Edit: Hwan Beta: HàThời tiết thứ sáu khá đẹp, Gia Thế được nghỉ một ngày, bèn cho nhóm tuyển thủ nghỉ ngơi. Đây là thói quen khi tham gia Liên minh, sau hôm thi đấu sẽ được nghỉ một ngày. Mà hiện tại, bởi vì tham gia vòng khiêu chiến, nhóm tuyển thủ đã quen thi đấu vào thứ sáu đều không thích ứng nổi.
Đừng nói là tuyển thủ, ngay cả quản lý Thôi Lập sáng tỉnh dậy phát hiện hôm nay không cần chuẩn bị gì cho trận đấu cũng hơi ngỡ ngàng.
Thôi Lập rảnh đến hoảng hốt, cuối cùng quyết định đi ra ngoài hóng gió.
Thôi Lập là một người hết lòng vì công việc, đến giờ vẫn kiếp FA, nên gã ở luôn trong ký túc xá câu lạc bộ. Sáng nay gã vừa ra cửa, cảnh tượng đập vào mắt đầu tiên lại là tiệm net Hưng Hân ở phía đối diện, tâm trạng gã càng trở nên tồi tệ thêm.
Mùa giải này như cái củ cải! Thôi Lập thầm than thở. Năm nay ông lớn như Gia Thế phải đấu vòng khiêu chiến, qua cửa là chuyện hiển nhiên, chiến thắng còn gì đáng mừng chứ?
Bởi thế năm nay chẳng có chuyện gì đáng hãnh diện với Gia Thế hết.
Thôi Lập đứng chống hông ngoài cửa lớn, đang xem xét mình nên đi đâu, thì bỗng nhìn thấy một chiếc xe đạp điện chạy nghiêng ngã trước mặt, khó khăn lắm mới dừng lại được. Người trên xe ngại ngùng gãi đầu, chào hỏi Thôi Lập: “Quản lý Thôi, chào anh!”
Thôi Lập mừng rỡ, gã nhận ra tên nhóc này. Thường Tiên là một phóng viên thực tập vừa được báo Esport cử đến thành phố H làm việc năm ngoái, từng phỏng vấn Gia Thế nhiều lần. Sau một năm, tên nhóc này đã lên chính thức, nhưng kỹ thuật chạy xe đạp điện vẫn đáng sợ như trước! May mà vừa rồi Thôi Lập chưa bước xuống đường, chứ không chắc bị bánh xe của thằng nhóc này cán dẹp lép rồi.
“Ha ha, Tiểu Thường đó à!” Thôi Lập vừa cười vừa chọc: “Trình lái lụa của cậu còn ghê hơn cách cậu múa bút.”
Thường Tiên tiếp tục gãi đầu ngượng ngùng.
“Mới sáng sớm đã đi đâu thế?” Thôi Lập hỏi.
“Đi phỏng vấn.” Thường Tiên thành thật trả lời.
Nghe thế, Thôi Lập chợt trợ nên phấn khởi hơn. Là một quản lý, gã cần quan tâm không chỉ mỗi chuyện thắng thua của chiến đội, mà còn phải lo cả hoạt động của câu lạc bộ nữa. Năm nay Gia Thế bị loại, không còn được chú ý như trước, số quảng cáo và tài trợ nhận được trong mùa giải gần như ngừng hẳn. Người kinh doanh thường không để ý quá khứ huy hoàng của anh, nếu năm nay anh không gây sự chú ý, thì chuyện đầu tư ắt phải xem xét lại. Tương lai của Gia Thế cũng rất xán lạn, người ủng hộ vẫn còn, cho nên vài nhà tài trợ vẫn còn thương lượng với họ, không dứt áo đi hẳn. Nhưng hoạt động cụ thể còn phải chờ Gia Thế quay về Liên minh Chuyên nghiệp thì mới tính tiếp.
Lúc này nếu Gia Thế có thể được truyền thông chú ý, cho lên báo nhiều chút, kẻ làm quản lý chuyện kinh doanh như gã chắc chắn sẽ rất vui mừng.
Mà được dân chúng quan tâm, nhà tài trợ cũng đặt niềm tin vào Gia Thế hơn.
Thôi Lập vẫn tươi cười, chuẩn bị chào đón Thường Tiên, nào ngờ cậu ta chợt quay đầu xe phất tay với gã: “Quản lý Thôi làm việc tiếp đi, em đi trước đây!”
Thôi Lập đơ luôn, lời sắp nói vội nuốt ngược về, trong nháy mắt vẻ mặt của gã cũng hiện đầy xấu hổ.
Hóa ra thằng cờ hó này không phải đến phỏng vấn Gia Thế? May mà gã chưa mở miệng ra phán, chứ không là ôm nhục.
Thôi Lập biết Vinh Quang là hạng mục thi đấu eSport hot nhất, nhưng không phải không có game khác. Báo Esport là một tờ báo chuyên tổng hợp về mảng eSport, thông tin về game đa dạng. Chẳng qua tòa báo chú trọng đưa tin về Vinh Quang, bèn đặt luôn trụ sở của thành phố H gần câu lạc bộ chuyên nghiệp duy nhất ở đây.
Thường Tiên định phỏng vấn chiến đội của game khác? Thôi Lập nghĩ vậy. Nhưng nhìn thấy Thường Tiên ngồi lên xe chuẩn bị rời đi, đột nhiên gã có dự cảm không lành. Ở gần đây không có chiến đội của game nào khác, chạy xe đạp điện thay cho đi bộ cũng không thích hợp để đi quá xa. Suy ra nếu đối tượng Thường Tiên phỏng vấn không phải Gia Thế, thì có lẽ là…………
Nghĩ tới đây, gã nhìn thấy Thường Tiên loạng choạng lên đường, bẻ lái rồi chạy về phía tiệm net Hưng Hân ở phía đối diện.
Là Hưng Hân ư?
Thôi Lập thoáng chốc cay lòng, đứng ngây ở ven đường, tâm tình rối bời không nói lên lời.
Thường Tiên nghiêng ngã qua đường, leo lề dừng xe trước cửa, nhưng trình lái xe của tên này quá sức vê lờ, chỉ mỗi động tác đậu xe đơn giản cũng không làm tốt. Đợi khi hắn dừng được, nửa cơ thể và xe đã chui tọt vào cửa.
Thôi Lập như nghe được tiếng ai đó la hét bên trong, có người nào không giật mình trước một chiếc xe thình lình đâm sầm vào nhà chứ.
Cuối cùng Thường Tiên xuống xe, gãi đầu xấu hổ. Hắn nhanh chóng dựng xe lên, rồi bước vào trong tiệm net Hưng Hân.
Hưng Hân à…
Thôi Lập bực mấy cũng phải thừa nhận, chuyện Hưng Hân đánh bại Vô Cực tối qua đúng là rất thu hút sự chú ý, đáng để viết bài câu view. Nhưng phải trơ mắt nhìn phóng viên sang phỏng vấn đứa mà mình ghét, Thôi Lập buồn bực hết sức.
Bố đách quan tâm nữa!
Thôi Lập tức tối bước về phía ngược lại. Gã không nhìn nữa, nhưng lòng lại cứ lo nghĩ đâu đâu. Hưng Hân sẽ được lên báo thế nào đây?
Tiệm net Hưng Hân.
Thường Tiên lao xe vào, hù mọi người mém gọi cảnh sát. Sau khi nghe rõ lời giải thích và mục đích đến đây của hắn, nhân viên trông quầy nhanh chóng nhấc điện thoại báo cho chị chủ.
Hiện giờ Trần Quả đóng quân thương xuyên ở khu nhà nghỉ. Tối qua Hưng Hân giành chiến thắng trước đối thủ khó chơi như Vô Cực, cả bọn liền ăn mừng sau trận. Giờ mới sáng sớm, Trần Quả nhận được điện thoại từ tiệm net, cô còn tưởng có chuyện gì xảy ra, nào ngờ là có phóng viên từ tòa soạn Esport lẫy lừng đến xin phỏng vấn, khiến Trần Quả há hốc mồm.
“Em chờ tí.” Trần Quả đáp lời, mới quay đầu hỏi Diệp Tu.
“Báo Esport xin phỏng vấn à? Hay lắm, cơ hội tốt để quảng bá đó.” Diệp Tu nghe xong gật gù liên tục.
“Thế chúng ta có nhận không?” Trần Quả dợm hỏi.
“Ngu sao không nhận!” Diệp Tu nói.
“Còn cậu thì sao?” Trần Quả biết Diệp Tu luôn từ chối phỏng vấn, ngay cả nghĩa vụ tham gia họp báo trước và sau thi đấu được quy định bởi Liên minh cũng bị hắn bơ luôn. Thường nếu không chấp hành, Liên minh chỉ phạt tiền chứ không cấm thi đấu. Kết quả Diệp Tu chơi luôn, thà nộp tiền chứ không họp hành gì. Cuối cùng hai bên đều tự hiểu, Diệp Tu thậm chí còn nhớ rõ số tài khoản nộp phạt của Liên minh hơn cả số tài khoản của mình, mỗi tháng chuyển tiền đều đặn, khiến Liên minh dở khóc dở cười. Mà cái tên này sau khi nộp tiền nhiều lần cũng không chịu thay đổi, mọi người đành bó tay với hắn. Lâu dần Liên minh cũng mềm lòng, song họ cũng không làm được gì, quy định đã lập, nếu thả một đứa thì làm sao ăn nói với những tuyển thủ tuân theo quy định đây? Hai bên mới đầu còn tranh cãi, cuối cùng đành ngầm chấp nhận, một bên muốn phạt một bên nguyện đóng, từ đó không ai bóng gió đến vấn đề này nữa.
“Tui hả? Người ta không biết mặt tui đâu.” Diệp Tu nói.
“Cậu định bảo mình là Diệp Tu à?” Trần Quả khó hiểu.
“Ừ!” Diệp Tu gật đầu.
“Vậy cậu chịu nhận phỏng vấn à?” Trần Quả hỏi.
“Không sao.” Diệp Tu cười “Cũng có bao lâu nữa đâu.”
“Là sao?” Trần Quả buồn bực.
“Vì tui không có nhiều thời gian!” Diệp Tu nói.
“…..” Trần Quả không ngờ hắn lại trả lời như vậy, thành thử ra không biết nên nói gì cho phải. Diệp Tu từng bảo mình tránh giới truyền thông là vì sợ đi bụi bị người nhà phát hiện bắt trở về. Sau này trưởng thành hơn, tuy hắn không cố gắng trốn tránh, nhưng thói quen khó bỏ đó vẫn giữ nguyên như trước. Diệp Tu từng nghĩ mình sẽ dùng chứng minh của em trai thi đấu cho tới tuổi giải nghệ, nào ngờ thế sự khôn lường lại xảy ra vào gần cuối quãng đời tuyển thủ của hắn.
Hắn lại quay về với thân phận Diệp Tu, thôi không lan rộng cái tên Diệp Thu nữa. Những chuyện từng trải qua một lần đó, hắn không còn muốn vướng bận nữa.
Trần Quả tôn trọng mong muốn của Diệp Tu, cô không nhiều lời, lập tức gọi điện cho tiệm net, nhờ truyền lời bảo phóng viên tự sang đây.
“À, chị phải hỏi ý kiến của mọi người nữa chứ? Có khi có người không thích nhận phỏng vấn thì sao.” Diệp Tu nói.
“Ý… Phải há!” Trần Quả nghe nhắc mới nhớ ra, hơn nữa, cả hai vừa nhìn nhau đã biết mình đang nghĩ cùng một vấn đề.
Đường Nhu sống ở tiệm net Hưng Hân đã lâu, Trần Quả chưa từng bới móc chuyện đời tư của cô. Nhưng bản thân Trần Quả dám chắc cô bé không phải là người cần kiếm sống trong một tiệm net nhỏ nhoi, chỉ riêng khuôn mặt và khí chất kia, chụp vài tấm hình cũng có thể đem bán kiếm tiền rồi.
Có lẽ gia cảnh của Đường Nhu không đơn giản, cô bé sẽ không muốn phỏng vấn lên báo gì đâu.