Dịch bởi Lá Mùa Thu
"Và cuối cùng Tần Mục Vân cũng không thể chống cự thế tấn công mãnh liệt của Tô Mộc Tranh. Âm 9 Độ ngã gục, người thắng trận này chính là Tô Mộc Tranh!" Phan Lâm hào hứng tuyên bố kết quả, nhưng hắn đâu biết rằng Tần Mục Vân cách thắng lợi cũng không hề xa.
Nếu để ý sớm chút, nếu có chuẩn bị trước... Tần Mục Vân ôm buồn phiền bước xuống sân. Y nhìn thấy tướng Bá Đồ kế tiếp đi về phía mình: Đội trưởng Hàn Văn Thanh.
"Em xin lỗi..." Cách Hàn Văn Thanh mấy bước, Tần Mục Vân dừng chân, nói.
"Bọn tôi ngoài trận cũng không phát hiện mưu tính của Tô Mộc Tranh. Chúng ta đều mắc lỗi đánh giá thấp đối thủ." Hàn Văn Thanh nói. Anh không an ủi, cũng không nói đỡ cho Tần Mục Vân mà bắt cả đội cùng chịu trách nhiệm.
"Quay về chuẩn bị đấu đoàn đi!" Nói thêm một câu, Hàn Văn Thanh tiếp tục đi lên sân. Không sợ vấp ngã, nhưng vấp ngã rồi phải biết đứng dậy. Phải cứng mới xứng làm người Bá Đồ.
"Vâng!" Tần Mục Vân gật đầu về chỗ.
"Tướng thứ tư Bá Đồ là đội trưởng Hàn Văn Thanh!" Trong tiếng kêu gào khuấy động không khí của Phan Lâm, trận lôi đài kế tiếp bắt đầu.
"Hàn Văn Thanh định..." Phan Lâm nói với một tốc độ không chậm, nhưng chỉ mới thốt lên bốn chữ đã thấy Đại Mạc Cô Yên sải bước lao lên. Anh di chuyển nhanh đến mức vạt áo bay phần phật theo gió. Nắm đấm vung ra, một tiếng nổ dữ dội vang rền. Đại Mạc Cô Yên dùng tay trần đấm nổ quả pháo Mộc Vũ Tranh Phong bắn tới...
"Mãnh Hổ Loạn Vũ!" Phan Lâm gọi tên kỹ năng. Lúc nãy hắn định mở đầu bằng câu hỏi "Hàn Văn Thanh định đánh Tô Mộc Tranh cách nào", nhưng chưa kịp nói nửa câu, Hàn Văn Thanh đã cho hắn đáp án.
Mãnh Hổ Loạn Vũ! Khởi đầu, tung liền đại chiêu level 70. Ngay cả trong ý thức PvP của người chơi thường, đây cũng là một lựa chọn sai lầm và lỗ mãng tuyệt đối. Ấy vậy mà lúc này, trong vòng chung kết, nơi đấu trường đỉnh cấp nhất Vinh Quang, Đại Mạc Cô Yên với danh hiệu Quyền Hoàng đứng đầu nghề quyền pháp lại chọn một cách mà cả người chơi thường cũng sẽ không chọn: Dùng đại chiêu để khởi đầu thế đánh.
Vì sao không nên mở đầu bằng đại chiêu?
Vì đại chiêu tuy mạnh, nhưng lại tạo sơ hở rất lớn nếu không đánh trúng đối thủ. Do đó, người ta cần các kỹ năng khác làm nền, khi nào chắc ăn mới dùng đại chiêu.
Sử dụng đại chiêu từ đầu luôn bị đánh giá là hành động liều lĩnh, nhưng khi điều này xảy ra ở Hàn Văn Thanh, người sở hữu kinh nghiệm mười năm đánh chuyên Vinh Quang, không một ai nghĩ đến hai chữ liều lĩnh ấy.
Cái mọi người nhìn thấy, là một sự tự tin.
Một sự tự tin mãnh liệt, rằng khi sử dụng đại chiêu, mình chắc chắn sẽ đánh trúng.
Nắm đấm vang lên khác nào hổ gầm, Đại Mạc Cô Yên xông đến trước mặt Mộc Vũ Tranh Phong, xuyên thủng làn pháo bắn ra từ nòng Thôn Nhật, và đấm!
Trúng!
Không gian võ đài quá nhỏ?
Không hề, cho dù không gian nhỏ hơn nữa, cũng không đến mức sải một bước liền đến trước mặt đối thủ. Nguyên nhân thật sự, là hành động bất ngờ của Hàn Văn Thanh nằm ngoài dự tính của Tô Mộc Tranh. Cô còn đang bắn thăm dò, Hàn Văn Thanh đã quả quyết ra tay hung mãnh. Không cần đường lùi, không màng kết cục, anh mạnh mẽ lao tới.
Game mới bắt đầu 2 giây, Quyền Hoàng Đại Mạc Cô Yên đã áp sát bậc thầy pháo súng thành công, và thực hiện thành công luôn cả đại chiêu Mãnh Hổ Loạn Vũ...
Chỉ bằng 2 giây, Hàn Văn Thanh giết gọn một trận.
"Kết... Kết thúc rồi..." Tuyên bố kết quả mà Phan Lâm ú ớ như bị ai nhét cái gì vào miệng, chẳng thấy khí thế nhiệt liệt như mọi khi.
Mộc Vũ Tranh Phong còn bao nhiêu HP? Bao nhiêu mana? Những số liệu hắn định phân tích kỹ lưỡng đã không còn ý nghĩa, bởi lúc này HP Mộc Vũ Tranh Phong là 0. Trận đấu đã kết thúc.
Phan Lâm không biết nên nói cái gì cho phải. Diễn biến lôi đài đêm nay lệch hoàn toàn khỏi mạch não của hắn. Từ đầu đến giờ chưa có trận nào vượt quá 2 phút, kể cả khi hai cây máu đều đầy.
Bước xuống sân, sắc mặt Tô Mộc Tranh không tốt cho lắm.
Ưu thế dẫn trước gần một mạng mà Diệp Tu mang về cho Hưng Hân bị Mạc Phàm đánh mất phân nửa sau trận thua thảm, sau đó Tô Mộc Tranh thắng Tần Mục Vân, coi như ổn định lại cục diện. Ai ngờ Hàn Văn Thanh vừa lên sân liền san bằng mọi thứ một cách ác liệt.
Hiện cả Hưng Hân lẫn Bá Đồ đều còn hai tướng. Đại Mạc Cô Yên đánh xong một trận chẳng mất bao nhiêu HP, có thể tính là full trạng thái.
Đạt được mục tiêu rút sức bền Diệp Tu, đội trưởng Hàn Văn Thanh của Bá Đồ tự tay đưa hai đội về lại vạch xuất phát, mà tướng kế tiếp của Hưng Hân lại là một người chịu ảnh hưởng mạnh bởi bản đồ Võ Đài.
Phương Duệ.
Phong cách chơi zâm rất cần lợi dụng địa hình. Thiếu điều kiện địa hình, chỉ dựa dẫm trình cá nhân thì Phương Duệ ăn chắc tân binh thôi, chứ còn gặp phải Hàn Văn Thanh ấy à...
Hàn Văn Thanh không toàn năng như Diệp Tu, nhưng cả muối lẫn cơm anh ta từng nhai đều không kém Diệp Tu tí nào đâu nhé.
"Tui lên đây." Đơn giản để lại một câu, Phương Duệ cất bước. Trên đường gặp Tô Mộc Tranh, hai người chỉ gật đầu coi như chào hỏi.
Tốc độ đánh lôi đài đêm nay quá nhanh, hai đội đổi tướng xoành xoạch như thay áo. Khán giả còn chưa hú hét đủ sướng, thần tượng đã xuống sân mất rồi.
Trận lôi đài thứ bảy, Phương Duệ vs Hàn Văn Thanh, khí công sư Hải Vô Lượng vs nhà quyền pháp Đại Mạc Cô Yên.
Một trận đấu giữa hai nhân vật cùng hệ nghề, nhưng phong cách tuyển thủ thì một trời một vực.
Phương Duệ với các chiêu trò luồn lách vs Hàn Văn Thanh nổi tiếng chỉ chơi chính diện.
Phong cách của Phương Duệ dĩ nhiên rất bị fan Bá Đồ khinh bỉ. Trong mắt họ, tên này chính là kẻ ác, đội trưởng nhà họ đang chiến đấu tiêu diệt kẻ ác vì chính nghĩa. Nhờ ý nghĩ đó, nhà thi đấu sôi trào nhiệt huyết.
Trận đấu bắt đầu rất nhanh do thời gian tải bản đồ ngắn ngủi. Ngay thời điểm spawn ra, Hải Vô Lượng lập tức lộn một vòng.
Hắn muốn đề phòng Hàn Văn Thanh chơi cứng như trận trước. Song, lần này Đại Mạc Cô Yên lại đứng yên như tượng. Hải Vô Lượng tự mình lăn lộn né tránh thứ không có, trông như một con chuột nhát cấy làm khán giả rộ lên cười. So sánh với Đại Mạc Cô Yên đứng sừng sững như cột chống trời, cách Hải Vô Lượng lăn lê bò toài thật đáng thương.
Nhưng Phương Duệ có quan tâm không? Đách! Đại Mạc Cô Yên đứng yên thì hắn hành động. Hải Vô Lượng lăn liền mấy vòng trên đất.
Đại Mạc Cô Yên có chuyển động cơ thể. Góc nhìn anh khóa chặt vào Hải Vô Lượng.
Phương Duệ bên kia đang bực bội. Cái bản đồ chết bầm này làm hắn không cách nào đánh theo kiểu quen tay được. Chỉ bằng di chuyển mà muốn mò tới góc chết của Hàn Văn Thanh hả? Chuyện trên trời!
Hải Vô Lượng bèn bẻ hướng lăn mấy lần, nhưng vẫn không tìm được sơ hở chen vào. Hắn định lăn tiếp thì bỗng nhiên Đại Mạc Cô Yên bước tới một bước.
Khán giả chẳng cảm thấy gì, chỉ có Phương Duệ mới hiểu sự ức chế do bước chân này mang lại. Diện tích Võ Đài quá nhỏ, một bước chân là đủ thay đổi không gian kiểm soát của nhân vật. Đại Mạc Cô Yên chọn bước ra ở một thời điểm vô cùng khéo, dễ dàng thu hẹp phạm vi hoạt động của Hải Vô Lượng.
Hừ, nhích nhẹ là điểm trúng tử huyệt của mình, Hàn Văn Thanh kinh nghiệm đến mấy cũng không thể nào!
"Lão Lâm, anh bán đứng em!" Kênh chung đột nhiên nhảy lên dòng chat từ Phương Duệ.
Mọi người chỉ sửng sốt một giây rồi hiểu ra ngay. Lão Lâm chắc là Lâm Kính Ngôn đấy nhỉ?
Lâm Kính Ngôn hiểu Phương Duệ như lòng bàn tay. Phương Duệ đổi nghề, nhưng người hiểu hắn nhất thì không đổi. Nay kiến thức của Lâm Kính Ngôn đã trở thành kiến thức của toàn Bá Đồ, bởi anh không còn là đồng đội của Phương Duệ nữa. Anh và hắn, đã là đối thủ.
Phải, đã là đối thủ.
Vậy nên lời chỉ trích như đúng rồi của Phương Duệ làm người xem rất cạn lời. Chưa kể Lâm Kính Ngôn còn đang ngồi dưới sân, làm sao trả lời câu hỏi xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt của hắn?
Thế là khán giả lại tiếp tục cười nhạo Phương Duệ. Bất ngờ, Hải Vô Lượng ra tay!
Móa, mắc dại! Dối trá!
Mọi người ồ lên. Câu chat buồn cười kia hóa ra là đánh lạc hướng chú ý, bởi nó nghe vừa logic lại vừa thiếu logic, rất dễ làm người ta mất tập trung.
Đạn Sóng Khí! Quả Cầu Sấm Sét!
Hải Vô Lượng ra liên tiếp hai kỹ năng, đầu tiên là Đạn Sóng Khí gây nhiễu tầm nhìn Đại Mạc Cô Yên, kế tiếp là Quả Cầu Sấm Sét với kình khí ngưng tụ, bắn đi từ ngón tay hắn với khí thế muốn xuyên thủng mọi thứ.
Thế mà Đại Mạc Cô Yên nhất quyết không tránh không né, còn tiến thêm một bước về phía trước.
Đạn Sóng Khí nổ vào mặt Đại Mạc Cô Yên, sát thương đúng là không lớn nhưng góc nhìn sẽ bị che khuất do Phương Duệ đã tính rất kỹ càng. Bình thường người ta sẽ né đi theo bản năng, mà bản năng là thứ rất khó kềm hãm.
Nhưng Hàn Văn Thanh làm được!
Cơ thể không lệch đi dù chỉ mảy may, Đại Mạc Cô Yên thẳng tắp bước tới trước. Chọn con đường nhanh nhất ngắn nhất, Đạn Sóng Khí và Quả Cầu Sấm Sét nổ trên người anh thì sao? Chỉ đảo mắt thôi, tất cả đều tan biến, nhưng bàn tay phải của Hải Vô Lượng đưa ra đã bị Đại Mạc Cô Yên chộp lấy.
Tay Không Cản Dao Sắc!
Dưới tình huống bị nhiễu tầm nhìn, Hàn Văn Thanh dùng kỹ năng đỡ phá để tóm chính xác tay Hải Vô Lượng.
Kỹ năng đỡ phá hoạt động theo cơ chế đỡ trước phá sau. Đỡ đòn là thiết lập bắt buộc từ hệ thống, và Phương Duệ cũng không cách nào tránh khỏi phần phá sau đó. Đại Mạc Cô Yên thuận thế gập chỏ, thúc mạnh vào ngực Hải Vô Lượng, nối liền combo bằng một loạt quyền cước.
Cùng là hệ Vật Lộn, khí công sư lại không so nổi với nhà quyền pháp về cận chiến. Hải Vô Lượng bị đánh cho lăn lê bò toài. Khán giả đang cười ha ha vì sướng mắt, thế tấn công của Đại Mạc Cô Yên bỗng nhiên ngưng bặt.
Lăn lộn điên cuồng, Hải Vô Lượng bất ngờ thoát khỏi liên kích liền mạch của anh.
Ủa...
Mọi người đều sững sờ vì không nhìn ra combo của Đại Mạc Cô Yên có kẽ hở nào, nhưng Hải Vô Lượng cứ đột ngột vọt ra như thể bị đá văng, làm combo gián đoạn.
"Để anh bắt nạt, còn gì là phong độ của tui nữa?" Phương Duệ lại còn chat trên kênh chung.
Khán giả cười ngất. Phong độ gì? Phong độ của một zâm thủ?