Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Huyền Thoại Trở Về - Diệp Tu

“Đây là thẻ tài khoản của pháp sư chiến đấu.” Lưu Hạo nhanh chóng biểu lộ vẻ mặt gian kế thực hiện thành công, thẻ tài khoản sẵn sàng nghe lệnh đưa cho Tôn Tường.

Thật ra trước khi đến Gia Thế, nghề mà Tôn Tường sử dụng không phải là pháp sư chiến đấu. Tuy pháp sư chiến đấu của cậu ta cũng rất xuất sắc. Sau khi bị Gia Thế lấy về làm người sử dụng Nhất Diệp Chi Thu lại càng có người phỏng đoán: Có phải Tôn Tường muốn thay thế Diệp Thu từ lâu, nên giờ mới khổ công chơi pháp sư chiến đấu như vậy? Dám có ý đồ với Đấu Thần, dã tâm của tên này quả không nhỏ.

Hiện tại dùng clone, nếu chỉ tính nghề ban đầu, Tôn Tường cũng có thể phát huy tốt. Nhưng Lưu Hạo vẫn đưa cậu ta pháp sư chiến đấu – nghề mà cậu ta mới chơi được nửa giải đấu năm nay, không thể không nói gã đã hiểu thấu tính cách Tôn Tường.

Đưa cho Tôn Tường một tài khoản có nghề vốn dĩ của cậu, có lẽ cậu sẽ phát huy tốt hơn. Nhưng theo tính tình kiêu ngạo tự phụ của Tôn Tường, cậu ta chắc chắn sẽ không hiểu, sợ rằng còn không hài lòng. Đó chẳng khác gì bảo mình không tin tưởng vào thực lực pháp sư chiến đấu của Tôn Tường, chạm tự ái của cậu ta.

Tôn Tường vô cùng nóng lòng muốn chứng minh pháp sư chiến đấu của mình có thể thay thế Diệp Thu, thi đấu Ngôi Sao Tụ Hội còn thiếu kiên nhẫn chạy đi khiêu chiến tử địch của Gia Thế, đồng thời cũng là đối thủ nhiều năm của Diệp Thu, Hàn Văn Thanh. Kết quả lại thua trong gang tấc, thêm hoàn cảnh đáng hận ngay lúc đó, chút xíu thôi cũng làm cậu ta phải khuất nhục. Nhất là Hàn Văn Thanh ở trước mặt mọi người, nói thẳng cậu chẳng bằng Diệp Thu...

Tôn Tường thua cũng đã thua, đương nhiên không thể phản bác, lúc đó cũng không mất bao nhiêu phong độ. Chỉ có đồng đội mới biết sau đó Tôn Tường đã tức giận tới mức nào, mất tập trung liên tục trong nhiều ngày. Người có lòng tốt an ủi, đều có tỷ lệ cao dẫm phải đinh. Tên này hiện tại đang kìm nén một khát khao mạnh mẽ rằng mình có thể chứng minh thực lực với mọi người. Tốt nhất là làm cho Diệp Thu, làm cho Hàn Văn Thanh không có lời nào để nói.

Nay Diệp Thu chạy vào trong game.

Là game đấy, người kiêu ngạo tự phụ như Tôn Tường thường sẽ chẳng liếc mắt tới. Nhưng trong sốngười vây xem lần trước thực sự có acc của cậu ta. Lúc đó cậu thầm muốn đánh một trận với Diệp Thu, đáng tiếc Diệp Thu chưa cho ai bất kỳ cơ hội nào, đánh với Hoàng Thiếu Thiên xong liền chuồn, làm cho Tôn Tường rất chi buồn bực.

Những việc đó đều lọt vào mắt của Lưu Hạo, gã lập tức lợi dụng nó. Ngày hôm nay, rốt cục có thể phát huy tác dụng rồi.

Lưu Hạo đưa thẻ tài khoản pháp sư chiến đấu cho Tôn Tường, đồng thời triệu tập nhóm Hạ Minh, hiện tại phân nửa người của chiến đội Gia Thế nghe lời đội phó gã răm rắp.

“Có cần nhiều người như vậy không?” Tôn Tường ngồi cạnh nghe Lưu Hạo gọi người, lạnh lùng nói.

“Ha ha, chơi vui thôi mà, mọi người cùng vui vẻ.” Lưu Hạokhông dám bất cẩn, đương nhiên, gã sẽ không huỵch toẹt ra với Tôn Tường như vậy. Gã sợ nếu lỡ lời, tên tự phụ này sẽ không cần sự giúp đỡ của họ, vậy chữa lợn lành thành lợn què rồi.

Sau khi nghe Lưu Hạo nói như vậy, Tôn Tường quả nhiên không nói gì nữa.

Liên hệ với mọi người xong, ai nấy lần lượt onl. Đều là clone max cấp cả, đương nhiên là ở Thần Chi Lĩnh Vực.

Sau khi Lưu Hạo liên hệ với Trần Dạ Huy liền bắt đầu lập đội ngay.

Mấy nhân vật ngược lại đứng cạnh nhau như được chuẩn bị từ sớm, đội ngũ nhanh chóng thành lập.

Pháp sư chiến đấu, ma kiếm sĩ, pháp sư nguyên tố, nhà quyền pháp, mục sư.

Đây là cách bố trí nghề sau cùng. Lưu Hạo nghe nói đội của đối phương có mục sư nên không dám bất cẩn. Bên gã gồm năm người, Tôn Tường, gã, Hạ Minh, Thân Kiến, Trương Gia Hưng.

Trong năm người, chỉ có Hạ Minh là người đứng giữa ghế chủ lực và vị trí dự bị, thường là nhân vật thứ sáu của đoàn đội, còn lại bốn người khác đều là chủ lực của Gia Thế. Nếu có thể gọi thêm Tô Mộc Tranh, đây sẽ trở thành đội hình thi đấu đoàn đội thường lệ của chiến đội.

Đương nhiên, Lưu Hạo khỏi cần nghĩ tới việc rủ Tô Mộc Tranh, huống chi, gọi nhiều quá lại giống như mình sợ Diệp Thu. Tuy Lưu Hạo không ngại, nhưng hiện tại có Tôn Tường, gã sợ sẽ khiến ông nội này khó chịu. Năm người, số người đấu đoàn đội tiêu chuẩn của giải đấu, đảm bảo Tôn Tường sẽ không có ý kiến.

Mọi thứ giống như tính toán của Lưu Hạo, đội năm người, Tôn Tường chỉ khẽ hừ, cuối cùng cũng không nói thêm gì.

“Ở đâu?” Tôn Tường đã vội vàng muốn cầm pháp sư chiến đấu của mình sang đó.

“Trấn nhỏ hoang dã. Vị trí cụ thể còn đang hỏi.” Lưu Hạo vừa nói vừa gửi tin cho Trần Dạ Huy, gã dùng bất cứ giá nào để nắm giữ được hướng đi của bọn người Diệp Thu.

Trần Dạ Huy đương nhiên cực kỳ phối hợp. Hiện tại bên phía Diệp Thu đã trở thành một đoàn đội rất có thực lực. Bên công hội bọn họ, ít người không phải đối thủ, nhiều người lại quá đông, hành động bất tiệndẫn đến tình cảnh giằng co. Lần này Lưu Hạo đồng ý tới làm Trần Dạ Huy cảm thấy vui mừng, hắn nhanh chóng thành lập một đội cảm tử, không tiếc tất cả chỉ để có được vị trí của Diệp Thu.

Đội cảm tử cũng có thể gọi là đội chịu chết. Trần Dạ Huy thành lập như vậy, thẳng thắn dùng riêng lẻ từng cá nhân, nếu đụng phải đội Diệp Thu khẳng định chịu chết. Có thể chạy liền chạy, chạy không được thành thi thể cũng phải nhìn, nói chung, phải không ngừng báo lại vị trí của đối phương.

Dùng riêng lẻ từng cá nhân, khả năng theo dõi diện rộng sẽ cao hơn. Trần Dạ Huy như một tráng sĩ chặt tay, không tiếc hi sinh vài ba người. Cho nênsau khi lập đội, hắn nói thẳng với họ, có trang bị nào không nỡ bỏ thì hãy đưa người khác cầm hộ. Đây chẳng khác gì trực tiếp nói với họ: Tỷ lệ chết của mọi người tương đối lớn.

Những người này cũng hiểu rõ, sau khi nhận lệnh lập tức khuếch tán ra phạm vi lớn.

Phương pháp này quả nhiên cực kỳ hữu hiệu, rất nhanh có người ở hướng Đông truyền tin đến, phát hiện tung tích của bảy người kia, chúng vẫn giữ vững tốc độ di chuyển cao nhưng không rõ ý đồ.

Ý đồ?

Trần Dạ Huy hiện tại không còn quan tâm ý đồ của chúng nữa, bởi vì kế tiếp cũng không phải họ đánh, những gì hắn muốn biết rất đơn giản, chính là vị trí, sau đó nói vị trí cho Lưu Hạo.

Mà người đầu tiên phát hiện mục tiêu cũng khá may mắn, thế mà không bị phát hiện. Có điều họ nhận lệnh bắt buộc phải liều mạng, không phát hiện, vậy phải tiếp tục nhìn đến chết mới thôi.

Người anh em này cũng không ngu ngốc đến gần, chỉ dõi theo từ xa, xa đến mức không nhìn rõ ID đối phương. Rốt cuộcvòng vo ở giao lộ nào đó liền mất dấu, gã chạy hồi cũng không nhìn thấy ai. Biện pháp theo dõi của hắn dĩ nhiên sẽ bị mất dấu rồi.

Nhưng từ tọa độ ban đầu, Trần Dạ Huy đã sớm điều trinh sát tới khu vực đó. Rất nhanh, lại có lính trinh sát thứ hai phát hiện. Có điều người anh em này lại không may mắn như người đầu tiên, phát hiện mục tiêu, vừa báo liền hy sinh.

“Chẳng phải đại thần bảo đối phương hiện tại đang triệu tập người à, sao tự nhiên lại đụng phải thằng đi lạc đàn thế này, lại còn đi đơn nữa.” Sau khi đánh chết người này, Trảm Lâu Lan hỏi.

“Đối phương mất tung tích, chắc hẳn đang phái một đội cảm tử liều mạng để nắm hành tung của chúng ta.” Diệp Tu nói.

“Vậy giờ chúng ta bại lộ rồi.” Trảm Lâu Lan nói.

“Bây giờ thì đúng, thế nhưng, chúng ta cũng sẽ không ngốc đến nỗi chỉ đứng một chỗ phải không?” Diệp Tu nói.

Đội bảy người tiếp tục thẳng tiến, đội viên bên Trần Dạ Huy tiếp tục hi sinh, mà xâu chuỗi tọa độ lại nhìn, đám người này quyết tâm chạy loạn, ai cũng không đoán được bước tiếp theo.

Trần Dạ Huy lại phái mục sư ra trận, hồi sinh thi thể ở các địa phương, sau đó tiếp tục bận rộn.

Tọa độ điều tra được, Trần Dạ Huy không ngừng gửi cho Lưu Hạo. Năm người Lưu Hạo cũng nhanh chóng tới trấn nhỏ hoang dã, tọa độ biến hóa khiến cả bọn cũng bó tay, chỉ có thể biết được tọa độ nào liền phóng đến đó.

Hai người Thiên Nam Tinh và Xa Tiền Tử còn chưa hết hy vọng, chỉ huy đội ngũ đông đảo của mình tới trấn nhỏ hoang dã dàn đội hình lập phương, cố gắng tạo ra tình huống ngẫu nhiên bắt gặp. Hai người thỉnh thoảng lại than ngắn thở dài, Trần Dạ Huy cũng không rảnh quan tâm hai tên nữa, hắn còn bận tiếp đón năm người trong chiến đội đây nè!

Nửa ngày không thấy hiệu quả, Trần Dạ Huy cũng gấp gáp, lại tăng thêm người, rải đầy dãy phố như gieo đậu. Cuối cùng cũng có hiệu quả, thậm chí có hai người cùng gửi tới tọa độ. Cường độ giám thị vừa tăng mạnh, tọa độ tình báo bắt đầu nhiều hơn, bên Lưu Hạo mới coi như nắm được phương hướng.

“Tụi bây có nhận ra không? Người ta đánh nãy giờ đều là người của Gia Vương Triều.” Trong đội bảy người, Tiểu Bắc bỗng nhiên nói.

“Thật à?” Tiền Phương Cách Hải hơi uể oải rồi. Toàn là một mục tiêu, hơn nữa không hề chống cự, vừa gặp mặt liền bỏ chạy, thực sự không có ý nghĩa. Vừa mới bắt đầu còn vui, diệt hết một đội lại một đội. Tình huống hiện tại giống ăn tiệc lớn xong mới tới món khai vị, mà còn ăn mãi không hết nữa.

“Chú ý một chút, mật độ giám thị của đối phương tăng rồi.” Diệp Tu nói, “Khẳng định là cóthêm viện binh, cho nên điều thêm người.”

“Ừ, không nên khinh thường!” Trảm Lâu Lan là lão đại của Nghĩa Trảm, cũng tương đối trầm ổn.

“Ấy ấy, bên kia có một đội kìa!” Tiểu Bắc đột nhiên phát hiện.

“Ồ?” Tiền Phương Cách Hải nghe xong hơi run lên, nhân vật xoay vòng tại chỗ, đương nhiên là sau khi nghe được tin mới bắt đầu đưa mắt tìm kiếm.

“Mới năm người...” Kết quả vừa thấy, Tiền Phương Cách Hải không chút nào che giấu thất vọng của bản thân.

“Thì mạnh hơn một người.” Tiểu Bắc nói.

“Đối mặt một người là chuyện khác nữa.” Tiền Phương Cách Hải nói.

“Phải cẩn thận.” Diệp Tu lại nghiêm túc bảo.

“Có âm mưu gì chăng?” Trảm Lâu Lan hỏi.

“Cẩn thận đối phó.” Diệp Tu không trả lời thẳng.

Năm người xuất hiện tạiphố Đông cũng vừa thấy bảy người, lập tức xông lại. Tất cả mọi người dần cảm thấy không ổn. Suốt quãng đường đuổi giết nãy giờ, đối thủ dù là đội mười người cũng bỏ chạy khi thấy họ, hiện tại chỉ là đội năm người, vậy mà dám đâm đầu lao tới đây. Đối thủ biết thực lực của họ mà còn dám làm vậy...

“Người tới không tồi.” Trảm Lâu Lan kết luận.

“Có thể mạnh đến đâu?” Tiền Phương Cách Hải nói.

“Hay là có mai phục?” Mục sư Thiên Diệp Ly Nhược nói.

“Thật sự không có, lúc chúng ta tiến quân cũng dùng cách điều tra trong phạm vi đó.” Diệp Tu nói.

“Nói như vậy, thực sự là cao thủ!” Trảm Lâu Lan nghiêm trọng.

“Cao thủ mới tốt!” Tiền Phương Cách Hải hưng phấn. Tên pháp sư này trăm phần trăm là phần tử hiếu chiến.
Nhấn Mở Bình Luận