Thẳng thắn mà nói Diệp Tu không hề có nhiều kinh nghiệm giao lưu với fan. Bản thân là idol bao nhiêu năm như vậy mà vẫn một mực ẩn giấu bản thân được, đúng là kỳ tích. Cũng chỉ có loại hình thể thao điện tử mới sản sinh ra được kiểu tuyển thủ này thôi. Tuy nhiên, trước sự nhiệt tình của người hâm mộ, Diệp Tu vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, không luống cuống chân tay, chỉ như đứng trước mặt một người bình thường nói: “Xin chào…”
“Em là fan hâm mộ của anh, anh nhất định phải trở về Liên minh Chuyên nghiệp đấy.” Lâm Sơn Thủy nói.
“Nhất định”. Diệp Tu trả lời.
Lại không biết nói thêm gì nữa. Mặc dù đứng trước mặt người mình thần tượng từ rất lâu, nhưng ngoại trừ thể hiện thoáng qua sự ủng hộ chân thành, Lâm Sơn Thủy cũng không tìm được chuyện để nói.
“Giờ cậu định làm gì?”Trần Quả hỏi. Trong game và bên ngoài cùng vang lên tiếng nói giống hệt nhau, nghe có vẻ kì cục.
“Đương nhiên là tiếp tục luyện cấp rồi!” Diệp Tu nói.
“Tổ đội đi, kéo cậu!” Trần Quả nói xong liền gửi lời mời tổ đội cho Diệp Tu.
Advertisement
“Hai người kéo… Chưa chắc nhanh bằng tui luyện một mình đâu…” Diệp Tu nói
Nếu tổ đội luyện cấp, mặc dù được ít kinh nghiệm nhưng tốc độ giết quái nhanh hơn; luyện một mình lấy được nhiều kinh nghiệm hơn, nhưng giết quái chậm. Mà tốc độ luyện cấp nhanh hay chậm thực chất tính bằng kinh nghiệm lấy được trong một đơn vị thời gian, bởi vậy, luyện một mình nhanh hay luyện tổ đội nhanh thực chất phụ thuộc vào trình độ của bản thân và đẳng cấp, cũng như sự phối hợp trong một tổ đội đạt hiệu suất thế nào.
Đại thần cấp VIP như Diệp Tu, trình độ không cần bàn cãi gì, vì vậy, Diệp Tu không cho rằng hiệu suất tổ đội ba người sẽ cao hơn tự mình luyện.
“Nhưng ít ra cậu không phải mệt mỏi như vậy” Trần Quả nói.
Advertisement
Diệp Tu nghĩ một chút, thấy cũng đúng. Luyện một mình so với luyện theo tổ, thứ nào đạt hiệu suất cao hơn còn phải xem xét tình huống cụ thể, nhưng chắc chắn rằng luyện theo tổ sẽ thoải mái hơn luyện một mình, đây là điều không phải nghi ngờ gì. Nghĩ vậy, Diệp Tu không cố chấp nữa, một mình hắn cho dù luyện nhanh mấy cũng không đáng là bao, không đến mức phải mang ra so đo.
Vì vậy, tổ đội ba người được thành lập, chỉ đi đánh quái bình thường, không cần thiết phải chỉ huy phối hợp gì, nhìn thấy quái thì xông vào đánh, vừa đi vừa giết thôi. Trần Quả và Lâm Sơn Thủy đều là tay lão làng, lại là nhân vật cấp 70, đi bắt nạt mấy con quái cấp 55 làm gì có áp lực. Cấp bậc Diệp Tu thấp nhất, nhưng với kĩ thuật của hắn, đánh quái trong game mà xem như bắt nạt đã là nói giảm nói tránh rồi, đương nhiên chả có gì đáng lo lắng cả.
Trần Quả cùng Lâm Sơn Thủy xác định bản thân đến đây giúp Diệp Tu luyện cấp, sớm đã hạ quyết tâm giúp đến cấp 70, vì thế hoàn toàn không lên kế hoạch làm việc khác, chỉ một mực giết mấy con quái cấp 55 siêu vô dụng với mình. Dù quái cấp 55 cũng có tỉ lệ rơi đồ tốt, nhưng tỉ lệ lại cực kì thấp, ôm chờ mong với nó chẳng qua chỉ để chuyện giết thời gian trở nên thú vị hơn. Thế nhưng, trong mắt hai người kia, làm gì có chuyện luyện cấp cùng thần tượng mà cảm thấy buồn chán chứ? Chính bản thân việc này đã cực kì thú vị rồi.
Sau hơn một giờ luyện cấp thú vị, ba người tán gẫu câu được câu không, bỗng nhiên thấy Quân Mạc Tiếu dừng lại, sau đó Diệp Tu nói: “Có người tới”
“Có người thì có gì lạ?” Trần Quả không đồng ý.
“Là hướng về phía chúng ta” Diệp Tu nói.
“Ha ha ha!” Trần Quả cười, “Thần Chi Lĩnh Vực quả thật hơi loạn, nhưng cậu không cần căng thẳng thế đâu, cậu đường đường là một đại thần cơ mà”.
Lâm Sơn Thủy không tỏ thái độ gì, mặc dù gã cũng không đồng ý. Thần Chi Lĩnh Vực PK tràn lan, đây là điều rất đỗi bình thường. Đang luyện cấp mà bị kẻ xấu quấy phá là chuyện gần như ai cũng từng trải, hơn nữa đều chuẩn bị sẵn tâm lý cả. Phản ứng của Diệp Tu quả thực quá cẩn thận, nhưng trong mắt Lâm Sơn Thủy, người này là đại thần, trước những tình huống nhỏ nhặt cũng thể hiện dè dặt như thế, quả thực làm giảm sút hình tượng trong lòng gã.
Kết quả Diệp Tu không hề xấu hổ gì, chỉ nói tiếp : “ Không giống!”
“Không giống? Không giống chỗ nào?” Trần Quả hỏi.
“Sau sự việc hồ Thiên Ba, tất cả công hội ở khu 10 không quấy rầy chúng ta nữa, chị thực sự cho rằng bọn chúng quyết định chung sống hòa bình với chúng ta sao?” Diệp Tu nói.
“À… Theo lý thuyết… Thì có vẻ không phải.” Trần Quả cũng khá hiểu những công hội kiểu này. Vào thời điểm công hội không đấu đá nhau, cũng không thể coi là hòa bình, chỉ là đôi bên có thực lực kiềm chế lẫn nhau, nên đối phương mới không dám hành động thiếu suy nghĩthôi. Nhưng đến khi một bên xảy ra chuyện, đối phương chắc chắn sẽ vui vẻ bỏ đá xuống giếng, có thể hành được nhiêu thì hành. Vì sao Hưng Hân lại thành cái đinh trong mắt tất cả các công hội lớn? Trong khoảng thời gian đứng ngoài cuộc quan sát, Trần Quả đã có nhận thức vô cùng sâu sắc.
Dù chúng tạm bó tay trước chiến dịch hồ Thiên Ba, nhưng không thể hoàn toàn yên lặng đến vậy. Trần Quả cũng không tin lắm, còn cùng Diệp Tu ngẫm xem mấy tên kia định làm gì suốt mấy ngày nay. Có điều, sau này các công hội không hề hành động, Diệp Tu cũng chẳng nói năng gì, không giải quyết được nghi vấn trong lòng cô. Giờ Diệp Tu đột nhiên nhắc đến, Trần Quả ngay lập tức liên tưởng đến chuyện kia, lập tức hỏi: “Cậu lo họ sẽ ra tay tại Thần Chi Lĩnh Vực?”
“Đảm bảo bọn chúng sẽ lợi dụng cơ hội này. Bởi cấp độ nhân vật của tui muốn tăng lên thì chỉ có thể đến Thần Chi Lĩnh Vực. Mà ở Thần Chi Lĩnh Vực, cấp độ của tui chỉ mới 50, bọn chúng có được ưu thế 20 cấp, lại có nhân lực đông đảo, chị nghĩ chúng sẽ bỏ qua cơ hội tốt đến thế ư?” Diệp Tu nói.
“Cậu đã đoán được từ trước?”
“Ừm” Diệp Tu trả lời.
Lâm Sơn Thủy từng nghe Trần Quả kể không ít chuyện Diệp Tu ở khu 10, giờ lại nghe hai người nói chuyện, cuối cùng cũng hiểu được đa phần. Vừa nghĩ đến cách biệt 20 cấp, hơn nữa lại là cao thủ hàng đầu của các công hội lớn tham gia đuổi giết, hình tượng đại thần vừa tụt dốc lại lập tức hồi phục, thậm chí còn tăng thêm vài phần cúng bái. Quả nhiên là đại thần, đi đến đâu cũng phong cách quá chừng.
Nhìn thấy mấy người chạy thẳng đến hướng này, Diệp Tu cảnh giác, nhưng không hề bối rối. Trong quá trình luyện cấp hắn đều chú ý, luôn chọn đường giết quái là những khu vực khá rộng và thoáng, mục đích chính là để dễ dàng phát hiện những kẻ xấu này. Trông thấy tổng cộng năm người hướng thẳng đến đây, hắn không hề hành động gì. Năm người này có phải đến phục kích không, Diệp Tu còn chưa dám khẳng định. Đợi đến khi năm người đến gần hơn, trông thấy tên công hội trên đầu họ, cả ba chợt giật mình.
Tên công hội hiển thị trên đỉnh đầu năm tên không thuộc bất kì công hội dưới trướng câu lạc bộ nào. Mỗi công hội có câu lạc bộ đều chịu hạn chế của hệ thống, đó là số thành viên chỉ được tối đa 10 ngàn người. Nhưng bất kì chiến đội nào, số người ủng hộ cũng không chỉ vỏn vẹn hàng ngàn người, vì thế, những công hội dưới trướng câu lạc bộ đều thành lập không ít công hội nhỏ đón nhận người ủng hộ. Tên gọi của những hội ấy đều mang dấu hiệu của các công hội, nhìn là có thể nhận ra ngay. Trước mắt họ, năm người kia không hề có dấu hiệu liên quan đến bất kì nhà nào.
“Là người của Nghĩa Trảm…” Trần Quả đã nói ra tên công hội của chúng.
“Hử? Là ai vậy?” Diệp Tu hỏi. Nghe giọng điệu của Trần Quả có thể đoán được công hội này cũng có một địa vị nhất định
“Nghĩa Trảm Thiên Hạ, là một công hội rất mạnh của người chơi. Hội trưởng tên là Trảm Lâu Lan, nghe đồn là con nhà giàu, ném tiền lập nên một công hội như thế.” Trần Quả giới thiệu với Diệp Tu. Mấy chuyện thế này trong game, Diệp Tu đã không quan tâm từ lâu. Mấy công hội người chơi sao hắn biết được!
“À” Nghe Trần Quả giới thiệu xong, Diệp Tu cũng hiểu được. Mặc kệ là thể loại game nào cũng không thể ngăn cản sức mạnh khủng khiếp của những kẻ vung tiền. Đập tiền vào game, dù không có kỹ thuật, trang bị mạnh mẽ đầy người cũng đủ bắt nạt đa số người chơi.
Trái lại, Diệp Tu không hề kỳ thị gì những người này, hắn còn rất hâm mộ nữa. Có điều kiện sắm trang bị, đỡ biết bao nhiêu là chuyện.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!