Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Huyền Thoại Trở Về - Diệp Tu

 

Trần Quả vẫn không hiếu, dù Diệp Tu không ngại, nhưng tại sao đối phương lại cho hắn vào đội?

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”Trần Quả hỏi.

“Chắc tụi này định cho tôi vào đội rồi bày mưu hại tôi, sau thấy tôi chơi tốt quá, có thể trợ giúp, nên tha cho tôi.” Diệp Tu nói.

“Vậy sao cậu còn cam tâm tình nguyện làm công cho chúng hả, cậu có tương lai hay không hả?” Trần Quả cảm thấy giận thay cho Diệp Tu.

“Có gì đâu, cũng được mà.” Diệp Tu vừa nói, trên màn hình trường mâu vung lên, đấy ngã Nhền Nhện Vương đang bị vây công bời năm người. Trần Quả thấy trên hệ thống xuất hiện một loạt tin y chang nhau, đồng đội Điền Thất, Nguyệt Trung Miên, Mộ Vân Thâm và Thiển Sinh Ly đồng thời lựa chọn bỏ qua trang bị rớt ra từ Nhền Nhện Vương.

“Đây là ý gì?” Trần Quả kinh ngạc.

“Tôi giúp người ta nhiều nên người ta để tỏl nhặt đồ trước, aish, thật không thế chối từ mà!” Diệp Tu vừa nói, vừa quyết đoán chọn bỏ qua. Được ưu tiên chọn, hắn đã sớm nhặt về một món đồ lam rồi, nhưng những người này vẫn muốn hắn xem qua lần nữa.

Trần Quả trợn mắt há mồm, khi nãy còn cảm thấy người như Diệp Tu thật khiêm tốn, thằng này không phải đi làm công mà đến làm sếp người ta đúng không? Đánh xong BOSS được ưu tiên chọn trước, chắc chắn chỉ có thành viên cốt lõi của đội ngũ mới có tư cách. Mà điều kiện trước tiên phải là trong đội chỉ toàn người quen, mọi người đều biết nhau, mới có thế nhường ưu tiên cho người có công nhất. Thế còn cái đám mình đang nhìn? Trước khi đi ngủ Diệp Tu còn là kẻ thù bị họ tính kế, sao vừa tính dậy thì cả bọn bị thu thành đàn em luôn rồi?

“Cậu nói chị nghe xem rút cuộc xảy ra chuyện gì?” Lần này Trần Quả không chịu bỏ qua, không hỏi ra được kết quả thì quyết không tha.

‘Thì tôi giúp họ nhiều thôi mà!”Diệp Tu nói.

Nhiều bao nhiêu?’

“Dẫn họ đi hoàn thành giết lần đầu của phó bản Huyệt Động Nhền Nhện và Lãnh Chúa Nhền Nhện.” Diệp Tu nói.

“Cậu đẽm qua giết lần đầu ba lần à?” Trần Quả kinh ngạc, Trục Yên Hà của cỏ chơi cũng đã năm năm, chắng giết đầu được lần nào. Người này chơi suốt đêm thêm một buổi sáng, chưa tới 12 tiếng, đã được ba lần.Sự đối lập này mới chướng mắt làm sao.

“Gặp hên.” Diệp Tu nól, vươn vai đứng lẻn. Trên màn hình cả đội ngũ đều đã rời khỏi phó bản, tai nghe còn lờ mờ truyền tới âm thanh tạm biệt. Diệp Tu lấy tai nghe trong tay Trần Quả đưa đến bên miệng gào to tạm biệt, lập tức rời khỏi trò chơi.

Mệt quá, tôi đi ngủ đảy.” Diệp Tu

nói.

“Có muốn ăn gì rồi đi ngủ không?” Trần Quả vừa hỏi vừa nhìn Diệp Tu, thành thật mà nói trẻn mặt Diệp Tu cô không nhìn thấy chữ “mệt” nào. Người này chơi suốt đêm cộng thêm một buổi sáng, thoạt nhìn có chút uể oải, nhưng vẩn đề là ngày hôm qua lần đầu gặp mặt, người này trưng ra bộ dạng chán chường thiếu tinh thần, thật nhìn không ra không ngủ lâu như vậy có tổn hại gì đến hắn nữa.

“Không cần, ngủ dậy sẽ ăn sau!” Diệp Tu tằt máy tính đáp lại một tiếng sau đó bỏ chạy. Hôm qua Trần Quả đã đưa hắn chìa khóa của căn phòng nọ, mở cửa phòng chứa đồ nhỏ bé đáng thương của mình, trùm đầu thì ngủ ngay. Mà cũng phải nói, căn phòng này rất thích hợp để ngủ ngày, vừa đóng cửa là phải nương nhờ ánh sáng từ ỏ cửa số nhỏ trên kia, vốn chẳng hề có sự quấy rầy của ánh sáng.

Sau khi Diệp Tu ngã xuống thì nhanh chóng ngủ say. Giấc ngủ này thật sâu, lúc tỉnh dậy trời đã rất tối. Rất khó tưởng được một người vừa trải qua chuyện lên voi xuống chó vậy mà có thể ngủ đến không biết trời đất như thế. Từ trẽn giường ngồi dậy, Diệp Tu cũng không bật đèn, lần mò đốt điếu thuốc, sau khi lẳng lặng hút xong, đứng dậy rời phòng.

Hai căn phòng ngủ khác đều đang khóa, Diệp Tu biết hai phòng này một là của Trần Quả, một là của cô gái tên Đường Nhu, nghe nói là nhân viên làm lâu nhất tại tiệm net Hưng Hân này, ở đây gần hai năm, nhưng do nghỉ phép nẻn mấy ngày nay không có mặt. Còn những nhân viên cần chỏ ở khác của tiệm đều đang sống trong một khu nhà gần đây, Trần Quả có thuê một gian phòng dành riêng cho nhân viẻn tại đấy.Diệp Tu hiện tại là dự khuyết, Trần Quả bảo rằng một khi có người không làm nữa, hần sẽ có cơ hội giành được một chỗ nằm.

Đi tới phòng vệ sinh, Diệp Tu nhìn thấy có một tờ giấy dán trên gương, nhàm chán liếc mắt nhìn, mới hay giấy dán nọ là dành cho hằn, Trần Quả đã chuẩn bị cho hẳn dụng cụ vệ sinh để trẽn bồn rửa mặt.

Diệp Tu xé tấm giấy dán xuống, có chút ngỡ ngàng. Chủ yếu là không nghĩ chị chủ sẽ tì mỉ như vậy, về phần cảm động này nọ, chút việc nhỏ này thật sự chưa đến mức ấy, nói cảm ơn là được.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Diệp Tu nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ, chưa ăn cả ngày phải kiếm gì lót bụng thôi. Từ phòng đi vào tiệm net, hẳn cảm thấy có chút kỳ lạ. Tuy tầng hai thu phí có cao hơn khu bình thường, nhưng lúc này ỉm ắng quá mức rồi. Diệp Tu khó hiểu đi xuống dưới lầu, thế nhưng càng đi càng tối, tầng một của tiệm cũng không bật đèn.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Diệp Tu khó hiểu nhìn đông ngó tây, phát hiện đèn tầng một tuy không mở, nhưng lại có không ít người, thậm chí có không ít người chen ờ lối đi. Trên vách tường phía nam, treo một tấm màn chiếu 200inch trên cao, trên đấy đang chiếu ảnh, âm thanh vang vọng khắp tiệm net. Ai nấy đều cực kỳ ỉm lặng, những người ngồi trước ghế máy tính hoặc đứng trẽn lối đi, dường như đã quên mất vào tiệm net để làm gì, chỉ xem nơi này thành rạp chiếu phim, lẳng lặng chăm chú nhìn màn hình. Diệp Tu nhanh chóng nghe được âm thanh phát ra từ TV, hai cái tẻn mà hắn quen thuộc đang xuất hiện trên đó.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận