Diệp Tu vào trò chơi không bao lâu thì đã 12 giờ, hệ thống tuyên bố hoạt động bắt đầu, Diệp Tu ngay cả bữa trưa cũng chưa ăn đã lao vào tham gia.
Hắn nghiên cứu quy tắc hoạt động rồi. Nhiệm vụ không cần nhận, người chơi chỉ cần đi tìm và đánh chết kẻ trộm Noel trên bản đồ.
Nhưng điều phải chú ý chính là kẻ trộm Noel cũng có cấp bậc, người chơi dựa vào cấp của mình và đẳng cấp của kẻ trộm giết được để nhận được điểm tích lũy tương ứng, cấp càng cao điểm càng nhiều, mà nếu cao hơn quá nhiều có khi sẽ bị nó tống tiễn về thành. May mà kẻ trộm Noel không chủ động tấn công, nên người chơi chỉ cần đừng chọc mấy con quá cao.
Trừ những điều trên, kẻ trộm Noel còn có những con tinh anh, thậm chí có cả BOSS, đánh chết chúng thì điểm cao hơn kẻ trộm thường, phần quà nhận được cũng xịn hơn.
“Ha ha, may thế, tìm thấy một con rồi!” Diệp Tu nghe Trần Quả cười to bên cạnh, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trục Yên Hà của Trần Quả đã mạnh mẽ nã pháo về phía kẻ trộm Noel. Kẻ trộm Noel bị bắn trúng, lập tức xoay người tấn công Trục Yên Hà. Mà người chơi gần đó cũng chú ý tới nó, nhưng dù họ có đánh mạnh đến đâu, nó cũng chỉ bám dính Trục Yên Hà.
Đó cũng là đặc điểm của kẻ trộm Noel: Phát đầu yêu luôn. Ai đánh nó đầu tiên thì quyền sở hữu sẽ thuộc về người đó, tránh cho người chơi tranh giành quá mức. Kẻ trộm Noel bị đánh dấu chủ quyền, người khác vẫn tấn công được, nhưng bất kể mạnh yếu, đều chỉ có thể làm không công thay người.
Những tên đang tấn công vừa thấy kẻ trộm đã có chủ sở hữu, lập tức ngừng đánh, quay đầu tìm con mới. Kẻ trộm Noel có bản lĩnh nhanh nhẹn, không thể đánh xong trong hai ba nhát. Tên là kẻ trộm, nhưng chưa chắc giống nghề đạo tặc thuộc hệ Ám Dạ trong Vinh Quang. Kẻ trộm Noel mà Trần Quả bắt được, sau khi lại gần thì vung tay bổ đao, khí thế hùng dũng vô cùng, đó là cuồng kiếm sĩ thuộc hệ Kiếm Khách
Trục Yên Hà của Trần Quả là bậc thầy pháo súng, sớm dùng Phi Pháo nhảy ra, còn tiện thể bắn kẻ trộm Noel.
“Không tồi!” Diệp Tu nhìn thao tác của Trần Quả rồi khen ngợi. Phi Pháo kéo dài khoảng cách đồng thời cũng hạn chế mục tiêu công kích, là thao tác vô cùng cơ bản của bậc thầy pháo súng, coi bộ Trần Quả khá thành thạo nó, thao tác theo ý thức cực kỳ lưu loát.
Advertisement
Trần Quả đang tập trung giết quái, phớt lờ lời khen tặng của Diệp Tu. Vừa chạy vừa quần nhau liên tục cùng kẻ trộm, mà việc ấy lại rất dễ dàng với cách chiến đấu thông thường của bậc thầy pháo súng.
Diệp Tu rảnh rang ngó sang mấy lần, rốt cuộc quay lại chơi bên mình. Hôm qua, Quân Mạc Tiếu của hắn thoát ở ngoài, giờ nhìn xung quanh, tất cả đều là người chơi chạy tới chạy lui. Mà ở tít đằng xa còn có thể thấy được bóng dáng của kẻ trộm Noel, làm sao bắt được nó trong khoảng cách xa thế này. Kẻ trộm Noel vừa xuất hiện, bao nhiêu đòn tấn công đã lập tức nhào đến. Loạn đến mức Diệp Tu không thể biết ai trước ai sau, không đoán ra được chủ sở hữu của nó.
Diệp Tu vừa điều khiển Quân Mạc Tiếu bắt đầu di chuyển vừa thò đầu nhìn về phía Đường Nhu. Bên Đường Nhu cũng giống hắn, biển người mênh mông, muốn gặp được kẻ trộm Noel lúc này quả là khó khăn. Ăn ở chắc chắn chiếm phần quan trọng trong hoạt động cạnh tranh lần này.
Quân Mạc Tiếu di chuyển, Diệp Tu mở khung tin tức vừa nhận ra nhìn thử, hóa ra là Tô Mộc Tranh.
“Anh đúng giờ thật đó!” Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh nói.
“Sao em cũng lên hả?” Diệp Tu vô cùng kinh ngạc.
Advertisement
“Hoạt động! Đương nhiên phải tham gia.” Tô Mộc Tranh đáp.
“Em rảnh thế cơ à?” Diệp Tu nói.
“Em bị bệnh.” Tô Mộc Tranh đáp.
“Sao vậy?” Diệp Tu hỏi.
“Hôm nay có hoạt động, vì vậy em bị bệnh.” Tô Mộc Tranh nói.
“Có tố chất nghề nghiệp chút đi!” Diệp Tu trả lời.
“Làm gì có ai không bị bệnh chứ.” Tô Mộc Tranh tiếp tục ngụy biện.
“Bệnh mà còn có thể tham gia hoạt động hả?”
“Bởi vì là tâm bệnh, không thể tham gia hoạt động nên dẫn đến tâm bệnh, phải chữa bằng cách tham gia hoạt động.” Tô Mộc Tranh thể hiện rõ mình đang chơi xấu.
“Có bắt được tên trộm nào chưa?” Diệp Tu bó tay hỏi.
“Vẫn chưa, người nhiều quá, em chuẩn bị sang Rừng Rậm Bừng Cháy nhìn thử.” Tô Mộc Tranh trả lời.
“Khéo ghê, anh cũng tính sang đấy.” Diệp Tu trả lời, lập tức lại nhìn lướt qua Đường Nhu, hướng Hàn Yên Nhu đang chạy chính là Rừng Rậm Bừng Cháy.
Rõ làm sao, đây chính là quy tắc, bản đồ cao cấp thì người chơi sẽ ít hơn. Dẫu sao ngoài việc mấy em trộm Noel mới xuất hiện, quái ở khu luyện cấp vẫn ở đấy. Người chơi cấp cao có thể đến khu cấp thấp đi dạo, người chơi cấp thấp chạy sang khu cấp cao lại nguy hiểm vô vàn.
“Em sợ Rừng Rậm Bừng Cháy đông không kém đâu.” Tô Mộc Tranh nói.
“Anh cũng nghĩ thế.” Diệp Tu tán thành.
Đây không phải luyện cấp, dù người chơi hơn 30 không có kỹ thuật cao siêu như bọn Diệp Tu cũng có thể đi tham quan Rừng Rậm Bừng Cháy. Cả đám vẫn đánh nổi quái ở đấy, chẳng qua coi chúng như đối tượng luyện cấp thì không năng suất lắm thôi.
“Vậy chúng ta đến chỗ cấp cao hơn đi? Anh thấy thành Tội Ác được không?” Tô Mộc Tranh nói.
Thành Tội Ác cao hơn Rừng Rậm Bừng Cháy một bậc, quái ở đó từ cấp 37 – 39.
Khu luyện cấp này chính là một thành phố, bố cục hầu như không khác chủ thành, diện tích rộng hơn khu luyện cấp thường, hơn nữa NPC cũng chẳng hề thân thiện, phương thức giao lưu duy nhất sẽ là chủ động tấn công người chơi.
“Bên kia chưa hẳn không có ai, nhưng chắc không nhiều bằng đây…” Diệp Tu nói.
“Vậy đến nhìn thử trước đi!” Tô Mộc Tranh.
“Được.”
Diệp Tu có hướng đi riêng, không quên nói với Đường Nhu. Sau đó nhìn danh sách bạn tốt, tên nhóc Bánh Bao Xâm Lấn vậy mà không online. Còn những người khác như Điền Thất và Nguyệt Trung Miên vẫn bận rộn online, nhưng kéo họ sang chỗ cấp cao hơn nhiều sẽ rất nguy hiểm, vì vậy Diệp Tu không định kêu họ.
Thật ra ai ai cũng biết khu vực càng cao, người chơi càng ít. Quan trọng là bản thân mình có đủ sức để sống sót ở khu cấp cao hay không. Diệp Tu dự đoán những kẻ tự tin như thế đã tập trung hết ở thành Tội Ác rồi.
Một đường bôn ba đi tới, trên đường Diệp Tu còn cướp được hai kẻ trộm Noel. Kẻ trộm Noel cũng có thực lực, ít ra vẫn mạnh hơn đám quái ngang cấp cùng khu. Mấy con quái chỉ biết tấn công thường, không màu mè gì, đám trộm Noel lại chia nghề hệt như người chơi.
Có nghề đồng nghĩa với có kỹ năng, thường thì mấy con quái kiểu này đều là BOSS. So ra, kẻ trộm Noel không có lực phòng thủ và HP biến thái như BOSS. Có điều, cách tấn công phong phú sẽ làm tăng biến cố khi chiến đấu, vậy nên kẻ trộm Noel luôn khó chơi hơn quái thường.
Suốt đường đi, Diệp Tu giết được hai kẻ trộm, nhưng hắn nhìn thấy năm người chơi bị kẻ trộm Noel giết chết.
Mà trên bảng thợ săn Noel hiện giờ, top đầu toàn là những kẻ không ai biết. Hiển nhiên cao thủ cũng vì số nhọ mà bị lép vế trong hoạt động lần này. Kỹ thuật dù có tốt, không gặp được kẻ trộm Noel cũng như không.
Nhưng có một ngoại lệ.
Thiên Thành!
Tên này thế nhưng leo được top đầu bảng cấp 31 – 35.
Mà chắc chắn không chỉ nhờ vào vận may mà đạt được, 100% là nhờ mặt dày cướp quái.
Quy tắc chủ sở hữu của kẻ trộm Noel cốt là để tránh cho người chơi tranh cướp nhau, nhưng cũng không thể ngăn cản hoàn toàn. Mà nó còn làm cho hiện tượng cướp đoạt ngày càng dữ dội hơn.
Không thể dựa vào lực sát thương để cướp quái, vậy chỉ có thể giết người cướp quyền sở hữu, kẻ trộm Noel ấy sẽ trở nên vô chủ, sau đó thì cứ chiếm nó thôi.
Nhưng làm thế sẽ khiến bản thân trở thành vai phản diện. Diệp Tu cho rằng nếu Thiên Thành đứng vững được trên bảng xếp hạng, vậy chủ đề chung trên kênh thế giới hôm nay sẽ là chỉ trích tên cướp quái mặt dày nào đấy.
Tính ra tên kia chắc đoạt được kha khá rồi, trên thế giới vẫn chưa có ai mắng sao? Trước khi chú ý tới bảng xếp hạng, Diệp Tu quả thực không lưu ý chuyện này, giờ nhìn lên kênh thế giới, tất cả đều là tiếng mắng chửi hoạt động như shit, giết không được kẻ trộm Noel.
Nhìn kênh thế giới, Diệp Tu chợt nhớ tới sự cay đắng tối qua của Mưu Đồ Bá Đạo. Tuy chuyện giật kỷ lục chẳng còn quan trọng, nhưng Diệp Tu vẫn mở bảng xem thử.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!