Trong mắt người chơi đó đã là kỷ lục cao nhất rồi, thế mà lần này lại có thêm một cái mới nữa. Phó bản Rừng Rậm Băng Sương của khu 10 này rốt cuộc bị sao vậy? Tự dưng rước về một đống anh hùng cô’ gắng mà vái lạy?
Lúc này trời vừa hửng sáng, đảng cú đêm vốn đang buồn ngủ, thế mà vừa nhìn thấy tin hệ thống hiện lên đều lập tức tỉnh táo, thảo luận thảo luận, bàn tán bàn tán, kênh trò chuyện của mổi công hội nhất thời đều náo nhiệt hơn hẳn giờ vàng 8 giờ.
“Cạnh tranh, chắc chắn đang cạnh tranh nhau.” MT Đăng Hoa Dạ của Lam Khê Các cảm khái, “Chẳng phải hai nhà này là địch thủ sống chết của nhau sao, giờ thì công hội cũng cạnh tranh gay gắt ở khu mới á.”
“Nhưng mà kỷ lục này thật đáng sợ, Quân Mạc Tiếu thì không nói làm gì, chúng ta đều chứng kiến thực lực của hắn rồi, nhưng bên Gia Vương Triều kia là ai?” Lam Hà nghi hoặc.
“Năm người phá kỷ lục rân này cũng khác hoàn toàn lần trước.” Hệ Châu nhìn bảng xếp hạng, thứ nhất và thứ ba đều là đội ngũ của Gia Vương Triều, kẹp Mưu Đồ Bá Đạo ở giữa.
“Xem ra có người đánh hộ, chỉ là dùng tài khoản của Gia Vương Triều thòi.” Lam Hà nói.
“Rất dễ nhận ra.” Hệ Châu nói.
“Ha ha, chả biết bên Mưu Đồ Bá Đạo sẽ thế nào đây? Lại đi mời Quân Mạc Tiếu sao?” Lam Hà cười xấu xa, đương nhiên cậu cũng biết giá mời Quân Mạc Tiếu một lần không hề ít, Mưu Đồ Bá Đạo bị gây sức ép, trong lòng Lam Hà thầm sung sướng.
Người thầm sướng trong lòng đương nhiên không phái chỉ có mỗi cậu, Xa Tiền Tử cũng gửi tin nhắn qua: “Sướng nhở”
“Chuẩn” Lam Hà vui tươi hớn hở, khó có khi nào cậu và Xa Tiền Tử cùng vui mừng như vầy.
“Hai nhà này đang muốn vùng lên hở?” Xa Tiền Tử nói.
“Không rõ lắm Gia Vương Triều
đã lâu không có hành động gì to lớn.” Lam Hà nói.
“Câu lạc bộ Gia Thế vừa mới xóa cũ dựng mới mà, còng hội cũng phải gây dựng danh tiếng lại, đúng lúc thì ra tay với công hội của địch thủ ở khu mới luôn, còn gì đáng nghi ngờ nữa chớ?” Xa Tiền Tử nói.
“Gia Vương Triều có thực lực này sao?”
“Đậu móa, ông nhìn không ra hả, có cao nhân tương trợ đấy, ông nghĩ kỷ lục kiểu này mình lập được sao?” Xa Tiền Tử trả lời.
Lam Hà không lên tiếng, cậu phải thừa nhận rằng, kỷ lục trước mắt của phó bản Rừng Rậm Băng Sương đã vượt qua phạm vi năng lực của người chơi bình thường như họ rồi.
Rốt cuộc ai là người đánh hộ cho Gia Vương Triều? Lam Hà đoán thử, chẳng lẽ Gia Thế điều động cả tuyển thủ chuyên nghiệp chỉ để đánh một phó bản nhỏ nhoi thế này? Không đến mức vậy đâu ha?
Trong lúc các còng hội khác đang đoán già đoán non, bên kênh công hội Mưu Đồ Bá Đạo cũng đầy bực dọc.
“Đệch, có cần đến mức vậy không? Tranh nhau thế cơ à?” Dạ Độ Hàn Đàm trợn mắt há mồm, phó bản này thật sự làm gã trông tiều tụy thấy rõ rồi.
Tất cả mọi người trong còng hội đều không lên tiếng, ai cũng không biết phải nói gì cho phải. Kỷ lục của phó bản vốn phải phá đi phá lại, nhưng bây giờ cứ thấy như có thứ gì cổ quái ẩn ấn trong đó. Trời còn chưa sáng thì kỷ lục mới đã bị đạp xuống, người của Gia Vương Triều quá gấp gáp, chỉ một cái kỷ lục của phó bản Rừng Rậm Băng Sương thôi, có cần liều mạng thế không?
“Lại đi tìm Quân Mạc Tiếu sao?” Có người hỏi, người có mắt đều nhìn ra kỷ lục này chính họ phá không nổi.
Dạ Độ Hàn Đàm không nói gì cả, cứ đua nhau phá như vậy cũng không phải biện pháp tốt, gã không biết Gia Vương Triều đánh như nào nhưng bên này mỗi lần gã tìm Quân Mạc Tiếu đều phải trả giá rất đắt, nếu cứ đánh thế, người bất lợi chính là gã. Nhưng nếu không liều mạng, hiện tại toàn bộ người chơi trong khu đều nhìn thấy rõ, đây là bị chèn ép lên trên đầu, mất hết mặt mũi.
Mất mặt như vậy nếu là công hội khác thì còn có thế nhẫn nhịn, nhưng cứ cố tình lại là Gia Vương Triều, bất kỳ ai trong Vinh Quang cũng biết Gia Thế và Bá ĐỒ là đối thủ một mất một còn, Gia Vương Triều và Mưu Đồ Bá Đạo cũng trởthành một đôi oan gia trong game. Một kẻ lão làng trong còng hội như Dạ Độ Hàn Đàm gặp phải Gia Vương Triều không thấy kích động cũng thấy khó chịu, thế mà bây gì còn bị Gia Vương Triều đạp xuống ở bảng xếp hạng, chán ghét lên đến cực điểm rồi.
Dạ Độ Hàn Đàm sốt ruột một hồi, cuối cùng logout. Gã chuẩn bị đi hỏi Tưởng Du thử, xem rốt cuộc nên xử lý thế nào, gã chẳng còn cách quyết định nào khác nữa.
Bên Gia Vương Triều, cảm xúc của mọi người đương nhiên trái ngược hẳn với Mưu Đồ Bá Đạo. Nhưng thật ra tâm tình của họ hồi rạng sáng lại không khác mấy Mưu Đồ Bá Đạo.
Khi đó kỷ lục của Gia Vương Triều vừa bị phá vỡ, hơn nữa còn do oan gia lâu năm của họ – Mưu Đồ Bá Đạo phá, thành ra những kẻ lão làng cũng giống như Dạ Độ Hàn Đàm lúc này, vô cùng căm ghét, cả đám tranh nhau mắng Mưu Đồ Bá Đạo không dựa vào sức mình mà phải nhờ người ngoài đánh hộ, mở miệng toàn những câu khinh bỉ. Nhưng khinh bỉ xong cũng chẳng biết làm gì tiếp, họ không muốn từ bỏ kỷ lục kia, nhưng mấy vị anh hùng tạo ra thành tích rực rỡ đó đều đã vượt qua giai đoạn cấp 25.
Kỷ lục của Gia Vương Triều là do đám người Lưu Hạo đánh, việc này đương nhiên không thế cho toàn bộ công hội biết được. Ngay cả chủ sở hữu tài khoản đó cũng chỉ biết hội trưởng cầm tài khoản đi tìm cao thủ đánh, cụ thế là ai, bọn họ chỉ đành đoán bừa, không dám khẳng định.
Người của Gia Vương Triều cơ hồ mắng Mưu Đồ Bá Đạo và đám người đánh hộ Quân Mạc Tiếu suốt đêm, ai ngờ ngay lúc này chợt thấy kỷ lục được người nhà mình giành về, cảm giác cứ như có bánh ngon rơi từ trên trời xuống. Có điều năm người phá kỷ lục lần này đều là những nhân vật nhỏ, thế mà thành tích lại khoa trương đến thế, tất cả mọi người biết được rằng, hóa ra tụi mình cũng tìm người đánh hộ.
cả đám vừa khinh bỉ Mưu Đồ Bá Đạo giờ y như bị mất trí nhớ quên sạch sành sanh, chẳng đứa nào đề cập đến chủ đề vừa rồi nữa. Mọi người đồng loạt khen ngợi năm vị anh hùng mới xuất hiện, tuy trong lòng biết rõ đây không phải chính chủ nhưng cả bọn đều ngầm hiếu chứ không nói ra ngoài, chỉ liều mạng ca ngợi bằng tất cả vốn từ, hi vọng những vị cao thủ đánh hộ đứng sau màn nhìn thấy được.
“Hừ” Lưu Hạo nhìn kênh công hội lúc này tràn ngập lời khen ngợi, cười lạnh. Chỉ là kỷ lục của phó bản Rừng Rậm Băng Sương thôi, gã sẽ không đắc ý đến thế. Lúc này trong lòng gã vò cùng thoải mái, là bởi vì gã biết đối thủ của mình là ai, biết kỷ lục mình phá là của ai, khiến gã có câm giác đang dẫm nát Diệp Thu ở dưới chân.
“Thật thoải mái mà ” Lưu Hạo
hưởng thụ loại cảm giác này, dù lúc đá Diệp Thu ra khỏi công hội thì khoái cảm trong lòng cũng không mãnh liệt như bây giờ. Nét mặt gã vừa khinh thường lại vừa ngạo nghễ, tựa như đang nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi quỳ gối dưới chân mình của Diệp Thu.
“Lưu đội vất vả rồi.” Lúc này Trần Dạ Huy PM cho gã.
“Không có gì, chuyện nhỏ ấy mà.” Lưu Hạo trả lời, tin nhắn còn chưa được gửi đi, mình mới nhìn thòi đã thấy sướng đến khoa chân múa tay. Đúng thế, dẫm nát Diệp Thu chỉ là chuyện nhỏ.
“Kỷ lục bây giờ, em đoán chắc Diệp Thu cũng chẳng làm được gì.” Trần Dạ Huy trả lời.
“Thật ra anh còn mong hắn đến thử lần nữa ấy chứ.” Lưu Hạo cứ như tìm thấy được khí phách vương giả quân lâm thiên hạ trong phó bản Rừng Rậm Băng Sương.
“Haha, hắn còn đang online đâ’y, nhưng có khi chẳng còn lượt vào phó bản nào.” Trần Dạ Huy trả lời.
“Ồ, thế sao?” Con ngươi Lưu Hạo chuyến động, lúc này thoát khỏi nhân vật hiện tại, tìm thẻ tài khoản mà gã bảo Trần Dạ Huy làm đại cho mình một nhân vật trên 20.
Đăng nhập vào trò chơi, nhân vật cấp 24, tên gọi Ly Hận Kiếm, nghề cuồng kiếm sĩ.
Chức nghiệp mà Lưu Hạo tinh thông chính là ma kiếm sĩ, chỉ khác cuồng chiến sĩ một chữ, nhưng phong cách lại khác biệt vô cùng. Nhưng thân là tuyển thủ chuyên nghiệp, Lưu Hạo đương nhiên không thể hoàn toàn mù mịt những nghề khác được. Dựa vào ý thức và thao tác cũng mạnh hơn người chơi bình thường rất nhiều.
Ly Hận Kiếm không có còng hội, bởi vì mục đích Lưu Hạo muốn tài khoản này rất rõ ràng, vì thế Trần Dạ Huy liền cố ý chuẩn bị cho gã một nhân vật vốn định phái đi làm gián điệp trong cõng hội khác.
Lưu Hạo nhìn lướt qua trạng thái của Ly Hận Kiếm, khá ưng ý, lúc này vội tìm kiếm tên người chơi.
Quân Mạc Tiếu, quả nhiên đang online.
Lưu Hạo lập tức gửi một lời mời kết bạn sang, không thấy được đáp lại.
“Giả vờ đi giả vờ đi giả vờ đi” Lưu Hạo mắng, lại gửi liền mấy cái.
Rốt cục hệ thống cũng gửi lại một tin nhắn, Quân Mạc Tiếu đồng ý kết bạn.
“Không đồng ý thì spam chết mày” Lưu Hạo vênh váo tự đắc lầm bầm, ngay cả một chuyện nhỏ như thêm bạn tốt gã cũng sinh ra cảm giác thắng lợi to lớn, chỉ vì bên kia là Diệp Thu, gã và Diệp Thu có làm gì nhau thì trong mắt gã cũng là đang oánh nhau: tưởng không thèm nhìn tới tao hả, kết quả vẩn phải đồng ý, Diệp Thu mày thua rồi nhé.
“Chào đại thần.” Sau khi gửi một tin nhắn chào hỏi tầm thường sang, Lưu Hạo bắt đầu nghiền ngẫm tính kế xem tiếp theo nên nói gì mới tranh thủ lấy được tín nhiệm của Diệp Thu.
“Xin chào, cậu là?” Diệp Tu trả lời.
Bô’ là bô’ mày – Lưu Hạo nghĩtrong lòng, tin trả lời lại là: “Đội ngũ của anh có thiếu người không?”
“Đội ngũ? Anh không có đội ngũ” Diệp Tu nói.
“Đệch, làm bộ làm tịch.” Dù sao đối phương cũng không nghe thấy được, Lưu Hạo vừa mắng thẳng ra tiếng vừa lạch cạch gõ bàn phím: “Em thấy anh luôn phá kỷ lục phó bản mà, sao không có đội ngũ cô’ định được chứ?”
“À, cái đó ý hả, không có, tùy thời tụ tập cả thòi.” Diệp Tu nói.
“Thế à? Có thể mang em theo được không, kỹ thuật của em rất tốt.” Lưu Hạo nói.
“Được rồi, có cơ hội sẽ gọi chú em.” Diệp Tu nói.
“Đệch, lừa bịp người khác hả” Lưu Hạo cảm thấy lời này của Diệp Tu nhất định đang trả lời cho có lệ, vì thế không buông tha: “Anh có rảnh không? Chúng ta làm vài ván thử xem nào.”
“Làm vài ván hả, vậy anh giới thiệu em một người, cậu ta cũng rất lợi hại, tên là Bánh Bao Xâm Lấn, em tìm cậu ta chơi đi” Diệp Tu nói.
“Tên khốn, đấy tao cho đàn em xử lý, giả bộ cái éo gì” Lưu Hạo giận dữ, nhưng tay hạ xuống lại nhắn ra tin khác: “Được, em tìm cậu ấy chơi thử.”
Vừa thầm rủa trong lòng, vừa gửi cho Bánh Bao Xâm Lấn lời mời kết bạn, nói rõ mục đích.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!