Edit: Tam Beta: Kha
Đoàn Diệp Tu sắp chạy tới Đạo Trường Xích Vân, chợt hội trưởng Vũ Tận Tri của công hội Hạ Vũ nhận được tin báo, người chơi phát hiện BOSS của họ đã bị giết.
Lính trinh sát ở khu luyện cấp 55 thường do nhân viên công hội đảm nhận. Bình thường nơi này chẳng mấy ai qua lại, hiển nhiên cũng không nhận được tình báo. Vũ Tận Tri biết người anh em hy sinh ở Đạo Trường Xích Vân có trang bị và kỹ thuật không tệ. Nhưng dù sao chỉ có một thân một mình, bị cả bầy game thủ của công hội mạnh ùa vào xâu xé, chết cũng không lạ. Vũ Tận Tri không mấy để ý, tin rằng người kia cũng tự hiểu. Lúc gã nhận được tin báo không an ủi gì, chỉ hỏi han tin tức: “Công hội nhà nào tới trước?”
“Lam Khê Các.”
“Lam Khê Các à, cũng đỡ.” Vũ Tận Tri thở phào nhẹ nhõm, họ chỉ lo đụng độ Mưu Đồ Bá Đạo. Còn Lam Khê Các, có đại thần ở đây đám kia phải bấm nút sớm thôi.
Không ngờ người chơi kia gửi thêm một tin khác, “Trong đám Lam Khê Các có một cao thủ!”
“Cao thủ? Cao tới đâu?” Vũ Tận Tri khinh thường. Có đại thần Diệp Thu tọa trấn, đừng nói cao thủ trong game, cao thủ giới chuyên nghiệp cũng phải tạt qua một bên. Tuần trước gã nhân vật mới xuất sắc gì đó bên chiến đội Hô Khiếu không phải cũng bị đại thần đánh cho dập mặt chạy về sao?
“Tui không biết, chưa kịp làm gì đã bị giết mất tiêu, hình như mới mười mấy giây, móa thao tác thiệt sự vãi nhanh luôn!” Tin này gửi sang rất nhanh, giống như ám chỉ tốc độ tay của hắn cũng không đến nỗi, vậy mà...
“Mười mấy giây!” Vũ Tận Tri nghe xong mới thấy gai người. Đối với đám người chơi bình thường, đừng nói là PK, đấm bao cát cũng chưa chắc trong vòng mười mấy giây đánh được HP về 0. Vị “cao thủ” này quả nhiên không đơn giản.
Vũ Tận Tri vội báo tin này cho Diệp Tu và ba hội trưởng.
“Mười mấy giây!” Cả đám đều bị hù giật mình.
“Nghề gì?” Diệp Tu nói.
“A!” Vũ Tận Tri a một tiếng, lại vội đi hỏi.
“Kiếm khách.” Chốc sau đã truyền đáp án về.
“Không lẽ là Hoàng Thiếu Thiên?” Bạch Khê Lưu Cảnh bật thốt lên. Kiếm khách Lam Khê Các giết người trong mười mấy giây, khiến mọi người đều lập tức liên tưởng đến vị Kiếm Thánh nọ.
“Ổng nói chắc không phải.” Vũ Tận Tri tất nhiên có hỏi chuyện này.
“Sao biết chớ?” Bạch Khê Lưu Cảnh nói.
“Ổng bảo lúc người kia ra tay không nói tiếng nào.” Vũ Tận Tri đáp.
“Ồ!” Mọi người bừng tỉnh, Bạch Khê Lưu Cảnh gật gù phát biểu, “Xem ra không phải thật.”
“Nó đánh lén hả?” Diệp Tu hỏi.
“Không.” Vũ Tận Tri đáp, “Là bên mình đánh lén trước, mà bên kia né được, quay đầu đập lại...”
“ID tên gì?” Trảm Lâu Lan hỏi.
“Lưu Vân.” Vũ Tận Tri đáp.
Trảm Lâu Lan lập tức đi bới kho tư liệu của mình. Dữ liệu lưu trên máy tính rất tiện, chỉ cần search chữ “Lưu Vân”, năm giây sau liền vào game báo cáo kết quả, “Không biết, mấy ông thì sao?”
Mấy hội trưởng khác cũng đi search giống hắn, đều đáp, “Không biết, chưa từng gặp.”
“Mười mấy giây đã giết được một cao thủ ở Thần Chi Lĩnh Vực, nhất định là cao thủ chuyên nghiệp rồi. Dân Lam Vũ, không phải Hoàng Thiếu Thiên, còn là ai nữa?” Diệp Tu cũng không nghĩ ra.
“Tụi mình cũng nhanh lên, coi chừng hồi không tìm thấy BOSS.” Việt Tử Khuynh nói. Cả đám bọn họ chỉ có một lính trinh sát duy nhất ở Đạo Trường Xích Vân, kết quả lại bị giết. Lam Khê Các muốn cướp BOSS, không có công hội khác ở đó, không biết đã đem BOSS tới phương trời nào.
“Đúng vậy, nhanh nhanh.” Diệp Tu nói. Thật ra trong lúc nói chuyện, mọi người cũng không ngừng di chuyển, chỉ chốc lát đã đến cửa chính của Đạo Trường Xích Vân, bước qua bảng hiệu có chữ “Võ” màu đen in trên nền mây đỏ, sau đó chạy về phía tọa độ BOSS trong tin báo. Nếu lúc này tụi Lam Khê Các đã dắt BOSS đi, bên Diệp Tu dù đi tìm hay cướp lại đều phải vòng một vòng bự, nếu có sẵn công hội nào đang giành BOSS với tụi kia thì đỡ công hơn nhiều.
“Đằng trước kìa, nhanh nhanh!” Vũ Tận Tri la hét ỏm tỏi, tình báo là từ công hội bọn hắn, tất nhiên rành vụ tọa độ nhất. Khi đoàn người dần tiếp cận mục tiêu, đột nhiên cửa sổ của căn nhà gỗ bên phải đội ngũ ầm vang một tiếng, vỡ vụn thành từng mảnh, một bóng người cong lưng lao ra từ khung cửa hẹp, ưỡn người giữa không trung chém mạnh ra một nhát kiếm.
Đội ngũ phút chốc lâm vào hỗn loạn, chẳng ngờ gặp phục kích, đờ mờ bình thường toàn là họ đi núp lùm đâm sau lưng người khác mà!
Kiếm quang vun vút, tốc độ ra chiêu cực nhanh. Kiếm bổ xuống trực diện khiến người chơi né rất vất vả, nhốn nháo tránh trái né phải, chợt vệt kiếm quét ngang qua, làm đám người phải tạt về sau chừa ra một khoảng trống.
Bóng người rơi xuống khoảng trống này, không ngừng công kích, tay cầm kiếm lật lại đánh ra một chiêu làm vô số người hoảng sợ.
Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm!
Đây là một đại chiêu cần thao tác rất phức tạp, người này chỉ bay ra từ cửa sổ, chém một nhát vào đám đông rồi rơi xuống đất đã hoàn thành được nó. Khi vừa chạm đất liền xuất thủ, đường kiếm vun vút, ánh bạc đầy trời. Chiêu này không nhằm vào ai cụ thể, mà hướng tới tất thảy mọi người. Họ chưa kịp tỉnh lại từ cú shock đại chiêu, mỗi đứa đã ăn một nhát, máu phun toe toét. Kích cuối cùng của Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm bổ thẳng về phía trước, xung lực tạo ra thổi bay một đám người, đẩy một đám khác ngã nghiêng xiêu vẹo.
Nhanh, thực sự quá nhanh, nhanh đến không kịp ý thức!
Dùng Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm trong đám đông không phải là hành động sáng suốt, vì Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm tuy xuất chiêu nhanh, tấn công mãnh liệt, nhưng vướng nhược điểm chết người là thu chiêu cực chậm. Sau khi đánh xong kích cuối cùng, nhân vật thu kiếm lại đứng yên ở đó, tuy tạo hình nhìn rất ngầu, lại chẳng người chơi nào thích nổi, vì lúc này nhân vật đang bị đông cứng.
Nhưng đám đông bị đánh cứ đờ ra, giúp chiêu Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm đi ngược lẽ thường này bỗng gặt hái thành công ngoài ý muốn, đợi cả bọn tỉnh hồn lại người ta đã thu chiêu từ lúc nào. Nhân vật khẽ bật lên tại chỗ, chân vừa rời mặt đất lập tức thi triển Ngân Quang Lạc Nhẫn, một vòng sóng xung kích quét ngang hất đám người chơi vừa bị đánh phún máu lật nằm. Mà người nọ lại tiếp một chiêu Tam Đoạn Trảm, tạm tha đám bị lật, đuổi giết đám vừa bị kích cuối cùng của Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm hất văng, quyết tâm đánh cả đội nằm hết mới thôi.
Đội ngũ mà bốn công hội tập kết bị đánh cho tan tác. Bấy giờ mới có vài người chợt tỉnh, dáo dác nhìn xung quanh, phát hiện quanh đây không còn chỗ nào có động tĩnh ngoài nơi này, vậy là chỉ có một kẻ tập kích ư?
Lưu Vân.
Người tới đúng là Lưu Vân của Lư Hãn Văn. Đám Diệp Tu đi ở hàng đầu quay lại nhìn, đập vào mắt chính là ID này. Tất nhiên cũng nhìn thấy khoảnh khắc người này chẻ đội ngũ của họ làm hai, cảm thấy người này đúng là vô cùng lợi hại.
“Kệ nó, chúng ta đi tiếp, mục sư chú ý buff máu.” Diệp Tu chỉ huy.
“Ớ?” Bốn hội trường đều ngạc nhiên. Tên nhóc lớn mật này dám đi phục kích một mình, đáng ra nên dạy dỗ cho nó ngưng phách lối chứ? Bốn người đều ỷ bên mình đông, muốn cho nó một bài học, không ngờ đại thần lại ra chỉ thị như vậy. Chẳng lẽ đại thần cũng ngại thằng nhóc này sao?
Trong lòng bốn người lăn tăn, nhưng vẫn nghiêm túc truyền lệnh đi. Cả đội nghe xong xôn xao một trận, nhưng không thể không nghe. Lúc này Diệp Tu lại bảo bốn người, “Mấy ông dẫn đội đi, tui đi sau áp trận.”
“Hả?”
“Tay Nhỏ, đi với anh.” Diệp Tu không giải thích nhiều, chỉ kêu Tay Nhỏ Lạnh Giá đại diện Hưng Hân bọn họ.
Tay Nhỏ Lạnh Giá không hỏi một câu, theo Ngộ Đạo Quân của Diệp Tu luồn ra phía sau. Lưu Vân của Lư Hãn Văn tập kích giữa đường, đánh từ bên phải đến bên trái đội ngũ, không ngưng nghỉ một giây, không ngờ cả đội nhắm mắt làm ngơ không thèm để ý, cứ rầm rập tiến về phía trước. Chỉ mỗi nghề trị liệu thỉnh thoảng buff máu cho những người tuột HP.
Lư Hãn Văn thầm lấy làm lạ, đánh một kiếm, hai kiếm, ba kiếm, đâm người này, đẩy người kia, nhưng chẳng thấy ai để tâm đến mình, cứ tự nhiên chạy về phía trước, cứ như mấy chiêu ấy chỉ là đòn gãi ngứa của quái cấp thấp ở khu luyện cấp không bằng. Tất nhiên lực công kích của Lư Hãn Văn không phải dạng vừa, mặc nguyên set đồ cam, tuyệt đối là VIP của VIP trong game, đánh nhát nào là buff phải khóc nhát đó. Vậy mà đám này cứ ôm rổ bơ đi, bị đánh cũng im ru chẳng thèm chống cự.
Bởi bốn vị hội trưởng đã ra chỉ thị vô cùng rõ ràng, “Mặc kệ nó, tiếp tục đi, trị liệu hồi máu.”
“Tại sao mấy người không đánh trả?” Rốt cuộc Lư Hãn Văn bực mình lên tiếng, mọi người nghe tiếng cậu ta đều giật mình, rõ ràng vẫn còn là con nít!
Lúc này có người trả lời, “Bởi vì tụi này có chuyện gấp cần làm.”
Lư Hãn Văn tìm được nơi phát ra âm thanh, chính là từ phía hai mục sư đang đi về hướng cậu. Ngộ Đạo Quân, tên này đã từng được Lam Hà đề cập, chính là clone của đại thần Diệp Thu.
“Diệp Thu tiền bối?” Lư Hãn Văn trực tiếp hỏi.
“Anh đây, chú em là ai?” Diệp Tu hỏi.
“Em tên là Lư Hãn Văn.” Lư Hãn Văn to giọng nói.
“Lư Hãn Văn?” Diệp Tu có thể khẳng định mình không hề biết cái tên này, rõ ràng đây là nhân vật mới của chiến đội Lam Vũ, có lẽ lúc trước được huấn luyện trong trại, chưa từng công khai xuất hiện trước công chúng.
Lam Vũ tìm được một mầm non rất tốt! Lúc Diệp Tu đang tấm tắc, Lưu Vân của Lư Hãn Văn đột nhiên ập về phía hắn. Nhoáng một cái, mắt mọi người hoa lên, đến khi nhìn kỹ lần nữa, khắp nơi đều vang lên trầm trồ thán phục.
“Tám người!!”
oOo