Phá kỷ lục làm gì?
Đường Nhu bị hỏi mà câm nín. Cô cũng không dễ lừa, chẳng phải chính Diệp Tu bỏ công sức dẫn họ đi phá kỷ lục trước ư, còn mỗi ngày tùy theo phó bản mà luyện tập có bài bản hẳn hoi, kết quả hiện tại hỏi cô phá kỷ lục làm gì.
“Anh phá kỷ lục làm gì?” Đường Nhu hỏi lại.
“Anh phá vì vật liệu, ai ai đều biết, còn mấy đứa?” Diệp Tu hỏi.
“Nhờ tiền bối chỉ dạy để nâng cao trình độ.” Kiều Nhất Phàm không chút do dự trả lời.
“Ha ha ha, chơi chung với lão đại thú vị hơn.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.
“Ha ha.” Tô Mộc Tranh chỉ cười mà không nói.
“Mộc Mộc…” Đường Nhu dự định lôi kéo đồng bọn, quan hệ của hai cô gái trong đội luôn rất tốt.
Vì thế Tô Mộc Tranh đành thật thà đáp: “Tớ giúp anh ấy kiếm vật liệu.”
Advertisement
Sự thật phũ phàng hiện ra trước mắt. Trong đội chẳng có ai để ý thứ kỷ lục phó bản này. Người để ý kỷ lục phó bản sẽ bị cô lập.
“Dù sao cũng phải đánh bản, tiện tay vớt luôn kỷ lục cũng tốt mà.” Đường Nhu ương bướng đấu tranh.
“Nói cũng đúng.” Diệp Tu nói “Nhưng với tình hình hiện nay, nếu tụi mình lại ghi danh trên kỷ lục, các công hội lớn sẽ tiếp tục dây dưa không dứt. Lằng nhằng mãi vô dụng lắm.”
Đó mới là vấn đề chính mà Diệp Tu muốn nói, cũng chính là nguyên nhân thực sự khiến hắn quyết định từ bỏ việc phá kỷ lục.
Lấy kinh nghiệm và bản lĩnh của mình, hắn không sợ bị mấy công hội lớn bao vây diệt trừ. Nếu thật sự đến chơi game, hắn không ngại đùa giỡn cùng các công hội lớn. Nhưng chém tới chém lui cùng các công hội lớn như hiện nay, mặc dù giết sạch toàn bộ người của chúng thì sao chứ? Diệp Tu không phải vào game để giải trí.
“Phá kỷ lục phó bản cũng không sao cả, nhưng trường hợp bây giờ rất đặc biệt, phá kỷ lục xong sẽ xảy ra nhiều chuyện hao tốn thời gian và sức lực của phe ta. Giống hiện này, mỗi người đều chuẩn bị đứng sẵn ở cửa bản lúc 12 giờ, tụi mình chỉ mới cẩn thận mò đến cửa bản từ lối vào Khe Núi Nhất Tuyến. Chúng ta không sợ các công hội, nhưng tranh đấu cùng chúng không phải là mong ước chơi game ban đầu của mỗi người trong nhóm. So với chúng chỉ tổ lãng phí thời gian và sức lực mà thôi.” Diệp Tu nói.
“Lão đại, em cảm thấy giật BOSS của chúng cũng thú vị lắm.” Bánh Bao Xâm Lấn tự dưng phá game vào lúc này.
Advertisement
“Bánh Bao à, đây là khu mới, giật mấy con BOSS cỏn con này quá hạ thấp đẳng cấp, tụi mình phải nhanh chóng thăng cấp để đến Thần Chi Lĩnh Vực, ở đó BOSS nhiều, lại lắm cao thủ, thực lực công hội cũng mạnh hơn, em nói xem thế có phải thú vị hơn không?”
“Ơ….” Bánh Bao Xâm Lấn lên tiếng, rồi như đang ngẫm nghĩ, năm giây sau nói to: “Mau thăng cấp thôi mọi người ơi.”
“…..” Đường Nhu câm nín, Bánh Bao dễ lừa quá đi.
“Đúng thế, đúng thế, mau thăng cấp, mau đi Thần Chi Lĩnh Vực nào.” Diệp Tu vừa nói, vừa gửi tin nhắn sang cho Đường Nhu “Chị chủ còn đang chờ em bên Thần Chi Lĩnh Vực đó.”
Cái thằng này…
Đường Nhu giật mình. Bản thân cắm đầu vào game, chuyện bỏ rơi Trần Quả quả thực đã trở thành nỗi day dứt trong lòng cô mấy ngày nay. Cô cũng muốn chơi game cùng Trần Quả, nhưng cả hai không cùng khu, dù ngồi cùng chỗ nhưng mạnh ai nấy chơi, tạm rời xa nhau trong cuộc sống trong game.
Diệp Tu thoạt nhìn cắm đầu vào game hơn cả cô, ai ngờ vẫn để ý điều đó. Cái thằng này hết dùng mục đích chơi game to lớn, giờ bắt đầu chơi chiêu bài tình thương.
Nhưng những lời ấy thật sự rất hữu dụng, sau khi nghe xong, Đường Nhu phát hiện ý niệm nhanh chóng thăng cấp đột nhiên dâng trào mãnh liệt trong đầu, kỷ lục phó bản lập tức bị đạp ra sau. Với tính cách của cô, gặp chuyện như cạnh tranh kỷ lục lại có thể buông tay, thật đúng là cực kỳ hiếm có.
Đường Nhu nghĩ xong, trả lời Diệp Tu rằng: “Ừm, vậy mau thăng cấp thôi.”
“Đúng đó, thế là xong rồi.” Diệp Tu nói.
“Mau thăng cấp, mọi người phá bản nhanh nào.” Đường Nhu kêu lên.
“Hả?” Diệp Tu bỗng nhiên ngẩn ngơ. Mau thăng cấp, tất nhiên phải phá bản nhanh, nhưng phá bản nhanh không phải là giật luôn kỷ lục phó bản sao? Chợt thấy tin nhắn mới gửi, mở ra xem thử, là Đường Nhu gửi một icon cười trêu sang, Diệp Tu nhận ra cô nhóc đang trêu mình, tiện tay gửi lại một icon vãi cả mồ hôi.
“Cố lên, bất kể anh là vì cái gì.” Đường Nhu lại trả lời.
“Em phải cố gắng hơn, mục tiêu của em là đánh bại anh, độ khó lớn lắm đó.” Diệp Tu trả lời.
Lát sau, Diệp Tu mới nhận được lời đáp của Đường Nhu “Em tìm mãi, chẳng có icon nào biểu đạt được cảm xúc hiện giờ của mình.”
“Ha ha” Diệp Tu cười. Đường Nhu hiếu thắng, lại bình tĩnh chấp nhận chuyện này, Diệp Tu càng xem trọng cô hơn. Cô nhóc cũng không phải một người quá độc đoán chuyên quyền.
Đường Nhu không đáp nữa, nhưng tin nhắn bên Diệp Tu vẫn bận rộn như cũ. Hắn vừa phá bản vừa trả lời tin nhắn cùng hai người.
Một người là Muội Quang, hướng dẫn ngốc nghếch phó bản mới ra lò rất được hưởng ứng, dù có không ít comment khá khó nghe, thậm chí có tên không thèm nhìn mà ngồi phán như thánh. Muội Quang ngồi nhìn comment cả ngày, còn tranh cãi cùng đám người kia, kết quả ôm một bụng tức, quay ra tố khổ với Diệp Tu.
“Trên diễn đàn luôn có anh hùng bàn phím, cậu đừng để ý tới chúng. Hướng dẫn của cậu không có vấn đề gì, không tin là tổn thất của chúng.” Diệp Tu trả lời.
“Nhưng có một số người chưa nhìn còn cố ý tới quấy rối nữa.” Muội Quang buồn bực nói.
“Chúng không xem hướng dẫn của cậu, vậy cậu còn xem comment của chúng làm gì?” Diệp Tu hỏi.
“Tôi xem comment của chúng xong mới biết chúng chưa xem hướng dẫn.” Muội Quang đáp.
Diệp Tu thoáng câm nín. Cậu nhóc này sao mà giống Bánh Bao Xâm Lấn thế, hắn chỉ dùng “xem” làm ẩn dụ thôi mà.
“Đừng để ý tới đám comment không xem bản hướng dẫn của cậu, không đáng đâu” Diệp Tu đành phải nói theo cách dễ hiểu hơn.
“Ai ai ai…..” Muội Quang thở dài, lời của đại thần làm cậu thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng khúc mắc không phải đôi ba câu có thể biến mất ngay. Muội Quang đồng ý lời Diệp Tu nói, lại nhịn không được đi đọc bình luận, phát hiện mấy thứ xấu xí thì càng thêm hờn dỗi.
“Nhưng bản hướng dẫn của cậu còn chưa đạt cực hạn.” Diệp Tu bỗng nhiên gửi tin tới.
“Hả?”
“Nhưng không sao, trong tình huống của cậu, có thể làm vậy là quá xuất sắc rồi. Nếu cậu chỉ xem hướng dẫn và video của người đi trước, thực sự rất khó sáng tạo điều gì. Sáng tạo là một việc cần kinh nghiệm và thực tiễn để kiểm nghiệm, cậu thiếu trọn cả hai. Anh gửi cậu một bản đã qua chỉnh sửa, là hướng dẫn cực hạn hơn đấy, cậu cứ xem đi.” Diệp Tu nói.
“Hả? Là đại thần làm sao?” Muội Quang hỏi.
“Đúng vậy” Diệp Tu vừa nói, vừa gửi hướng dẫn mới qua QQ cho Muội Quang.
Muội Quang nhanh chóng nhận, mở ra xem ngay, mới nhìn chỗ đầu tiên đã lập tức gửi tin nhắn trong trò chơi cho Diệp Tu “A thì ra có thể làm thế, tôi nên phát hiện sớm hơn.”
“Giờ cậu coi xong dĩ nhiên phát hiện ra rồi.” Diệp Tu nói.
Muội Quang tiếp tục xem, lại không ngừng thở dài cùng Diệp Tu thảo luận.
“Bình thường cậu thăng cấp thế nào?” Diệp Tu hỏi Muội Quang.
“Nhiệm vụ….” Muội Quang trả lời.
“Phó bản không vào đội được phải không?” Diệp Tu hỏi. Hắn đương nhiên biết rõ tình huống này. Triệu hồi sư, nhất là triệu hồi sư mới, ở phó bản rất khó tổ đội. Triệu hồi sư dùng thú để chiến đấu, triệu hồi thú quá ít thì không góp sức được bao, chẳng khác gì theo chơi; triệu hồi quá nhiều thú lại chỉ huy không tốt, dễ gây rối loạn vị trí, cản trở góc nhìn và công kích của đồng đội, bị người khác ghét bỏ. Vì thế, nhiều người chơi không thích lập đội với triệu hồi sư. Một dã đội kêu gào “không cần triệu hồi sư” là chuyện hết sức bình thường.
Mặc dù khu mới đông dân mới, nhưng tai hại khi lập đội với triệu hồi sư diễn ra không ít trong thực tế, chung nhóm vài lần ai cũng phát hiện. Vì thế thói quen “không cần triệu hồi sư” nhanh chóng lan tràn, cuối cùng dẫn đến một lô một lốc triệu hồi sư đứng gác ngoài phó bản, tiếp tục gìn giữ danh hiệu “Người gác cửa phó bản” vinh dự của mình.
“Đúng vậy..” Muội Quang trả lời, hưởng ứng lời Diệp Tu nói.
“Thật ra, một mình triệu hồi sư cũng phá được phó bản năm người. Tuy qua bản chậm hơn năm người nhiều, nhưng solo thì kinh nghiệm rất cao, nếu thạo rồi, hiệu suất nhận kinh nghiệm không thua kém một đội năm người đâu.” Diệp Tu trả lời. Với năng lực của hắn, nghề nào cũng solo được, nhưng với một người chơi bình thường, nghề triệu hồi sư solo qua bản chiếm ưu thế hơn.
“Ờ thì….tôi cũng thử rồi.” Muội Quang đáp, triệu hồi sư rủ nhau thành gác cổng, đương nhiên đa số phải gắng sức tìm lối đi riêng. Có người thành công, có kẻ bỏ cuộc, Muội Quang thuộc loại sau.
“Nếu tí nữa rảnh, anh đi với cậu một chuyến.” Diệp Tu nói. Với kỹ thuật của Muội Quang, Diệp Tu phỏng chừng bảo cậu ta solo là chuyện quá mức.
“A, tốt quá, cám ơn đại thần.” Muội Quang vô cùng vui vẻ, lại hỏi tiếp “Đại thần, hướng dẫn này của anh có định post lên không?”
“Không, anh bán lấy tiền.” Diệp Tu trả lời.
“Hả?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!