắt đầu dò hỏi cô nàng Diệp Tu đã đến với Hưng Hân thế nào. Tuy Hưng Hân nằm ngay đối diện Gia Thế, nhưng một đại thần liên minh mới bước chân khỏi Gia Thế là lập tức chạy qua nương nhờ một tiệm net, có vẻ không logic cho lắm?
Ai ngờ đó lại là sự thật.
Em gái thu ngân tiệm net Hưng Hân son sắt thề rằng, đêm đó Diệp Tu vào tiệm net hỏi chơi máy, sau đó nhìn thấy poster tuyển người của tiệm, bèn chủ động xin ở lại tiệm net làm việc.
Đại thần Vinh Quang… giải nghệ xong phải đến tiệm net làm quản lí?
Sau nữa, các phóng viên có cơ hội tham quan "chiến trường" của đại thần Diệp Tu trong khoảng thời gian đó ở tiệm net Hưng Hân. Căn phòng chứa đồ chỉ có một chiếc giường nhỏ, xung quanh chất đầy đồ đạc lộn xộn, khiến vô số phóng viên suýt bật khóc.
Đây chính là kết cục sau khi giải nghệ của vị đại thần một đời đã dựng nên vương triều cho Gia Thế, đã chinh chiến cho cái tên Đấu Thần vang vọng khắp Vinh Quang đó sao?
Ngày kế, bức ảnh chụp căn phòng chứa đồ khiến người ta phải rơi lệ bị đăng lên các tờ báo lớn. Các trang web cũng đua nhau đăng lại, còn có các đài truyền hình ào ào đòi chạy tới quay chụp thực địa.
Cả giới Vinh Quang đều chấn động!
Toàn bộ fan hâm mộ chấn động!
Diệp Tu vì nguyên nhân gì mà giải nghệ và rời khỏi Gia Thế đã không còn quan trọng, nhưng công thần một thời đã cống hiến biết bao công lao cho chiến đội lại có thể rơi vào nông nỗi này sau khi giải nghệ sao?
Làm quản lí net, ngủ ổ chuột?
“Thật quá đáng!” Người chơi Vinh Quang được phỏng vấn ngẫu nhiên tuyên bố, “Không thể tưởng tượng nổi một đại thần như Diệp Thu lại có thể rơi vào cảnh ngộ thế này. Tôi không hiểu nổi chiến đội Gia Thế đã đối xử với tuyển thủ kiểu gì, rồi đây liệu còn có tuyển thủ nào muốn phục vụ cho họ nữa không? Ủa quên, làm gì còn, cái đội ngụp lặn trong vòng khiêu chiến ấy thì có tuyển thủ chuyên nghiệp nào thèm ngó đến chứ!” Người chơi này tốc váy lên chửi, còn xát muối lên vết thương của Gia Thế với một sự sung sướng vô bờ.
“Diệp Tu nghỉ đánh lại có thể thảm đến vậy? Có thiệt không đây? Xờ lờ quá pa?” Cũng có nhiều ý kiến nghi ngờ.
“Không thể tin nổi! Rốt cuộc Gia Thế là cái câu lạc bộ gì vậy? Bất kể họ từng đạt được thành tích thế nào đi nữa, để cho công thần của mình sa xuống kết cục đó, tui chỉ có thể nói là táng tận lương tâm. Một chiến đội như vậy thì bị K.O là quá đúng rồi. Diệp Tu hay lắm, trận chung kết vòng khiêu chiến tui có coi nè, hết sảy luôn, kinh điển luôn, ghê thật, má nó!”
“Tôi thấy vụ này không đáng tin lắm. Giá trị con người của đại thần Diệp Tu cao đến cỡ nào, giải nghệ nghỉ đánh thôi mà, làm gì tới mức như bị đuổi khỏi nhà vợ vậy? Có vấn đề, tôi cảm thấy rất có vấn đề.”
Những phát biểu phía trên đều không đến từ người ủng hộ Gia Thế, chỉ có phần nhỏ là hơi nghi ngại chứ hầu hết đều ra sức chửi hăng say.
Còn fan hâm mộ Gia Thế? Bị buộc phải đối mặt với sự thật này, họ quá đau đớn, họ muốn biện giải cho chiến đội nhà mình nhưng lại tìm không ra bất kì luận điểm nào.
“Em nghĩ… chắc chuyện này không đơn giản như chúng ta thấy đâu, nhất định là có gì đó khó nói bên trong.” Trong lòng fan Gia Thế vẫn còn le lói tia hi vọng nhỏ nhoi, ôm lòng tin vào việc đại thần của mình và chiến đội nhà mình vui vẻ hòa thuận, không có khúc mắc gì với nhau.
“Mịe, chắc chắn là do Diệp Tu dàn dựng để bôi nhọ Gia Thế. Đại thần cỡ ổng mà thảm đến vậy, ai tin? Tui là không tin rồi đó.” Có người kiên trì bảo vệ chiến đội Gia Thế, bác bỏ sự thật trước mắt, chỉ đem logic ra làm lý lẽ để lập luận.
“Tui không biết nữa…” Cũng có những fan Gia Thế không cách nào đối mặt với vấn đề này. Họ học theo chiến đội Gia Thế: giữ im lặng. Đối với họ mà nói, dù kết quả có thế nào đi nữa... đều là đau.
Nhưng phần lớn fan Gia Thế không thể chịu đựng nổi sự hành hạ này. Họ tổ chức tập trung quy mô lớn, mỗi ngày ngồi trước cửa câu lạc bộ Gia Thế biểu tình, yêu cầu câu lạc bộ ngừng phong tỏa tin tức, đưa ra lời giải thích rõ ràng cho hàng loạt những chuyện đã xảy ra.