Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Huyền Thoại Trở Về - Diệp Tu

“Tại sao?” Góc nhìn nhân vật của Muội Quang không chút di dịch, tiếp tục trừng mắt nhìn đám thú cưng trước mặt mình.

Triệu hồi sư cấp 30 đã có hai tiểu linh tinh hệ lôi, hỏa, mỗi loại triệu hồi được hai con, tồn tại 30 giây. Ngoài ra khi cấp 5 là có thể học được kỹ năng triệu hồi quỷ lùn, thời gian tồn tại của sinh vật được triệu hồi khá dài, 90 giây. Lượng thú cưng max mà triệu hồi sư cấp 30 có thể triệu hồi tổng cộng là 5 con, lúc này đang nhí nha nhí nhố chạy lung tung trong tầm nhìn của Muội Quang.

Từ động tác nhân vật liên tục của cậu ta, Diệp Tu biết cậu ta đang cố gắng chỉ huy thú cưng của mình. Chỉ là… thao tác của cậu ta quả thật không đủ nhanh không đủ chuẩn, miễn bàn tới khá nhiều các thao tác sai lầm khác. Với kinh nghiệm chơi Vinh Quang 10 năm của Diệp Tu, vậy mà không nhìn ra ý đồ thao tác của cậu ta là gì.

Muội Quang cũng không phải gà mờ bình thường, từ việc cậu ta có thể viết ra được bài hướng dẫn ngu ngốc, Diệp Tu biết tri thức lý luận của cậu ta khá vững chắc. Cho nên thao tác của người này hẳn là có mục đích, không đánh bậy đánh bạ như gà mờ đích thực. Nhưng do thao tác quá loạn xà ngầu, trông đám thú cưng của cậu ta chạy lung tung, đần mặt và bị cây cản đường, Diệp Tu thật sự nhìn không ra.

“Lão đại tui chỉ điểm ông, nghe vài điều hưởng phúc suốt đời luôn.” Bánh Bao Xâm Lấn ném gạch qua khiến Muội Quang chú ý.

Muội Quang cuối cùng cũng chuyển góc nhìn sang Quân Mạc Tiếu bên cạnh: “Quân Mạc Tiếu. . . . . .”

“Tôi đã đọc những bài hướng dẫn của cậu.” Diệp Tu vừa nói vừa dẫn Quân Mạc Tiếu xông ra ngoài. Thú cưng của Muội Quang quấn thành một cục, nhưng bản thân cậu ta lại có địch thủ. Ban đầu tên địch thủ có hơi bối rối, nhưng gã nhanh chóng nhận ra triệu hồi sư này không làm được trò trống gì. Song gã cũng không muốn ôm đồm thêm phiền toái, đang tìm đường thoát thân, Diệp Tu cũng không trông mong Muội Quang có thể chỉ huy thú cưng ngăn người lại.

“Ồ? Thế nào?” Lời của Diệp Tu cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của Muội Quang, cậu ta cũng vội chạy theo.

Kết quả Quân Mạc Tiếu bên cạnh lại đứng bất động không nói năng gì.

“Ê ê? Thế nào chứ?” Muội Quang sốt ruột hỏi, kết quả nghe được tiếng “bùm” vang lên phía kia, vừa nhìn, Quân Mạc Tiếu đang xuất chiêu Lạc Hoa Chưởng bắn người chơi đang lơ lửng kia sang đây.

“Thuật Phân Thân” Muội Quang kêu lên, xong lại một trận buồn bực. Dạng chỉ biết lý luận như cậu ta không thể nhận biết Thuật Phân Thân ngay lập tức, cứ chầu chực đứng đây nói chuyện với ảnh phân thân.

Mà người chơi bị Quân Mạc Tiếu chưởng tới bên cạnh cậu ta nhanh như cắt một cái Chịu Thân trở mình bật dậy, hoảng hốt khi trông thấy Muội Quang kế bên, sau đó một cái kỹ năng đánh ra.
Advertisement
Muội Quang luống cuống tay chân, vừa muốn lăn vừa muốn chạy, trong lúc nhất thời đầu óc nảy lên bốn năm ý nghĩ, nhưng vào tay lại không thi triển ra được. Mắt thấy sắp bị trúng chiêu, kết quả lại là ba tiếng “bùm bùm bùm” vang liền kề, Quân Mạc Tiếu bên kia một phát Pháo Chống Tăng bắn nổ người chơi nọ, tiếp đó đã nhanh chóng vọt trở về.

“Viết không tồi, rất chi tiết, không sơ suất chỗ nào, nhưng không thực tế.” Quân Mạc Tiếu vừa về, Diệp Tu lại tiếp tục nói tiếp lời vừa nãy với Muội Quang, tiến lùi vô cùng tự nhiên.

“Hừ… Lại là không thực tế.” Muội Quang cực kỳ khó chịu nói. Đây là lời bình cậu ta nhận được nhiều nhất kể từ khi đăng bài hướng dẫn, vốn tưởng loại đại cao thủ siêu cấp như Quân Mạc Tiếu sẽ có đánh giá khác, ai ngờ cũng như số đông, Muội Quang nhất thời cảm thấy tên cao thủ này bất quả cũng chỉ là một kẻ tầm thường mà thôi.

“Đúng vậy, đấu pháp phức tạp kĩ lưỡng như thế, người bình thường căn bản không thể thực thi hết mọi thứ từ trên xuống dưới.” Diệp Tu nói.

“Đó là do trình độ không đủ, trình độ đủ thì có thể làm được.” Muội Quang nói.

“Tôi có thể làm được, nhưng tôi sẽ không làm theo hướng dẫn của cậu.” Diệp Tu nói.

“Vì sao?” Muội Quang ngẩn ra.
Advertisement
“Bởi vì tôi có thể làm được.” Diệp Tu nói.

“Anh có ý gì.” Muội Quang vô cùng khó hiểu.

“Người có thể làm được, tùy tiện cũng có thể giết chết BOSS bằng các phương pháp khác, cần gì phải cẩn thận án theo từng bước một của cậu để đánh?” Diệp Tu nói.

Muội Quang ngẩn ra.

“Kiểu viết bài chỉ dẫn giết quái thế này vốn là viết cho những ai không biết giết xem, phương pháp càng đơn giản càng tốt. Nhưng cậu thì làm ngược lại, phương pháp phức tạp cần người chơi cao cấp mới làm nổi. Người chơi cao cấp, không cần những bài hướng dẫn này. Cậu viết hướng dẫn cho những người không hướng dẫn… Đấy có phải là không thực tế?” Diệp Tu nói.



“Đó…” Muội Quang không thể nói nên lời. Đạo lý này rất đơn giản, nhưng không hiểu sao chính cậu ta lại không nhận ra. Lúc cậu ta nghiên cứu ra phần đầu tiên của bài hướng dẫn ngu ngốc cũng rất đắc chí, kết quả lại không được ai thừa nhận. Cậu cũng không từ bỏ, viết hết bài này đến bài khác, hi vọng ai đó có thể thấy được sự đúng đắn trong bản hướng dẫn của mình.

Giờ cậu ta rốt cuộc cũng rõ rồi. Bản hướng dẫn của cậu ta quả thật đúng đấy, nhưng đồng dạng, lại không có tính thực dụng trong ấy. Theo như lời của Diệp Tu, những bài hướng dẫn của cậu dành cho những người không cần hướng dẫn…

Muội Quang kinh ngạc đứng ở đó, thậm chí còn quên khống chế thú cưng của mình, mãi tới khi nghe Quân Mạc Tiếu bên cạnh mình đang chiến đấu lên tiếng: “Cậu định nghĩa bài hướng dẫn của cậu là hướng dẫn dành cho những kẻ ngu ngốc? Lầm rồi, bản chiến lược đó tuyệt không phải cho kẻ ngu, nó rất cao cấp.”

“Chỉ tiếc là đồ bỏ…” Muội Quang lẩm bẩm.

“Cậu muốn làm một bài hướng dẫn cấp cao có giá trị không?” Diệp Tu cười nói.

“Đương nhiên.”

“Đi nghiên cứu phó bản đi” Diệp Tu nói.

“Phó bản?”

“Làm thế nào để tạo kỷ lục phó bản cao nhất, đây mới là nơi cần bài hướng dẫn tấn công cấp cao.” Diệp Tu nói.

“Kiểu đấy đã có rất nhiều rồi.” Muội Quang nói. Thật ra cậu ta đã trông thấy những bài hướng dẫn quá trình đánh phó bản tường tận, lại không có hướng dẫn chỉ cách giết BOSS tường tận nào, mới bắt đầu nảy sinh ý tưởng làm một bản chỉ dẫn giết BOSS chi tiết. Song hiện tại cậu ta đã hiểu, có bản hướng dẫn quá trình đánh phó bản, đó là vì có người cần; BOSS thì không, không phải vì không có ai viết, mà là phương diện này không cần chỉ dẫn như thế.

“Cậu có thể viết rất tốt.” Diệp Tu nói.

Muội Quang tâm niệm khẽ động: “Tôi từng viết một bài về Mai Cốt Chi Địa, anh đọc chưa?”

“Đọc rồi.” Diệp Tu nói.

“Thế nào?” Muội Quang có phần hồi hộp. Tuy đã biết suy đoán vũ khí cam của mình bị Bánh Bao Xâm Lấn phủ nhận không đáng tin, nhưng cậu ta vẫn cực kỳ muốn xác thực bản thân mình sai lầm đến đâu.

“Cũng không tệ, có điều, phát hiện của cậu chưa đủ nhiều.” Diệp Tu nói.

“Hả?”

“BOSS Thây Ma Bailey thứ 2, cũng có thể khiến nó mắc kẹt đến chết.” Diệp Tu nói.

“Làm thế nào gây mắc kẹt nó?” Muội Quang kinh ngạc.

“Hướng 8 giờ của BOSS, trên vách tường có một cái động, cậu biết không?”

“Không biết…

“Chính là chỗ đó, kéo BOSS vào đó là được rồi.”

“Vậy đội các anh có bao nhiêu món vũ khí cam?” Muội Quang lại vội hỏi.

“Một món.” Diệp Tu nói, lúc ấy trong đội có Lưu Mộc của Hoàng Thiểu Thiên cầm kiếm quang Hấp Huyết cấp 25.

“À…” Muội Quang đỏ mặt, cậu từng suy đoán chắc cú rằng bọn họ có ngần ấy trang bị cam, cậu tin Quân Mạc Tiếu không cần thiết phải lừa mình.

“Nhưng có một vũ khí bạc.” Diệp Tu nói.



“Vũ… vũ khí bạc?” Muội Quang kinh ngạc, bất giác chú ý tới Ô Thiên Cơ trong tay Quân Mạc Tiếu.

Vừa lúc Quân Mạc Tiếu đang một chưởng đánh bay đối thủ đang trồi lên rồi cực nhanh dùng Rút Đao Trảm bổ sung thêm thương tổn, Muội Quang đứng gần thấy vũ khí vốn đang là chiến mâu đột nhiên rút lại, tiếp đó từ bên dưới lòi ra một thanh kiếm xuất chiêu Rút Đao Trảm.

“Chính là nó…” Muội Quang kêu lên.

“Đúng vậy.”

“Có thể biến hóa hình thái, cho nên sẽ không có thời gian đóng băng đổi vũ khí.” Muội Quang hô.

“Ồ, người mới như cậu, lại khá hiểu biết về cách chơi cũ của tán nhân?”

“Ờ thì… Lúc nghiên cứu đấu pháp Mai Cốt Chi Địa của các anh, đã từng cố ý nghiên cứu khá nhiều tư liệu về tán nhân.” Muội Quang nói.

“À…” Diệp Tu đáp, “Đúng vậy, thanh vũ khí này cơ bản đã vượt khỏi hạn chế không thể tùy ý thay đổi vũ khí của tán nhân.”

Diệp Tu vừa nói, Quân Mạc Tiếu vừa truy đuổi theo mục tiêu. Muội Quang lúc này hoàn toàn không màn tới đám thú cưng của mình nữa, vội vàng theo sau Quân Mạc Tiếu.

“Cơ bản đã vượt khỏi?” Muội Quang chú ý tới cách dùng từ của Diệp Tu.

“Ừ, cậu xem… Trong lúc chuyển đổi hình thái, dù thế nào cũng phải cần một chút thời gian…” Diệp Tu nói.

“Ừm, nó không thể khắc phục hoàn toàn à?” Muội Quang hỏi.

“Chỉ có thể tăng tốc tốc độ thao tác của tay, nhanh hết khả năng.” Diệp Tu nói.

“Vũ khí này, quá thần kì.” Muội Quang sợ hãi than.

“Cậu cũng có nghiên cứu về chế đồ?” Diệp Tu hỏi.

“Có để ý một chút,nhưng mà, cái đó rất phức tạp. Tôi thấy ít nhất cũng phải hiểu rõ hết toàn bộ các thiết lập của game. Hơn nữa không thể thiếu nhiều thực tiễn, còn phải cần một số tiền khổng lồ, với người chơi bình thường chỉ sợ không cáng đáng nổi.” Muội Quang đáp.

“Cậu nói đúng.” Diệp Tu gật đầu thở dài. Cậu lạc bộ chuyên nghiệp nghiên cứu trang bị tự chế, có công hội lớn nâng đỡ, có đầu tư tiền thực, mới có thể cung cấp vũ khí tự chế không ngừng cho các acc chuyên nghiệp của họ. Ô Thiên Cơ thì sao? Không hề có sức người hay tiền của làm hậu thuẫn, chỉ thuần túy dựa vào một người cần cù làm ăn trong game làm cơ sở. Làm ra một món đồ tự chế thế này, Diệp Tu không dám nói trong Vinh Quang tuyệt đối không có người thứ hai, nhưng bất kể là trang bị nào, mồ hôi và gian khổ bỏ ra đều không thể miêu tả hết bằng lời.

 

“Thế vũ khí bạc này của anh…” Muội Quang nghi hoặc một chút.

 

“Chuyện rất lâu rồi.” Diệp Tu thở dài.

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận