Video giao qua được nghiên cứu hết một ngày. Cuối cùng bên câu lạc bộ cắn răng liên lạc với Mạc Cường, họbuộcphải xử lý cho xong vụ này. Mạc Cường rất ngạc nhiên, gã còn cho rằng phi vụ này thế nào cũng phải thị phi một trận. Vốn gã đã chuẩn bị lập thread lót sẵn trên mạng, trước đó còn ghi âm, cap hình đối thoại của hai bên hết sức chu đáo làm tư liệu đi war. Hôm nay trong lúc bên kia nghiên cứu video, trong lòng gã xoắn bao nhiêu tình huống có thể xảy ra, chỉ không ngờ đến chuyện được rep trả mấy chữ duy nhất: Số tài khoản.
Chuyện đơn giản đến mức không ngờ, Mạc Cường vừa đưa số tài khoản cho bên kia, vừa báo lại cho Diệp Tu.
“Vậy hả, vậy thì tốt rồi!” Diệp Tu trái lại rất bình tĩnh, giọng không ngọt không nhạt. Vì hiện tại trên màn hình của hắn vẫn còn một khung chat của Trảm Lâu Lan đang khóc lóc lã chã: “Đờ mờ ông hại chớt tụi tui rồi!”
“Sao vợi?” Diệp Tu hỏi.
Thì ra tụi câu lạc bộ kia bị cả đám lừa mất trắng 150 ngàn, nuốt không trôi cục tức. Mạc Cường? Trong mắt họ chỉ là tên lính quèn, nên không đôi co nhiều với gã, trực tiếp liên lạc Trảm Lâu Lan, phun nước miếng khinh bỉ một phen.
Ý định của bên câu lạc bộ cũng rất rõ, chính là muốn cho Trảm Lâu Lan biết tụi nó cũng không phải hạng coi tiền như rác. Chỉ là đách quan tâm chút tiền lẻ này, cho nên kệ mịa mi, lấy thì lấy đi! Tụi tao không so đo, nhưng mà mi làm trò con bò như vậy, thiệt là hết sức đáng khinh mà.
Tụi Trảm Lâu Lan oan thấu trời a!
Gã ban đầu cũng thấy trò này chơi không được, nên vốn đã từ chối hợp tác với đại thần, ai biết cuối cùng bọn họ vẫn là người đổ vỏ. Đại thần bên kia ngon lành rồi, một chút cũng không lan quyên. Chỉ trách mình quá sơ suất. Năm acc này là của mình, cứ vậy đưa cho người ta xài, khi gặp chuyện không phải kẻ bị bêu đầu vẫn là mình sao?
Thấy tin nhắn đại thần trả lời “Ớ hớ hớ hớ, tội ông ghê.”, Trảm Lâu Lan có cảm giác như vừa bị lừa đảo!
“Ông nói cho tụi nó là tui làm là được rồi.” Khi tin nhắn tiếp theo gửi qua, Trảm Lâu Lan mới bớt kích động. Chịu chút ấm ức chẳng là gì, nhưng nếu là bị cố tình hãm hại, trong lòng không cách nào vui nổi.
Nhìn reply như vậy, nghĩ lại những lần giao du với vị đại thần này, Trảm Lâu Lan thực lòng tin tưởng: Người ta thực sự không quan tâm. Nên việc tìm người gánh tội thay, đại thần cũng không thèm nghĩ. Mọi chuyện chỉ là tình cờ mà thôi.
“Dù sao tụi nó cũng đinh ninh là tui rồi, tui cũng lười giải thích, kệ đi!” Vì vậy Trảm Lâu Lan cũng tỏ ra rộng rãi.
“Không cần chia cho ông thiệt hả?” Diệp Tu hỏi.
“Không cần không cần.” Trảm Lâu Lan giãy ra lập tức. Dù là mang tiếng thay người ta, nhưng cũng không tới nỗi bất chấp như vậy. Đàn ông chân chính có vài chuyện không thể nhúng tay vào, Trảm Lâu Lan vẫn là một thanh niên rất có nguyên tắc.
“Tiền tới rồi!” Bên Mạc Cường lại là một mảnh trời xuân. Không uổng công vất vả một tuần liền! Câu lạc bộ vì thể hiện khí khái của mình, tỏ ra không thèm chấp nhặt chút tiền mọn, nên chẳng dây dưa lằng nhằng, nhận được số tài khoản của Mạc Cường lập tức gửi tiền qua.
“OK, ông giữ đi. Mấy món tui cần ông xử tới đâu rồi?” Diệp Tu hỏi.
“Đại ca à mới có một ngày, cho chút thời gian coi!” Mạc Cường nói.
“Tốc độ lên!” Diệp Tu nói.
“Đợi xíu tới liền!” Mạc Cường cầm tiền trong tay, tâm trạng vô cùng phấn khởi. Hôm qua còn than thở khó lên khó xuống, nhưng bây giờ giọng điệu lại cực kỳ chắc chắn.
Một cái nhấc tay đã lời 150 ngàn, nhấc tay cái nữa 150 ngàn bay sạch bách. Từ đầu tới cuối còn không cầm được một xu trên tay, cái khác không nói, chỉ mỗi lòng tin của hắn với người khác, Trần Quả đã hết sức kính phục.
“Đi luyện cấp thôi!” Diệp Tu đấm đấm lưng, tiếp tục luyện cấp.
Phía công hội, sau khi xử lý xong chuyện tiền nong của Mạc Cường, lập tức tổ chức họp online, nghiên cứu vấn đề treo thưởng hai tên khác.
Năm acc clone, dù không bao nhiêu nhưng cũng là tiền, cũng phải trình lên ban tài vụ của câu lạc bộ, chẳng khác nào tự vẽ một vết nhơ. Hội trưởng công hội của câu lạc bộ, trong tay tuy có chút quyền điều động tài chính, nhưng dù sao cũng không phải là người đứng đầu công hội. Mấy cái này đều ghi hết vào đánh giá cuối năm của họ. Một khoản chi này tuy không nhiều, nhưng làm người ta giận sôi gan, khác nào rêu rao sự vô dụng của mình cho người khác biết.
Bên ngoài bọn hắn tỏ ra độ lượng không care số lẻ.
Trước mặt sếp mà vẫn khinh khinh như vậy, chẳng khác nào muốn về hưu sớm.
Bị năm con clone của Nghĩa Trảm Thiên Hạ lừa một vố, sau nếu thêm Hại Người Không Mệt, Quân Mạc Tiếu xỏ tiếp mấy đợt, một sai lầm cứ tái phạm ba lần bốn lượt... Đù má ảnh hưởng sự nghiệp tao nha!
Treo thưởng thế này có quá nhiều sơ hở! Dù công hay tư cũng tiếp không nổi. Nhóm họp chưa lâu, có vài hội trưởng đã đòi giải tán. Nếu vài thằng dứt áo ra đi, để cho đám còn lại tự xử, đời nào chúng nó chịu đồng ý. Vì vậy họp chừng 10 phút, mọi người đã thống nhất dừng hoạt động treo thưởng, về sau lỡ lên cơn bại não như vậy cũng phải coi trường hợp.
Treo thưởng một tuần, chính chủ cả bóng cũng chẳng thấy, năm thằng tặng kèm ăn hôi được 150 ngàn, thật sự làm người ta tức phun máu.
Quan trọng hơn, chuyện này gây ra sóng gió không nhỏ, làm sao dừng ở đây được, còn phải có lời giải thích với thiên hạ.
150 ngàn không thể cứ thế ném qua cửa sổ, video dùng số tiền này mua cũng không phải để thờ, đây chính là minh chứng cho mọi người thấy hành động lần này của các câu lạc bộ thành công rực rỡ. Thực tế khi túm tụm coi hết mười cái video kia, ai ai cũng đều nghiến răng nghiến lợi, nhất là mấy chữ “Tiểu Cường chế tác” uốn éo đầu vid thật sự khiến người ta có xúc động đập máy, không ngừng buộc bộ phận kỹ thuật cắt mệ nó đi.
Năm acc tặng kèm đã xử lý xong, hai đứa giá 500 cũng cần phải giải thích!
Tiếc là một lần cũng không giết được, vì vậy chốt lại, lời thanh minh cuối cùng trở thành, trước sự truy nã của liên minh các câu lạc bộ, hai thủ phạm Quân Mạc Tiếu và Hại Người Không Mệt trốn chui trốn nhủi khắp nơi, cuối cùng cũng biết tự kiềm chế bản thân hạn chế các hành vi gây rối xã hội. Chỉ tội cho năm thằng lính bị chúng nó bỏ rơi sau lưng, bị chúng ta triệt để tử hình.
Bởi vì mọi người đều bận rộn, nên chuyện lần này tạm gác lại ở đây, nhưng không có nghĩa là tất cả đã chấm dứt. Người nhặt mót, xin hãy tự trọng!
Thật ra, với đa số người chơi không biết khuất tất bên trong, công hội các câu lạc bộ đúng là đại thành công. Video được truyền ra là tổng hợp tuyển chọn cắt ghép biên tập từ mười video gốc. Cho nên các game thủ bình thường không nhìn ra được trăm ngàn sơ hở lộ liễu trong đó.
Hành động lần này của các công hội câu lạc bộ chủ yếu lấy danh nghĩa là đánh vào người nhặt mót, kết quả may mà cũng trúng chút đỉnh, sau đó team mót hàng ở Thần Chi Lĩnh Vực đúng là chìm xuống không ít. Game thủ cũng hết sức nhạy bén, với mấy tên nhặt mót khó ưa, nhao nhao mượn oai công hội lớn ra dằn mặt. Hành động treo giải não tàn lần này coi như cũng giúp ích cho người chơi, đám công hội cũng được một ít người chơi tán thưởng.
Nhưng đó là chuyện được biết đến trong tương lai gần. Còn bây giờ, sau khi bố cáo của các công hội tung ra, người được lợi lớn nhất là ai? Tất nhiên là Diệp Tu rồi. Dù vẫn phải giữ tinh thần cảnh giác, nhưng cuối cùng cũng không cần nhác trông bóng người là vắt giò chạy té khói nữa.
Hai ngày sau, việc luyện cấp lại vào quỹ đạo bình thường. Quân Mạc Tiếu nhẹ nhàng lên tới cấp 54. So với thời gian Diệp Tu chơi game, tốc độ lên cấp của Quân Mạc Tiếu thực sự rất chậm. Nhưng hết cách rồi, ai kêu hắn không vào được phó bản chứ?
Mà trong những ngày này, Diệp Tu cũng không chỉ bận mỗi chuyện game, còn phải dành nhiều thời gian bôn ba tìm kiếm và nghiên cứu tư liệu.
Vì sao ư? Vì những tư liệu chế tạo Ô Thiên Cơ trong tay hắn, đến đây là chấm dứt.
55, 60, 65, 70. Bốn giai đoạn này, Diệp Tu cần phải tự mình đào cho ra vật liệu và trang bị thích hợp giữa đại lục Vinh Quang mênh mông rộng lớn này.
Hơn nữa, số vật liệu và trang bị cần thiết càng về sau càng nhiều. Từ cấp 55 trở đi, có thêm vùng đất mới Thần Chi Lĩnh Vực rộng lớn gấp nghìn lần đại lục Vinh Quang lâu đời, tất nhiên xuất hiện càng nhiều vật phẩm mới. Từ đó việc bắt đầu sàng lọc vật liệu thích hợp ở đây càng thêm vất vả. Trong thời gian này, Diệp Tu bận không ngóc đầu dậy nổi.
Còn Trần Quả, dù sao cũng là chủ tiệm net, không thể mặc kệ chuyện làm ăn mà vùi đầu chơi game. Mỗi ngày đều phải dạo quanh tiệm net mấy vòng. Một sáng nọ, sau khi cô đảo hết một vòng trong tiệm, đang đứng trước cửa tiệm hít thở không khí trong lành, sẵn huơ tay huơ chân tập thể dục, bỗng thấy một người băng qua từ đối diện bên kia đường, hướng thẳng tới tiệm net Hưng Hân.
Khi người này bước đến trước cửa, đứng lại cười cười với Trần Quả.
Trần Quả quan sát, người này đoán chừng cũng hơn ba mươi, trông có vẻ khôn ngoan nhạy bén. Người như vậy, nhìn sao cũng không giống kẻ sáng sớm chui vào quán game. Có lẽ là có chuyện gấp cần dùng máy tính.
Trần Quả vừa nghĩ, cũng quay sang cười đáp trả, không ngờ người này mở miệng hỏi, “Diệp Thu có ở đây không?”
“A!” Trần Quả nhất thời ngơ ngác, khó hiểu nhìn người trước mặt, không hiểu sao lại cảm giác hơi có vẻ quen mắt. Là tuyển thủ chuyên nghiệp nào sao? Trần Quả điểm qua một lần, phát hiện không nhớ được là ai.
“Cậu ấy có ở đây không?” Nhìn Trần Quả ngẩn người, người này lại hỏi.
“A, có, anh đi theo tôi.” Trần Quả gật gật, dẫn người lên lầu. Người ta đi tìm Diệp Thu, cô cũng không liên quan, cho nên cảm thấy mình không nên hỏi lung tung.
Kết quả vừa lên lầu, thấy cửa phòng vừa mở, Diệp Tu ngậm thuốc bước ra. Nhìn thấy Trần Quả và người sau lưng cô, tựa hồ khẽ giật mình.
“Tìm cậu đấy.” Trần Quả tránh ra, giới thiệu một chút.
Vẻ mặt Diệp Tu như cũ, chỉ khẽ gật đầu, nhường đường cho người kia vào.
Người nọ cũng chỉ gật đầu, vẻ mặt tươi cười bước vào. Trần Quả theo sau, trước nay không hề câu nệ với Diệp Tu, lập tức tò mò hỏi, “Người kia là ai? Nhìn quen quá, chị hẳn là có biết nha!”
“Ông chủ Gia Thế.” Diệp Tu cười cười, bước vào.