Edit: Tam Beta: KhaTrần Quả há hốc mồm.
Lần này Hại Người Không Mệt lãnh đủ! Buổi tối có Diệp Tu, Tô Mộc Tranh, ban ngày thì Trương Tân Kiệt, Lâm Kính Ngôn, toàn sao lớn thay phiên phục vụ, vinh quang nhường nào? Nhìn đội hình này, Trần Quả nghĩ đến nước này vẫn chưa xong thì thôi đi chết cho nhanh.
“Chuyện đăng ký cần chờ cậu ta không?” Trần Quả hỏi.
“Cũng được, trong tháng tám là OK.” Diệp Tu nhịp bàn nói.
“Tiểu An và La Tập sắp đến rồi nhỉ? Đến đó có khi tập trung đủ người cùng đi luôn.” Trần Quả nói.
An Văn Dật và La Tập là sinh viên, bây giờ đang lúc nghỉ hè. An Văn Dật phải về nhà mấy tuần, khoảng tháng tám sẽ qua. Còn La Tập bận làm đề tài với thầy, tháng tám mới được nghỉ, cũng hứa hẹn cố đi cho đủ mặt.
Bây giờ đã sang tháng tám vẫn chưa nghe tin tức hai người. Nhưng từ thông tin trước đó, rất có khả năng tất cả sẽ tập hợp đầy đủ trong tháng này.
Còn phía Hại Người Không Mệt? Ngụy Sâm đoán chẳng sai tẹo nào. Đi nhặt mót bị giết liên tù tì, dĩ nhiên đoán được do Diệp Tu đạo diễn. Lợi dụng nguyên lý không ai chơi game 24/7 không cần nghỉ ngơi, Hại Người Không Mệt bắt đầu thử onl trái giờ với bọn Diệp Tu. Mới log game ban ngày một hôm đã thấy hiệu quả rõ rệt.
Hại Người Không Mệt cực kỳ ranh mãnh. Hắn không dứt áo đi luôn, thỉnh thoảng tối tối lại lên game dạo vài vòng. Nhưng hắn không có khả năng onl lâu, chơi lâu sẽ ảnh hưởng quỹ thời gian hoạt động chính vào ban ngày. Kết quả bị người tỉ mỉ như An Văn Dật phát hiện, sau đó bị Ngụy Sâm chẳng những ranh mãnh còn hèn mọn phân tích, nên bại cmn lộ.
“Mỗi ngày chỉ cần onl sáng thì sẽ không đụng mặt hội thằng cha kia” là suy nghĩ đã in sâu vào tiềm thức Hại Người Không Mệt. Sáng nay cũng vậy, Hại Người Không Mệt lại vui vẻ vào game. Dù sao Diệp Tu không lên, log acc chính hay clone cũng như nhau, chưa kể clone của hắn đã bị bóc hết rồi còn đâu.
Hại Người Không Mệt chạy vòng vòng tìm nơi hoạt động. Nhưng một thân một mình, tin tức bế tắc vẫn là hòn đá to nhất ngáng chân hắn phát triển sự nghiệp nhặt mót. Tuy vậy Hại Người Không Mệt hành nghề lâu năm, tích lũy được bề dày kinh nghiệm đáng nể, đúc kết ra một số chi tiết có thể lợi dụng.
Ví dụ mỗi tuần reset BOSS, hắn sẽ cẩn thận ghi chú lại, loại những khu vực BOSS đã bị giết ra. Hắn cũng để ý chỗ cổng dịch chuyển và các tuyến đường chính, khi thấy người chơi các công hội lớn đổ dồn về một nơi, khẳng định chỗ đó đang có biến.
Hiện trường cướp BOSS chính là nơi nhặt mót yêu thích của Hại Người Không Mệt. Giống người ngồi máy bay lâu ngày nói “không” với xe lửa, Hại Người Không Mệt thấy cướp BOSS ngon ăn, chẳng buồn ngó tới mấy trận ẩu đả nhỏ lẻ của người chơi nữa. Ở đó có nhặt nhiều vẫn không chất lượng bằng hàng của đoàn tinh anh các công hội.
BOSS hoang dã là chiến trường chính của các công hội trực thuộc câu lạc bộ. Mà nơi này cũng là thánh địa trong lòng dân mót hàng chuyên nghiệp như Hại Người Không Mệt.
Hại Người Không Mệt áp dụng phương pháp onl lệch múi giờ thoát được cục nợ đời kia, phấn khởi tiếp tục sự nghiệp nhặt mót vinh quang của mình.
Ngày 2/8 là ngày thứ sáu của tuần thứ năm trong kỳ chuyển nhượng mùa hè, còn ba ngày nữa là hết tuần. Trong game, BOSS diệt gần hết, phạm vi chiến đấu thu hẹp, việc dò la tình báo cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
BOSS trước Hại Người Không Mệt đến không kịp, đợi lúc hệ thống thông báo mới biết. Nhưng Hại Người Không Mệt không nản lòng, có mình hắn tất nhiên nhiều lúc phải bất lực. Hôm nay là cuối tuần, hắn còn rất nhiều cơ hội.
Rốt cuộc Hại Người Không Mệt cũng bắt kịp tin một BOSS đổi mới. Hắn lén lút theo sau một đám người chơi Lam Khê Các vừa qua cổng dịch chuyển, di chuyển tới khu luyện cấp ngoài thành, rất nhanh đến được hiện trường tranh cướp BOSS, còn nhìn thấy Yên Vũ Lâu đang thủ sẵn ở đó.
Gần đây mấy công hội lớn giật BOSS khiếp như giật cô hồn, bởi nếu đợi hai đối thủ ai-cũng-biết-là-ai-đấy đến nơi là coi như xác định. Với hai đoàn đó, chẳng ai dám tự tin đâm bị thóc, chọc bị gạo sau lưng cả, đến trước giết trước, được bao nhiêu hay bấy nhiêu, rồi sau đó trông tình hình xử tiếp, mới may ra không đến nỗi trắng tay.
Khi Lam Khê Các đến đã thấy Yên Vũ Lâu ở đó, cả đội không lằng nhằng mà lập tức vào cuộc. Hai công hội chẳng ai để ý ai, nhìn như hợp sức cùng nhau giết BOSS. Thật ra là do mỗi bên bận rộn chuẩn bị phòng Mưu Đồ Bá Đạo đến, mới không thèm gây hấn phe kia.
Xui cho Hại Người Không Mệt. Không đánh nhau, đồ đâu cho hắn nhặt? Nhưng thôi, thời cơ chưa đến. Hại Người Không Mệt vẫn hết sức kiên nhẫn. Lúc sau lại có thêm hai nhà đến, trong đó có Mưu Đồ Bá Đạo sáng chói mấy hôm nay, Hại Người Không Mệt mừng thầm, cuối cùng cũng đến lúc.
Mưu Đồ Bá Đạo vừa xuất hiện, tất cả công hội khác đều trở nên căng thẳng. Hại Người Không Mệt thậm chí nghe được tiếng thở hồi hộp của nhiều người hợp lại vọng qua tai phone thành một âm thanh nổi da gà. Nhưng Hại Người Không Mệt không quan tâm, lan quyên gì hắn, việc của hắn là chờ hỗn chiến rồi thừa dịp ăn hôi.
Hôm nay sẽ gom được nhiêu đây?
Hại Người Không Mệt nhẩm tính, không nghĩ tới khi Mưu Đồ Bá Đạo đến càng gần, gần hơn, hơn nữa, chợt tách làm hai đoàn, vô thức kẹp Hại Người Không Mệt vào giữa.
Hại Người Không Mệt lúc này vẫn hồn nhiên, nghĩ đây là chiến thuật cướp BOSS của Mưu Đồ Bá Đạo. Không biết hai lãnh đạo nhà người ta đang PM xì xầm sau lưng mình.
“Ồ, hình như ID Diệp Thu nói kìa.” Lâm Kính Ngôn bảo.
“Hại Người Không Mệt, đúng rồi.” Trương Tân Kiệt đáp.
“Thậm thụt chỗ này định nhặt mót đây mà.” Lâm Kính Ngôn tiếp lời.
“Ừm, tranh thủ giải quyết đi, đừng để ảnh hưởng cướp BOSS.” Trương Tân Kiệt nói, đồng thời truyền lệnh xuống. Lâm Kính Ngôn cũng làm tương tự.
Đoàn Mưu Đồ Bá Đạo tuân lệnh vô điều kiện, nhận nhiệm vụ xong lập tức xông lên.
Hại Người Không Mệt tạch trong một nốt nhạc, thậm chí chưa kịp nhích chuột thể hiện chút tài năng đã về trời. Trong khoảnh khắc bị đoàn người ào lên đánh, hắn còn đang nghĩ: Hiểu lầm gì chăng?
Linh hồn hắn lơ lửng giữa không trung, thấy đoàn Mưu Đồ Bá Đạo giẫm đạp thi thể mình lao vào chiến trường giết BOSS, thái độ hờ hững không thèm để ý tí ti gì tới kẻ vừa chết trận là hắn, cứ như chỉ là trượt tay giết nhầm vậy!
Chuẩn! Có hai đại thần chuyên nghiệp chỉ huy, đoàn chiến đấu tinh nhuệ cả trăm người, giết hắn mà còn cần cố ý mới là chuyện hài.
Hại Người Không Mệt lập tức sống lại quay về. May mà BOSS vẫn chưa chết, chiến trường đang rối như canh hẹ, đúng là dịp tốt để nhặt tí của. Hại Người Không Mệt vội xông lên, người chơi Mưu Đồ Bá Đạo có lòng nịnh bợ hai vị tuyển thủ chuyên nghiệp, lập tức báo cáo: “Ninja chúng ta vừa giết lại đến nữa.”
“Ờ, giết đi!” Trương Tân Kiệt thờ ơ đáp, Mưu Đồ Bá Đạo lập tức tập hợp người hội đồng Hại Người Không Mệt.
Bấy giờ Hại Người Không Mệt đã nhận ra, nhanh chóng trốn chạy. Nhưng bên Mưu Đồ Bá Đạo nhận lệnh đại thần nào dễ bỏ cuộc, tức tốc đuổi theo.
Hại Người Không Mệt hoang mang.
Bình thường có công hội nào đi để tâm thể loại như hắn đâu, nhất là thời khắc cướp BOSS quan trọng thế này.
Hại Người Không Mệt nhặt mót rất chuyên nghiệp, chọn thời cơ rất khéo, đều canh ngay lúc người ta bận rộn, không hơi sức để tâm đến mình. Nếu không cứ YOLO ủn vào trong địa bàn người ta, trâu bò cỡ nào cũng bị nghiền thành bột thôi! Nhưng bây giờ, rành rành là Mưu Đồ Bá Đạo cố tình sáp lại giết hắn, hành động chẳng khác gì hội thằng cha đó vậy. Hại Người Không Mệt thực sự không hiểu. Đây là Mưu Đồ Bá Đạo mà, cái quần gì đang diễn ra thế này?
“Ồ, thằng này cũng khá phết!” Lúc này Lâm Kính Ngôn phát hiện Hại Người Không Mệt đánh đấm cũng không tệ, hứng thú xách gạch lấn lên.
Cao nhân tự mình ra trận, thêm cả đoàn người hùa nhau giúp đỡ, Hại Người Không Mệt lần nữa vẫy tay tạm biệt cuộc đời.
“Khá đấy, không ngờ trong game cũng có nhân tài thế này.” Lâm Kính Ngôn nói với Trương Tân Kiệt.
“Thảo nào anh ta lại hứng thú, biết đâu không chỉ là báo thù?” Trương Tân Kiệt nói.
“Móa ông tin chuyện cha nội đó bịa thật à?” Lâm Kính Ngôn hỏi.
“Xem lát nữa cậu ta có đến nữa không.” Trương Tân Kiệt nói.
“Đến có giết không?” Lâm Kính Ngôn hỏi.
“Giết. Nhận lời rồi tất nhiên giết.” Trương Tân Kiệt quả quyết.
Buổi sáng Trương Tân Kiệt và Lâm Kính Ngôn hoạt động, bọn Diệp Tu vùi đầu vào chăn ấm nệm êm. Bản lĩnh của Hại Người Không Mệt không tầm thường, hai cao thủ chuyên nghiệp nọ nhất định tinh mắt nhìn ra. Mà khi hắn bị phát hiện, có khi nào sẽ bị lôi kéo sang Bá Đồ không? Nghe Trần Quả quan ngại, Diệp Tu phản bác: “Bá Đồ mới nhận hai cao thủ, người đông đến mức chỉ muốn bán bớt, thể nào lại cần thêm? Chiến đội lập nên để so tài chơi game thật, nhưng lập chiến đội không phải trò đùa. Thấy hay hay tí liền cho vào party chỉ là cách suy nghĩ của dân trong game thôi.”
Sáng ngày định mệnh hôm ấy, Hại Người Không Mệt hy sinh tổng cộng năm lần.
Lần thứ nhất còn nghĩ là hiểu lầm, lần hai thấy hoang mang, lần ba, lần bốn, Hại Người Không Mệt rốt cuộc biết mình vào tầm ngắm rồi. Vì vậy liền đổi log acc khác vào, để nhân vật Mạc Bạch hiến dâng lần thứ năm gặm bùn.
Đến lúc này Hại Người Không Mệt rốt cuộc sáng tỏ, hắn lại bị người nọ theo dõi! Ngày hay đêm cũng đừng hòng nhặt mót nữa! Hắn nhặt mót lâu vậy, làm sao không biết thằng chả với bên Mưu Đồ Bá Đạo chia giờ hoạt động, hai bên gộp lại bao thầu đúng một ngày!
“Hóa ra là tụi nó cùng phe! Chẳng trách sao canh giờ khéo như vậy!” Hại Người Không Mệt căm tức nghĩ, nhưng ý nghĩ này, đúng là hơi bị ngây thơ một chút.