Dịch bởi Lá Mùa Thu
"Ha ha, Tiểu Hàn à, chú mày còn non lắm."
Dòng chat cuối cùng Ngụy Sâm để lại cho trận lôi đài đủ để toàn bộ người chơi Vinh Quang hộc máu.
Nếu Hàn Văn Thanh còn non lắm, cả giới Vinh Quang có ai dám vỗ ngực rằng mình đã chín? Thằng cha này, láo tró cũng logic tí chứ!
Nhưng vì đây là sân nhà Hưng Hân, fan Hưng Hân vẫn sung sướng cười vang.
Còn fan Bá Đồ thì xoắn quẩy vô cùng. Họ không sợ thua, nhưng thua bởi một tên như thế thật ức chế mà. Chưa kể, người thua còn là Hàn Văn Thanh, vị đội trưởng họ tôn thờ nhất.
Không ai sẽ vì trận thua này mà trách cứ Hàn Văn Thanh. Tất cả đều nhìn thấy dũng khí và lòng can đảm không hề thay đổi của đội trưởng. Chỉ trách, tên đối thủ đêm nay quá đê tiện, quá giả dối, quá no limit...
Nói theo cách nào đó, phải chăng một kẻ như hắn chính là khắc tinh của con người ngay thẳng như Hàn Văn Thanh?
Trận lôi đài đã kết thúc, hai tuyển thủ đồng thời rời phòng đấu. Ngụy Sâm đương nhiên hớn hở mặt mày, vẫy tay vênh váo đi quanh một vòng thật dài. Lúc đi ngang khán đài đội khách, tiếng la ó ầm trời cũng không ngăn nổi nụ cười trên môi hắn. Hắn thậm chí còn cười to hơn, ra sức vẫy chào fan đội bạn như đúng rồi.
Nhân viên bảo an nhà thi đấu sợ mất mật. Chời má, người ta là fan Bá Đồ đó! Khiêu khích fan Bá Đồ, muốn tìm đường chết hả?
Họ vội vàng tăng cường nhân số bên khán đài đội khách để đề phòng tình huống bất trắc, lại phái người chạy lên khuyên Ngụy Sâm sống lý trí chút anh ơi.
May sao Ngụy Sâm biết nghe lời phải, nhanh chóng hoàn tất màn diễu hành và quay về hàng ghế Hưng Hân. Người Hưng Hân đã sớm đứng dậy nghênh đón đại anh hùng ca khúc khải hoàn.
"Ngồi đi, ngồi xuống hết đi." Ngụy Sâm hào phóng phất tay.
Mọi người cười rộ. Không ai phản bác hắn, vì tất cả đều biết trận thắng này đối với Ngụy Sâm nặng nề thế nào, vất vả thế nào.
"Sắp tới trông vô tụi bây đó." Ngụy Sâm nói tiếp. Phần kế tiếp là đấu đoàn đội, hắn không có tên trong danh sách.
"Yên tâm." Diệp Tu gật đầu.
"Phù..." Ngụy Sâm thở hắt ra, quay đầu nhìn lên màn hình lớn.
Mọi thứ hắn đã làm, thắng lợi hắn mang về đều được ghi lại nơi ấy. Đây có lẽ không phải trận thắng huy hoàng nhất, nhưng là trận thắng khiến hắn hài lòng nhất. Thời gian không cho phép Ngụy Sâm dừng lại ở khoảnh khắc này, nhưng những gì đang diễn ra trong ánh mắt, hắn tin rằng mình đến chết cũng không quên.
Hưng Hân kết thúc lôi đài với 1 điểm dẫn trước. Sĩ khí tăng cao là điều đương nhiên, nhưng nếu xét trên góc độ thực chiến, 1 điểm dẫn trước chưa bao giờ được đánh giá cao cho trận đoàn đội sau đó.
Hai đội đều không quay về phòng nghỉ ngơi mà ở lại chuẩn bị luôn trên sân.
"Trận đấu chỉ mới bắt đầu thôi!"
Cách hai đội cổ vũ sĩ khí giống nhau đến bất ngờ. Điểm khác biệt là khi nói câu này, Hưng Hân đang nhắc nhở quân mình đừng vì chiến thắng lôi đài mà chủ quan, còn Bá Đồ thì muốn động viên cả nhà đừng vì chiến bại mà bị ảnh hưởng. Tư tưởng chung của hai đội rất nhất trí: 1 điểm đầu người chẳng đáng là gì.
Bầu không khí rất nặng nề. Ngụy Sâm chém phần phật về công lao của mình một lúc rồi cũng biết điều mà ngừng lại, nghiêm túc cùng mọi người nghiên cứu kế hoạch đấu đoàn đội.
Thời gian trôi qua nhanh chóng. Trọng tài đi đến rìa sân khấu, liên tục nhìn đồng hồ, chuẩn bị gọi tuyển thủ đôi bên lên sân.
Chiến đội Bá Đồ, kẻ thua 1 điểm lôi đài, đứng dậy đầu tiên. Không chờ trọng tài nhắc nhở, họ đã chủ động cất bước.
Hàn Văn Thanh, Lâm Kính Ngôn, Trương Giai Lạc, Tần Mục Vân, Trương Tân Kiệt và người thứ sáu Bạch Ngôn Phi.
Đây chính là đội hình đi đến đâu càn quét đến đó của chiến đội Bá Đồ mùa giải trước, cũng là đội hình chủ lực Bá Đồ trong cách nhìn của ngoại giới. Mùa giải này, ba vị tuyển thủ Hàn Văn Thanh, Lâm Kính Ngôn và Trương Giai Lạc chuyển sang đánh thay phiên, thêm vào sự trỗi dậy của tiểu tướng Tống Kỳ Anh, đội hình trên ít xuất hiện hẳn, kể cả trận tứ kết cũng không thấy.
Nhưng đêm nay đối đầu Hưng Hân, hiệp một sân khách, Bá Đồ lần đầu tiên đem ra đội hình mạnh nhất mùa giải trước của họ.
Fan ruột Bá Đồ vỗ tay như sấm, gào thét cổ vũ tuyển thủ đội mình.
Còn phía Hưng Hân? Đội trưởng Diệp Tu chỉ lơ đãng liếc mắt qua Bá Đồ khi tiếng hoan hô cất lên vang dội, sau đó quay đầu về tiếp tục nói những gì đang nói.
Thời gian không còn nhiều, Diệp Tu sau dăm ba câu cũng dừng.
"Lên nào!" Trong tiếng gọi của hắn, tên tuổi dàn tướng Hưng Hân xuất hiện.
Diệp Tu, Tô Mộc Tranh, Phương Duệ, Đường Nhu, An Văn Dật, những gương mặt không gây bất ngờ. Nhưng cái người đứng dậy sau chót...
"Ai kia?" Trên sóng trực tiếp, Phan Lâm còn phải hoang mang thốt lên.
"La Tập? Hưng Hân phái La Tập ra trận?" Hắn gào to.
La Tập... Một cái tên rất không thuận miệng, bởi hắn hiếm có cơ hội gọi đến nó trên tivi.
Hồi vòng bảng, Hưng Hân ít khi nào cho La Tập lên sân. Đến chặng cuối, cậu ta mới được kha khá slot. Nhưng La Tập không giống Ngụy Sâm. Khi Ngụy Sâm được slot đánh chặng cuối vòng bảng, mọi người đều nghĩ Hưng Hân cho hắn tìm cảm giác để bùng nổ trong vòng chung kết. Còn La Tập? La Tập là tân binh, là tuyển thủ trẻ. Nhìn cậu ta lên đánh, người ta chỉ nghĩ Hưng Hân cầm chắc vé rồi, nên cho phép tân binh tranh thủ farm exp mà thôi.
Từ những slot ra trận rất ít ỏi ấy, ngoại giới đều thấy rõ La Tập cũng có vài điểm hay ho, nhưng trình thì chả xuất sắc lắm đâu.
Một tuyển thủ có tương lai đấy, nhưng cần trui rèn, cần trưởng thành thêm.
Phần đông đều cho là vậy.
Thế mà hôm nay, La Tập thình lình xuất hiện tại bán kết Hưng Hân vs Bá Đồ, trên sân nhà, trong danh sách tướng đoàn đội.
"Có nhầm lẫn gì không nhỉ?" Phan Lâm vẫn chưa dám tin. Hay là trùng hợp thôi, La Tập vô tình có việc cần đứng dậy lúc này?
Câu trả lời là không.
Màn hình lớn đã hiện tên đầy đủ những người vào trận. Tên La Tập không những nằm sờ sờ trong đó, còn thuộc năm người đầu tiên. Đường Nhu được xếp xuống slot thứ sáu.
Vòng chung kết chưa bao giờ là nơi cho tân binh kiếm kinh nghiệm. Trên chiến trường này, mỗi một chiến đội đều chỉ hận không thể xuất toàn lực, phái tướng mạnh nhất, đắp hàng ngon nhất.
Tướng mạnh nhất, hàng ngon nhất mà Hưng Hân đem ra chơi với Bá Đồ, là La Tập?
Cả nhà thi đấu xôn xao cả lên, trên internet cũng ồ ạt bàn tán. Phan Lâm bèn quay sang hỏi cái nhìn của Lý Nghệ Bác, Lý Nghệ Bác lảm nhảm một hồi cũng chẳng ngoài giới thiệu phong cách La Tập, còn lý do vì sao Hưng Hân đưa cậu ta vào trận thì ậm ừ cho qua.
Đôi bên xếp hàng ngang, gặp nhau trên sân.
Bắt tay đầu tiên, đương nhiên là đội trưởng hai đội.
Đối đầu suốt mười năm, hai người này chỉ xét riêng vòng chung kết đã gặp nhau đến bốn lần.
Đấu trường vòng chung kết chính là nơi hai phe kết nên mối thù không đội trời chung. Mùa giải thứ năm, sáu và bảy, họ không chạm trán bởi thành tích Gia Thế trượt dài, Hàn Văn Thanh cũng dần xuống dốc. Tất cả đều như chứng tỏ rằng, thời đại của hai người đang trôi qua, Liên minh Vinh Quang hôm nay thuộc về những người trẻ.
Mùa giải thứ tám, Diệp Tu giải nghệ, tạm biệt sàn đấu. Hàn Văn Thanh trở thành tuyển thủ đời đầu duy nhất còn đang chinh chiến trên đấu trường chuyên nghiệp. Đó là mùa giải chiến đội Bá Đồ bị loại cực nhanh trong vòng chung kết. Mọi người nhìn mà thở dài, cảm giác như đang chứng kiến kết cuộc cuối cùng của một thời đại.
Ai ngờ mùa giải thứ chín, chiến đội Bá Đồ gom về mấy lão tướng, đánh thẳng một mạch đến tận chiến trường tối cao. Mùa giải thứ mười, tới lượt Diệp Tu dẫn về một chiến đội toàn tân binh do tự tay hắn thành lập, từ vòng khiêu chiến đánh vào Liên minh chuyên nghiệp.
Và đêm nay, hai người một lần nữa bắt tay nhau, trên chính sàn đấu đã ghi dấu khởi đầu cho mọi thứ.
Thời đại ấy, đã trở lại rồi chăng?
Nhìn cảnh tượng trên sân, các fan Vinh Quang lâu năm bỗng dưng ngơ ngẩn. Cuộc đụng độ giữa hai người này từng là ký ức một thời đấy! Ai cũng cho rằng cái thời đó đã về miễn dĩ vãng, nhưng kìa, hai ổng lại xắn tay áo chuẩn bị đập nhau nữa rồi!
"Có tiến bộ nhỉ?" Bắt tay Hàn Văn Thanh, Diệp Tu nói. Là đối thủ, nhưng có lẽ hắn cũng là người hiểu Hàn Văn Thanh nhất. Để đánh bại anh, vắt hết óc và dốc hết sức là điều hắn cũng từng làm. Hắn quá quen thuộc với ý thức, thao tác và cả các trick anh hay sử dụng. Chỉ cần anh thay đổi một chút thôi, hắn sẽ lập tức phát hiện ra ngay.
"Tán nhân của cậu cũng không tệ." Hàn Văn Thanh nói. Anh có thay đổi thật, nhưng đâu triệt để bằng cái tên trước mặt? Đoạn đường cuối cuộc đời đánh giải, hắn lại bất ngờ vứt luôn nghề pháp sư chiến đấu mình giỏi nhất, bay qua chơi nghề tán nhân quái dị kia. Tuy nhiên, Hàn Văn Thanh biết rõ hơn ai hết, rằng tán nhân chắc chắn là một nghề cực kỳ hợp với Diệp Tu. Bởi vì tương tự với việc Diệp Tu hiểu anh, anh cũng hiểu Diệp Tu đáng gờm đến mức nào.
Sách giáo khoa Vinh Quang không hề là một danh hiệu phóng đại. Sức mạnh của Diệp Tu luôn vượt quá người ta tưởng tượng.
"Giờ biết sợ vẫn còn kịp." Diệp Tu nói.
"Cậu đang nói với tôi ấy hả?" Hàn Văn Thanh lạnh lùng. Sợ? Trong từ điển của anh, có bao giờ tồn tại chữ này?
Diệp Tu chỉ cười không đáp. Hắn tiếp tục bắt tay với từng tuyển thủ Bá Đồ: Trương Tân Kiệt, Trương Giai Lạc, Lâm Kính Ngôn... Toàn là đối thủ cũ, nhờn mặt nhau cả. Cái gọi là "thời đại ấy" vốn chẳng thể đúc nên từ hai con người, mà bởi vô số những người khác đã rời sàn đấu này. Nhưng biết đâu chừng, họ vẫn ở một góc nào đó trên thế giới, dõi mắt nhìn theo đám bạn già còn đang mải mê trên đường chinh chiến?
Quay lưng, tướng hai đội chia nhau vào phòng. Mỗi người mỗi tải nhân vật của mình, những nhân vật hoặc đã sớm khoe tài nổi danh, hoặc chỉ vừa đâm chồi nảy lộc. Có lẽ, nhân vật có khả năng ghi dấu lịch sử Vinh Quang hơn là tuyển thủ. Một ngày nào đó, khi những người như Diệp Tu, Hàn Văn Thanh hay Trương Giai Lạc không còn tồn tại, những nhân vật họ từng sử dụng vẫn mãi mãi kể lại câu chuyện về họ của năm tháng huy hoàng.
Bán kết mùa giải thứ mười, Hưng Hân vs Bá Đồ, sân nhà Hưng Hân.
Trận đoàn đội bắt đầu!