Dịch bởi Lá Mùa Thu
Buổi họp báo sau trận của Hưng Hân gợi nên vô số tranh cãi. Nhiều người tin, nhiều người không tin, các tờ báo lớn ồ ạt mời La Tập phỏng vấn, đề nghị được tìm hiểu sâu hơn về cái gọi là nghiên cứu và trực giác ở mảng địa hình.
Tuy nhiên Hưng Hân từ chối toàn bộ, kể cả Thường Tiên thuộc báo Thể Thao Điện Tử vốn có quan hệ rất tốt với họ. Về lý do từ chối, họ nghiêm túc trả lời: Đại chiến sắp tới, La Tập là món vũ khí bí mật của Hưng Hân, cần đầu tư thời gian để tiếp tục rèn giũa những "nghiên cứu và trực giác địa hình" của mình chứ không rảnh để nhận phỏng vấn.
"Trận vừa rồi chưa thể phát huy trọn vẹn sức mạnh của em ấy. Dù sao đó cũng là bản đồ sân nhà, phải đến hiệp hai mới thực sự là đá thử vàng." Diệp Tu trịnh trọng nói với Thường Tiên khi cậu tìm đến.
"Thiệt hay giả vậy ạ?" Tuy có quan hệ thân thiết và cũng hướng về Hưng Hân, nhưng nếu hỏi cái nhìn cá nhân về việc này, Thường Tiên không tin cho lắm.
Đâu chỉ mình cậu, người nào có hiểu biết về Vinh Quang đều đặt nghi vấn mạnh. Phần lớn những ý kiến tung hô Hưng Hân toàn là gà con trình còi, nghe gì tin nấy.
Thường Tiên tệ nhất cũng là phóng viên chuyên nghiệp của giải đấu nhà nghề, trình Vinh Quang cá nhân tạm không đề cập, mắt nhìn thì chắc chắn hơn người chơi thường. Nghe Diệp Tu nói, cậu nhìn qua ngó lại xung quanh thấy không ai, bèn thấp giọng hỏi: "Có phải tâm lý chiến không ạ?"
"Ha ha, đúng vậy, tâm lý chiến đó." Diệp Tu gật đầu cười.
Thường Tiên khóc ròng. Diệp Tu đã cho cậu câu trả lời khẳng định, nhưng thái độ của hắn cứ troll troll thế nào ấy. Cậu nên tin hay không đây?
Quả nhiên, đạo hạnh của mình còn xa mới chơi lại vị đại thần này!
"Vâng, thật đáng trông chờ." Thường Tiên bó tay, nói mấy lời khách sáo rồi đi về.
"Tạm biệt." Lùa được Thường Tiên, Diệp Tu quay lên phòng huấn luyện Hưng Hân. Các tuyển thủ Hưng Hân đều đang có mặt, mỗi người ngồi một máy trông rất rảnh rang.
Lịch thi đấu vòng chung kết dày hơn vòng bảng, riêng việc di chuyển tới lui giữa sân nhà và sân khách đã đủ tiêu tốn thể lực. Vì thế, các đội không thể duy trì lịch huấn luyện đều đặn như ở vòng bảng. Vào vòng chung kết, huấn luyện chỉ còn là công tác duy trì trạng thái, nhẹ nhàng để đừng cứng tay mà thôi.
Nếu ở vòng bảng người ta truy cầu sự ổn định, thì đến vòng chung kết là sức đột phá. Lấy ra toàn bộ những gì mình có, chiến đấu bằng trăm phần trăm sức mạnh. Ai chống chọi được đến cùng, đó chính là người chiến thắng. Tinh thần lơ là, trạng thái bấp bênh đều có thể trở thành sai lầm giết chết cả đội.
Thu hoạch trận thắng thứ ba trong vòng chung kết là điều đáng vui mừng, nhưng ngủ quên trên chiến thắng thì không được phép. Có thể thấy, mỗi người trong Hưng Hân đều nhận thức rõ điều này. Họ đang dùng những cách riêng để điều chỉnh tâm lý sau chiến thắng, bắt đầu chuẩn bị cho trận đấu kế tiếp.
"Đi rồi à?" Trần Quả hỏi Diệp Tu. Cô không nhỏ giọng vì sợ làm phiền người khác như mọi khi, bởi buổi huấn luyện hôm nay diễn ra một cách tự nhiên như ngày thường. Mọi người thích nói gì thì nói chứ không cần tập trung tối đa hay cắm đầu train như cái máy.
"Đi rồi."
"Chú mày nói sao với cậu ta?" Trần Quả lại hỏi.
"La Tập là vũ khí bí mật, tưởng dễ phỏng vấn lắm chắc?" Vừa vặn đi ngang La Tập, Diệp Tu vỗ vai cậu.
La Tập nghe vậy nhũn cả chi, khổ ải quay đầu: "Nói vậy... có ổn không ạ?"
"Thả lỏng đi, không cần lo lắng." Diệp Tu cười.
La Tập muốn rớt nước mắt. Sao không lo? Giờ ở bất kỳ nơi nào có hai chữ Vinh Quang, cái tên La Tập sẽ luôn xuất hiện đầu tiên. Nổi tiếng chỉ sau một trận là đây chứ đâu? Chỉ trong một đêm, trường phái triệu hồi Tứ Thú mà cậu theo đã không còn như cũ. Mọi người đặt cho nó tên mới: Trường phái Phá Dỡ. Xem ra, có rất nhiều người thật sự tin rằng cậu là chuyên gia dỡ nhà, có khả năng nhìn thấu địa hình, hễ phá là sập.
La Tập hiểu vì sao Diệp Tu phải nói thế với ngoại giới, nhưng vì là một tân binh, cậu không có tí kinh nghiệm gì với trò tâm lý chiến đổi trắng thay đen này. Cậu phát hiện, thế giới người lớn đáng sợ quá!
"Thật đấy, em đừng lo." Diệp Tu nói tiếp, "Người phải lo là Bá Đồ kìa."
"Thế ạ? Vậy hiệp kế..."
"Dĩ nhiên hiệp kế em vẫn phải có mặt. Bom nguyên tử mà, dù không ném cũng phải khoe ra cho địch sợ." Diệp Tu nói.
Bom nguyên tử luôn...
La Tập tiếp tục nhũn chi.
"Chú mày chắc chắn Bá Đồ sẽ sợ hả?" Trần Quả bỗng đến gần hỏi. Cô lướt hết các topic bình luận sau trận rồi, xu thế hiện tại đều cho rằng Diệp Tu đang tung hỏa mù. Các bình luận có sức thuyết phục nhất đều chỉ rõ điều đó. Vinh Quang là game có lượng người chơi đông đảo, không ít cao thủ đã soi được cách làm, mà Trần Quả lại biết rõ chân tướng nên đọc vào là chột dạ ngay. Cô cảm thấy màn tâm lý chiến lần này của Diệp Tu hơi kém, nếu không muốn nói là ấu trĩ.
"Họ không sợ." Diệp Tu nói, "Bá Đồ chưa bao giờ biết sợ, nhưng ít nhiều cũng có cái gai trong lòng. Ưu thế nhỏ bé nhất, chúng ta cũng phải biết tranh thủ."
"Ờ..." Trần Quả gật đầu và không nói thêm. Dốc hết toàn lực để tranh thủ một phần trăm, một phần ngàn, thậm chí một phần mười ngàn phần thắng, đó có lẽ là chuyện Diệp Tu luôn làm và đã làm từ ngày bắt đầu con đường này ở Máy chủ 10.
Chiến đội Bá Đồ.
Đêm qua vừa đánh xong, họ lập tức lên máy bay về thành phố Q, bắt tay vào chuẩn bị cho hiệp đấu kế tiếp trên sân nhà.
Tương tự Hưng Hân, Bá Đồ sẽ không train nặng trong vòng chung kết. Ấy vậy mà mọi người lại không thấy thái độ thoải mái hay thả lỏng ở đội phó Trương Tân Kiệt. Trong phòng huấn luyện, khi Lâm Kính Ngôn sáp đến xem, anh phát hiện Trương Tân Kiệt đang nghiên cứu bản đồ Khu Rừng Trăng Rằm của hiệp một. Khung cảnh hiện ra trên màn hình hắn chính là khu vực bị Hưng Hân phá dỡ, cuối cùng dẫn đến toàn đội Bá Đồ diệt vong.
"Cậu tin tên kia nói thật à?" Lâm Kính Ngôn kéo chiếc ghế đẩu ngồi vào bên cạnh Trương Tân Kiệt, xem hắn nghiên cứu.
"Không tin lắm." Trương Tân Kiệt nói.
Không tin lắm nghĩa là vẫn có phần tin. Với tính cách của Trương Tân Kiệt, hắn dĩ nhiên muốn xóa đi phần tin tưởng không cần thiết đó.
Lâm Kính Ngôn biết không cách nào ngăn cản Trương Tân Kiệt. Trời sinh Trương Tân Kiệt như vậy rồi, ưu điểm đôi khi cũng là khuyết điểm. Diệp Tu rất biết lợi dụng điều này. Cách hắn trả lời phỏng vấn không gạt được người khác, nhưng Trương Tân Kiệt thì chưa chắc. Diệp Tu không có ý định thuyết phục Trương Tân Kiệt phải tin, chỉ cần phân tán tập trung một chút là được.
Hiệp đấu kế tiếp sẽ diễn ra sau ba ngày, Trương Tân Kiệt liệu có kịp nghiên cứu rõ ràng mọi thứ? Không phải Lâm Kính Ngôn không tin đồng đội, nhưng riêng về mảng này, anh không đánh giá cao Trương Tân Kiệt cho lắm. Anh có xem vài topic bình luận sau trận và công nhận một số luận điểm đặt ra. Hưng Hân làm sao phá hủy cả một khu vực rộng lớn trên bản đồ? Không phải bằng kinh nghiệm hay kỹ thuật Vinh Quang, mà bằng toán học...
Toán học... Hai chữ quá xa vời với Lâm Kính Ngôn. Anh đánh giải chuyên nghiệp được chín năm rồi, hiểu rất rõ cái giới mà mình đang sống. Đừng nói cái gì toán học, đến cả kiến thức phổ thông, game thủ bọn họ cũng không quá giỏi đâu. Nghề của họ có rất nhiều người trình độ học vấn cực thấp, bởi các môn thi đấu thể thao luôn xem trọng tuổi tác. Tuyển thủ càng trẻ càng tốt, thậm chí tuổi tốt nghiệp đại học đã được tính là già.
Trương Tân Kiệt ấy à... Tuy Trương Tân Kiệt được tôn là bậc thầy chiến thuật với tư duy cẩn mật, nhưng nếu hỏi học thức, theo Lâm Kính Ngôn biết thì chắc cấp ba là cùng. Suốt buổi tối ngồi xem một đống phân tích hoa cả mắt, nào là vi phân nào là tích phân, toàn kiến thức số học cao cấp, Lâm Kính Ngôn đi ngủ còn mơ thấy ác mộng.
"Cái này đưa phòng kỹ thuật phân tích thử thì hơn?" Lâm Kính Ngôn góp ý.
"Phòng kỹ thuật đang phân tích." Trương Tân Kiệt không hổ là Trương Tân Kiệt, Lâm Kính Ngôn chỉ mới nghĩ thôi mà hắn thì thực hiện rồi.
"Ừ..." Lâm Kính Ngôn gật đầu, và... và cái gì nữa giờ? Phòng kỹ thuật đang phân tích, nhưng Trương Tân Kiệt vẫn muốn tự mình nghiên cứu thêm. Thế đấy.
Mở máy bên cạnh, Lâm Kính Ngôn không nhiều lời nữa.
Hai đội đánh xong hiệp đầu đang chuẩn bị cho hiệp hai. Đêm hôm ấy, hiệp một bán kết giữa Luân Hồi và Vi Thảo diễn ra ở thành phố B, sân nhà Vi Thảo.
Trận đấu này kết thúc với tỉ số chung cuộc 7 - 11 nghiêng về đội khách Luân Hồi. Vi Thảo sẩy chân ngay trên sân nhà, cục diện tương đối bất lợi. Song, kết quả lại không nằm ngoài dự đoán mọi người. Tỉ lệ khảo sát cho thấy Luân Hồi được ủng hộ cao hơn Vi Thảo, dù hai đội đều cầm trong tay hai quán quân như nhau. Đề tài "Ai sẽ trở thành chiến đội đoạt ba quán quân kế tiếp sau Gia Thế?" được báo chí xào nấu trước khi vào trận, gần như đã có đáp án sau khi kết quả hiệp một công bố.
Người ta cho rằng cặp đấu Luân Hồi vs Vi Thảo đã không còn gay cấn gì, vậy cặp Hưng Hân vs Bá Đồ thì sao?
Hiệp hai Hưng Hân vs Bá Đồ đúng hạn diễn ra. Bất ngờ thay, kết quả vote trên internet cho thấy chiến thắng hiệp một không tăng tỉ lệ thắng dự đoán cho Hưng Hân, ngược lại còn giảm xuống.
Bởi vì hiệp hai là sân nhà Bá Đồ. Bất kể là ai, thậm chí antifan, cũng không cảm thấy Bá Đồ đã hết cửa thắng sau trận thua hiệp một. Ở hiệp một họ bị đánh bại bởi pha nghịch chuyển mang tính lịch sử của Hưng Hân, nhưng hảo hán Bá Đồ dễ dàng gục ngã vậy sao?
Thành phố Q, sân nhà Bá Đồ, dưới ánh đèn cao áp, tuyển thủ hai đội xếp thành hàng trên sàn đấu.
"Sao, nghiên cứu ra cách thắng chưa?" Diệp Tu khiêu khích Bá Đồ.
"Cậu nói xem?" Hàn Văn Thanh không dông dài như Diệp Tu, nhưng xưa nay chưa bao giờ kém cạnh khí thế.
"Tiểu Trương, ráng cố gắng!" Diệp Tu gọi Trương Tân Kiệt là Tiểu Trương, cách xưng hô mà khắp Liên minh Vinh Quang cũng không mấy ai có tư cách gọi.
Trương Tân Kiệt chỉ cười. Tí chọc ngoáy này chẳng hề hữu dụng với hắn.
"Ông là đồ nhạt toẹt." Trương Giai Lạc tỏ ý anh khinh.
"Không gia nhập Hưng Hân mới là bất hạnh lớn nhất đời ông." Diệp Tu nói với Trương Giai Lạc.
"Cút cút cút!" Trương Giai Lạc mắng. "Bất hạnh" nghe đã chói tai lắm rồi, lại còn "mới" với chả "lớn nhất", ý là sao hả?