“Được, chị nay cũng muốn được mở rộng tầm mắt một chút, xem thử tán nhân trong truyền thuyết là thế nào!” Trần Quả nói, từ khi cô bắt đầu chơi Vinh Quang, cách chơi tán nhân cũng đã hoàn toàn biến mất.
“Tạo phòng, ừ, chọn bản đồ kia kìa, cái nhỏ nhất ấy.” Trần Quả chống nạnh đứng sau Đường Nhu mà chỉ huy. Đấu trường trong Vinh Quang là server chung của mọi người, sau khi bước vào đấu trường, là có thể vượt qua sự khác biệt khu để thi đấu. Tên nhân vật sẽ có thêm khu phía trên, như vậy dù có trùng tên cũng có thế phân biệt được.
“Mời hắn đi, Quân Mạc Tiếu, ừ, là ba chữ này.” Trần Quả nói, Đường Nhu tiến hành mời, hệ thống nêu lên: Người được mời hiện không ở sân đấu.
“Làm gì thế, nhanh coi!” Trần Quả
kêu.
“Đợi lát nữa, dùng chút điếm kỹ năng đã.” Quân Mạc Tiếu thăng cấp tối hôm qua, cà phó bản, làm nhiệm vụ, có nhiều điểm kỹ năng, mà vẫn chưa sử dụng.
“Lề mề.” Trần Quả lầm bầm.
Cõ sốt ruột, còn Đường Nhu đây thì từ tốn, liếc nhìn trang bị trẽn người Trục Yẽn Hà: “Gần đây có kiếm được trang bị gì tốt không?” Cô mặc dù không chơi, nhưng cô lại hiếu rõ tài khoản Trục Yẽn Hà này không kém gì Trần Quả, Trần Quả thích nói về những điều này mà!
“Không có, đâu dễ dàng như vậy a!” Trần Quả trả lời, lại khõng nhịn được nhìn qua phía Diệp Tu, lại thấy tên quỷ kia lén lút ngoắc minh, như ám chỉ kêu cô qua đây.
Cái gì nữa đây? Trần Quả âm thầm bước qua, dùng mắt hỏi.
“Chị cố ý muốn tôi đấu với em ấy, không có lý do gì đặc biệt đấy chứ?” Diệp Tu nhỏ giọng hỏi.
“Cậu nghĩ xem vì sao?”
“Tôi đâu biết a, biết rồi còn hỏi chị sao! Không cần nhường em ấy đâu nhỉ?” Diệp Tu nói.
“Nhường? Cậu có thế đánh thắng em ấy rồi hãy nói!” Trần Quả nói.
“ừ ừ.” Diệp Tu gật đầu, đem Quân Mạc Tiếu tiến vào đấu trường: “Được
Đường Nhu mời, Diệp Tu tiếp nhận, Trần Quả lại chạy về phía sau Đường Nhu. Kết quả thấy Diệp Tu không vội vã chuẩn bị, quay cổ nhìn về phía bên này mà hỏi: “Cứ như vậy đấu sao? Có muốn chơi đấu vui có thưởng không?”
“Thường cái gì cơ?” Trần Quả không giải thích được.
“Ví dụ như cược gói thuốc lá và vân vân.” Diệp Tu đề nghị.
Trần Quả thiếu chút nữa tức chết, vừa muốn rống, Đường Nhu đã vui vẻ nói: “Được! Nhưng em không biết hút thuốc, cũng không có thuốc lá, chúng ta cược một trăm đồng với nhau được không?”
“Okok!” Diệp Tu vui vẻ.
“Vậy Quả Quả làm chứng, một trăm đồng của em đây.” Đường Nhu móc một trăm đồng đưa cho Trần Quả.
“Hai ngươi nghiêm túc à?” Trần Quả vô cùng kinh ngạc.
“Tùy tiện chơi một chút thôi!” Đường Nhu cười.
“Được.” Trần Quả thoải mái nhận 100 đồng tiền cược của Đường Nhu, nhìn về phía Diệp Tu: “Của cậu đâu?”
“Tôi… ừ, cái này, chổ tôi có một gói thuốc lá quý báu…”
“Cậu nghèo đến điên rồi à?” Trần Quả thật sự vừa bực mình vừa buồn cười, cũng móc một trăm đồng ra đặt xuống: “Chị đây cho cậu mượn đấy, trừ bớt trong tiền lương.”
“Được được, trả lại liền cho chị mà.” Diệp Tu nói.
“Rất tự tin, bắt đầu đi a!” Đường Nhu nói.
“Bắt đầu bắt đầu.’
Hình ảnh vừa chuyền, hai bên đều tiến vào sân đấu, bản đồ này là bản đồ có sân đấu nhỏ nhất, hai bên đối chiến mổi người đứng một góc. Trần Quả đảm nhiệm việc chỉ đạo bên ngoài: “Hắn không chuyển nghề, loại này là tán nhân, kỹ năng biến hóa tương đối nhiều, nhìn vũ khí trong tay hắn là có thể phán đoán được hắn sẽ sử dụng kỹ năng của nghề gì.”
“Uhm.” Đường Nhu ứng tiếng, mặc dù khỏng chính thức chơi Vinh Quang, nhưng hơn một năm qua bị Trần Quả kéo đi PK không ít, cô cũng biết được cơ bản về chức nghiệp của các nhân vật.
‘Trong tay anh ta là vũ khí gì thế?” Đường Nhu chỉ màn hình.
“Cái này… Cái này…” Trần Quả nhìn hồi lâu, không nhận ra được, trực tiếp hỏi: “Vũ khí trong tay cậu là gì thế?”
“Chơi xấu nha!” Diệp Tu nói, “Còn dám hỏi thẳng nữa?”
“Em thấy như cây dù đi mưa ấy?” Đường Nhu điều khiến Trục Yên Hà nhảy lên trước vài bước đế kéo gần lại tầm nhìn rồi nói.
“Cây dù? Không có loại vũ khí này, là cây chổi sao?” Trần Quả cũng nhoài người nhìn.
‘Tui tới đây!” Diệp Tu vừa nói xong đã cho Quân Mạc Tiếu chạy tới, xông thắng về phía Trục Yên Hà.
Thao tác của Đường Nhu quả nhiên cực nhanh, Quân Mạc Tiếu vừa động thì cô đã nhấp chuột bắn ngay một pháo chuẩn xác đến, nhưng chí thấy trước mắt sáng lòa, Quân Mạc Tiếu đang xông tới liền nhanh chóng di động tránh khỏi một pháo kia. Đứng bên quan sát, Trần Quả cũng biết tên của kỹ thuật này: Lay động Zíc-zắc, nguyên lý thao tác đơn giản, nhưng trong lúc thực chiến sẽ rất khó nắm được kỹ thuật.
Sau một pháo, cự ly đã bị Quân Mạc Tiếu thu lại rất nhiều, thân thể thấp xuống, một cú trượt sát đất đã vụt qua Trục Yên Hà.
“Gian xảo a!” Trần Quả cảm khái, trượt mặc dù thuộc hệ Xạ Thủ, nhưng là một kỹ năng thể thuật, cho nên có dùng vũ khí gì thì cũng không sao cả, một chiêu công kích này vẫn không làm lộ ra thứ đồ chơi hắn cầm trên tay là gì.
Tốc độ tay của Đường Nhu quả nhiên không phụ lòng kỳ vọng của Trần Quả, trước khỉ bị trượt đánh trúng, Trục Yên Hà đã nghiêng người né đi, tiếp theo xoay người rồi chuẩn bị sử dụng kỹ năng thể thuật để đánh trả, tránh né, tẩu vị công kích đều rất mạnh.
Aỉ ngờ hình ảnh trước mắt đột nhiên lóe lên ánh bạc, tay phải của Quân Mạc Tiếu rút ra một thanh kiếm sắc từ vũ khí trong tay trái không biết tên nọ.
Mà ánh bạc kia không đơn giản chỉ là rút vũ khí, đây là kỹ năng kiếm khách: Rút Đao Trảm!
Một kích vừa ra này nằm ngoài dự đoán của Trần Quả, đối lại là cõ, ngay cả muốn tay có thế phản ứng lại chỉ sợ cũng chậm mất rồi. Nào giống với Đường Nhu, tay trái lúc này đã gõ xong hai thao tác, tay phải đấy chuột, Trục Yên Hà nhảy ra phía sau tránh thoát đồng thời cánh tay giương lên liền chuấn bị phóng ra một pháo.
Chiêu thức này vừa tránh được công kích Rút Đao Trảm, lại có thể đánh trả, sau khi bắn ra một pháo, lợi dụng sức giật cũng có thể “phi pháo” đế bay ngược lại gia tăng cự ly. Quả thực chính là nhất cử tam tiện, Trần Quả đang muốn khen tốt, nhưng không ngờ sau khi Quân Mạc Tiếu dùng xong một chiêu Rút Đao Trảm đã tra luôn kiếm vào vỏ từ lâu, thuận tay cầm “kiếm” đã vào “vỏ” từ trên không trung đuối đánh Trục Yên Hà, lúc bấy giờ đã vung đến trước mặt rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!