Đám Điền Thất cũng không dễ dàng gì. Tình huống này, giống như bạn quen được một cô gái xinh đẹp, kết quả lại bị thằng bạn dê xồm đáng khinh quấn quýt đòi giới thiệu. Ngăn không được, khuyên cũng không xong, đành phải hỏi ý kiến gái đẹp nọ mới dẫn thằng bạn sang.
Mang người đến liền buông tay mặc kệ đương nhiên không tốt rồi, nhưng chuyện đám Điền Thất lo lắng không phải chuyện này. “Gái đẹp” trước mắt họ chắc chắn không bị tên dê xồm ăn hiếp, họ chỉ lo gái đẹp đánh chết dê xồm xong lại xử luôn cả mình Dù sao đây thực ra cũng
không phải gái đẹp gì, mà là cao thủ đại ca chỉ mới cấp 30 đã nắm trùm khu mới.
Lặng lẽ nghe Phong Hoa ở kia lừa đảo, đám Điền Thất vừa tức giận vừa buồn cười. Trong mắt họ, chút thủ đoạn của Phong Hoa chỉ cỡ tầm dụ trẻ đi xem cá vàng thôi, lấy nó lừa cao thủ đại ca, như dùng dao giết gà đi mổ trâu vậy, có buồn cười không chứ.
Ghê hơn nữa là, tên kia còn mặt mày hớn hở, chẳng hề cảm thấy chính mình nhìn ngu cỡ nào.
Đám Điền Thất hận không thể bò đến đ’âu dây mạng bên kia, nhìn thử xem dáng vẻ trước màn hình của cao thủ đại ca bấy giờ ra sao, hẳn không phải muốn đập nát máy tính luôn đâu nhỉ.
Phong Hoa chém từ đời sống con dân và kinh tế trong game cho đến phúc lợi của từng công hội lớn, mỗi việc nhỏ nhặt như vào còng hội trong game cũng bị hắn ta chém thành chuyện hết sức quan trọng như đổi nghề. Nói không ngớt hồi lâu, sau cùng Diệp Tu chỉ bình tĩnh trả lời một câu: “Tìm tui phá bản phải trả phí.”
Cao thủ đại ca vạn tuế!
Đám Điền Thất dường như muốn quăng luôn tai nghe hô to một tiếng. Họ phát hiện mình không nên lo âu thay cao thủ đại ca. chút kỹ xảo cỡ lão cá vàng ấy có là gì, ở trước mặt cao thủ đại cả chả đỡ nổi một đòn.
“Hả? Thu phí thôi mà, này dễ bàn, bao nhiêu tiền?” Phong Hoa nói.
“Không cần tiền bạc, muốn vật liệu, những vật liệu hiếm hoặc những thứ tui cần.” Diệp Tu cười nói.
“Ồ, thế à, vậy ông muốn gì?” Phong hoa hỏi.
“Còn phải xem ông muốn phá phó bản nào nữa.” Diệp Tu nói.
“Vùng Đất Lưu Lạc.” Phong Hoa bảo. Cấp bậc hắn ta đang 30, cũng được xem là cấp bậc dẫn đầu trong đám người chơi. Đương nhiên không thể so với đội tinh anh cày suốt 24 tiếng của những công hội lớn, nói chung người thường không có điều kiện để làm thế.
“Vùng Đất Lưu Lạc à ” Diệp Tu
hơi chút do dự. Trên thực tế, hắn đã kiếm xong những món mình cần trong phó bản khi đấu luyện cùng chiến đội Vi Thảo, không thấy õ Thiên Cơ đã tăng lên cấp 25 sao? Mà giai đoạn tiếp theo lại cần vật liệu và trang bị từ cấp 30 – 40. Người chơi của công hội Nguyệt Luân có tăng cấp mau đến đâu, cũng thuộc dạng theo đuôi như Diệp Tu, hôm nay vừa mới lên cấp 30. Những món của cấp 30 và 40, Bọn họ chắc chắn giao không được bao nhiêu.
“Ầy, bốn món của bộ Xích Nguyệt, thế nào?” Diệp Tu ngẫm nghĩ xong, đưa ra một đáp án.
“Món này Hẳn không thành vấn
đề ” Phong Hoa bên đây cũng do dự
xem xét. Hiển nhiên với những loại công hội do người chơi lập giải trí như họ, hội trưởng không hề đủ quyền lực đế tự mình đưa ra quyết định như ba công hội lớn. Đa số hội trưởng cũng không có khí áp của kẻ lãnh đạo, ngược lại giống hệt một tên đầy tớ nhân dân, hầu hạ từ trên đến dưới hội, nỗ lực rất lớn nhưng không được khen ngợi.
Có điều tại khu mới như vậy, đối mặt phần lớn ma mới, trong mắt đám ma mới ngờ nghệch thì lũ chim già vẫn có chút uy tín. Chẳng qua chỉ chút uy tín ấy, không đủ để bất kỳ ai nhường đồ trong tay mình cho cộng đồng xài chung.
Bộ Xích Nguyệt, bộ đồ dành riêng cho pháp sư chiến đấu.
Trên phương diện trang phục, nhân vật của Vinh Quang chia thành 6 bộ phận gồm đầu, vai, áo, thắt lưng, quần và giầy. Bộ Xích Nguyệt này chính là một bộ trang bị bình thường nhất, thường có 6 món, cứ hai món thì có thể kích hoạt một dòng thuộc tính của bộ trang bị này.
Riêng Áo Choàng Hấp Huyết mà Quân Mạc Tiếu đang khoác rồi nhẫn, vòng cổ hay huy chương, thuộc loại trang bị trang sức. Theo thiết lập của Vinh Quang, thường thì trang bị để mặc sẽ tăng phòng ngự vật lý, còn trang bị trang sức sẽ gia tăng phòng ngự pháp thuật. Thế nhưng trang bị trang sức không cỏ đủ loại cấp bậc phòng ngự vải, da, xích, nặng và nhẹ như như trang bị để mặc, các chức nghiệp chỉ cần tìm loại giáp mình thạo mặc là được. Còn trang sức phải cần tự người chơi dựa theo nhu cầu của mình mà lựa chọn cách phối hợp.
Với những người chơi cấp 30,chưa phải thời điểm cần những trang sức này lắm, nhưng toàn thân mặc bộ trang bị chức nghiệp thì có thể nâng cao năng lực của mình không ít. Theo thói quen hiện nay của người chơi Vinh Quang, cấp 30 sẽ bắt đầu theo đuổi trang phục chức nghiệp, tiếp đấy nếu có điều kiện thì tăng 5 cấp lại đổi, không có điều kiện thì 10 cấp mới đổi, còn hoàn toàn không theo đuổi, đấy không phải không biết chơi, mà là trực tiếp được kéo thẳng.
Diệp Tu là tán nhân, bộ trang bị có giá trị khá hữu hạn với hắn. Bởi vì thuộc tính ấn của bộ trang bị thường là tăng kỹ năng mỗi chức nghiệp, còn thường là những kỹ năng trên cấp 20, những kỹ năng ấy Quân Mạc Tiếu không có, mặc cũng như không mặc. Lúc này muốn bộ Xích Nguyệt của pháp sư chiến đấu đương nhiên là vì muốn giúp Đường Nhu kiếm điếm. Cò bé cũng là chủ lực trung kiên của đội phá bản, nhưng nhìn trang bị cả người bây giờ lại vô cùng thê thảm.
Tuy đội phá bản của bọn Diệp Tu thường được xem như đoàn người có quan hệ mật thiết, mọi người sẽ không cướp đoạt trang bị, nhưng cũng không có ưu thế về số lượng tài nguyên phân phối lớn sẵn có trong tổ chức mọi công hội. Chỉ dựa vào sự nỗ lực phá bản từng ngày, muốn cả người mặc đủ bộ trang bị lý tưởng thì khá khó.
Hiện giờ đã cấp 30, nếu không theo đuổi trang phục chức nghiệp, so với đám người chơi tinh anh của công hội tựa như bên mạnh bẽn yếu, với sự nghiệp phá bản cũng có phần bất lợi. Loại chênh lệch về số liệu này, kém chính là kém, có kỹ thuật cũng không thể bù đắp. Trong phó bản cấp thấp, sự phát huy kỹ thuật vốn có một giới hạn, huống chi tên nhóc Lưu Hạo kia không thể không phòng, ai biết lúc nào sẽ nhảy ra quấy rối.
“Bốn món của bộ Xích Nguyệt, có vấn đề ư?” Diệp Tu hỏi.
“Ách, đừng vội a ” Phong Hoa
hiển nhiên không quyền thế như hội trưởng ba còng hội lớn kia, vật liệu đế phân phối trong tay khá hữu hạn, hơn nữa trang bị như vậy, chắc chắn đã bị người lắc điếm lấy mất trong phó bản rồi. Giao cho công hội? Trong công hội của họ không tồn tại chuyện này.
Đám Điền Thất lúc này rất kinh ngạc, bọn họ không để ý việc hội trưởng bận bịu góm góp trang bị, chỉ khó tin hỏi: “Cao thủ đại ca, ông giúp công hội tụi tui lập kỷ lục ư?”
“Thu phí mà, lập ở đâu cũng vậy thôi.” Diệp Tu nói.
“Bốn món trong bộ Xích Nguyệt ” Đám Điền Thất là người
chơi lâu năm, biết đánh giá giá trị. Bọn họ cũng từng hóng hớt xem Diệp Tu muốn gì khi giúp ba công hội lớn lập kỷ lục, ngay cả đồ cam cũng hét giá cả rồi. So ra, bốn món trong bộ Xích Nguyệt này quá nhỏ bé. Bộ Xích Nguyệt này cùng lắm chỉ là đồ lam mà thôi.
“Ha ha, tui mà muốn đồ cam, công hội mấy ông cũng không thể có đâu nhỉ?” Diệp Tu nói.
“Không có ” Điền Thất nói.
“Nên đành xuống giá chút.” Diệp Tu nói.
“Thế muốn bốn món làm gì, sao không lấy cả bộ luôn?” Điền Thất hỏi.
“Hình như đó là công hội của mấy ông” Diệp Tu nói.
“Cao thủ đại ca không cần nể mặt bọn tui đâu, thật đó” Điền Thất cực kỳ thành khẩn.
“Làm gì có” Diệp Tu cười nói, “Kỷ lục đổi được từ bốn món của bộ Xích Nguyệt cũng không cao lắm đáu.”
“Vô sỉ a” Nguyệt Trung Miên reo lên.
“Là lẽ phải thôi.” Diệp Tu nói, “Mấy ông có cho luôn sáu món, thành tích cũng nâng không cao nổi.”
“Vì sao?” Điền Thất hỏi.
“ông xem, vũ khí trong tay của Hàn Yên Nhu chỉ mới 25, không chỉ em ấy, Bánh Bao cũng thế Không có bộ
trang bị chức nghiệp và vũ khí tím cấp 30, kỷ lục phó bản tạm thời sẽ không đạt cực hạn” Diệp Tu nói.
“Nói thế thì kỷ lục đánh ra hiện tại đến lúc đấy vẫn bị người phá?” Điền Thất hỏi.
“Với người chơi bình thường, kỷ lục hiện tại đã là cực hạn. Chúng ta phá cái này, có lẽ sẽ không ai bắt kịp nữa đâu.” Diệp Tu nói.
“Thế nên?”
“Trừ phi có đứa rửng mỡ nào.” Diệp Tu nói.
“Ai vậy?” Đám Điền Thất càng nghe càng khó hiếu.
“Cao thủ ” Diệp Tu làm cả đám tiếp tục khó hiểu: Cao thủ? Cao thủ phá phó bản sao lại gọi thành “rửng mở’?
Tên Phong Hoa kia khuyên can mãi trong công hội, xin cái này khuyên cái nọ, chém hết tiền đồ đến lý tưởng rồi cả tầm quan trọng của việc phát triển công hội, rốt cuộc thực sự có bốn món Xích Nguyệt bị hắn ta gạt được. Đương nhiên, bốn món này thuộc bốn người chơi khác nhau, mà vốn bốn người này cũng không có đủ bộ, mất một món cũng không quá đau lòng.
“Tui đi lấy trang bị, 12 giờ tụi mình gặp nhau hén” Phong Hoa dứt lời, người đã chạy trước.
“Nghe ý của nó thì nó chuẩn bị đi theo nhỉ?” Điền Thất nói.
“Chuẩn rồi.” Mộ Vân Thâm gật gật đầu.
“Sao thì nó cũng là hội trưởng, cho nó đi đi” Thiển Sinh Ly nói.
“Có mấy chỗ trống?” Nguyệt Trung Miên hỏi.
“Nếu như bình thường thì có một chỗ nhỉ?” Điền Thất nói xong đành hỏi Diệp Tu: “Cao thủ đại ca, đội ngũ còn mấy chỗ trống a?”
“Một chỗ á còng hội mấy ông
ai đến?” Diệp Tu hỏi.
“Hẳn là hội trưởng của tụi tui.” Điền Thất nói.
“À, được mà.” Diệp Tu gật đầu.
“Còn điều nào không thế ư?” Thiển Sinh Ly hỏi.
Diệp Tu liếc nhìn chức nghiệp của cậu ta: “Không phải nghề DPS thì không tiện lắm.”
Thiển Sinh Ly rơi lệ, cậu ta là kỵ sĩ, nghề MT, đương nhiên không thuộc DPS, nghĩa là danh sách trong đội lập kỷ lục phó bản lên TV của cao thủ đại ca mãi mãi không xuất hiện tên mình.
“Nén bi thương nén bi thương.” Mọi người nhao nhao an ủi.
Phong Hoa đi một chuyến rốt cục mang bộ Xích Nguyệt trở về. Lúc này Mộ Vân Thâm và Thiển Sinh Ly tạm biệt out trước. Cuộc sống của cả hai có vẻ khá bận rộn, mỗi ngày chơi game không quá nhiều, số lần phó bản mỗi ngày cũng không xài hết.
“Bánh Bao Bánh Bao” Diệp Tu bắt đầu gọi người.
“Bánh Bao đây.”
“Phó bản tối nay, phá kỷ lục.” Diệp Tu nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!