Edit: Kha Beta: NaMạc Phàm vốn nói chuyện không trôi chảy, đang tính nói thêm câu nữa, Diệp Tu đã out mất. Ở thánh đường phó bản đoàn đội mười người, Diệp Tu sẽ ưu tiên Quân Mạc Tiếu chứ không phải Mèo Con U Sầu.
Khôi Giác.
Một trong sáu khu mới mở, nằm phía đông nam của đại lục Thần Chi Lĩnh Vực, khu vực có diện tích lớn nhất và chiếm số lượng phó bản nhiều nhất trong sáu khu mới.
Ở đây có tổng cộng ba phó bản nhỏ 5 người, một phó bản 10 người, một phó bản 20 người, một cái 50 và 100 người. Khôi Giác gần như có đủ các loại phó bản trong Vinh Quang.
Sáu khu lớn đồng loạt mở ra, nhưng thật ra theo quá trình làm nhiệm vụ tăng cấp, giữa các bản đồ có mối quan hệ nối cấp liền kề nhau. Khôi Giác chính là bản đồ cuối cùng lên cấp 75
Khôi Giác lấy bối cảnh là một mảnh đất hỗn tạp phủ màu xám xịt, vừa nhìn liền biết đây là vùng đất dữ. Phó bản đoàn đội Khôi Giác này vốn nằm trong tòa thành chính trên cao, nhưng mọi người không cần trèo non lội suối gì, chỉ cần qua cổng dịch chuyển là có thể vào thành, nhanh chóng đến nơi.
Phó bản đoàn đội 10 người: Chợ Ngầm.
Đúng, ngay cả chợ cũng trở thành phó bản để đâm giết nhau, phong cách của Khôi Giác hiển nhiên rất đặc biệt.
Mười người Hưng Hân cũng không chỉ trỏ nhiều về điều này, cả bọn nhanh chóng tìm đến cửa vào phó bản. Giờ đã hơn rạng sáng 4 giờ, người chơi ít hơn trước. Những đội tham quan chắc chắn sẽ không có mặt ở những nơi như phó bản đoàn đội 10 người lúc này. Có muốn ngắm nữa cũng phải chờ phó bản CD xong thôi.
Họ ngay lập tức tiến vào phó bản.
Quái nhỏ trong chợ chủ yếu là những thương gia trông khá an phận, nhưng đụng vào rồi thì cũng mạnh xấp xỉ đám sơn tặc Ấn Sơn của Dãy Núi Liệt Bình. Bọn Diệp Tu vẫn giữ chiến thuật cũ, Quân Mạc Tiếu làm MT, cẩn thận đối đầu với đám quái nhỏ như thể chúng là BOSS. Rồi sau khi dần quen với đặc điểm của quái, đội trưởng sẽ bố trí cả đội theo bài bản, đẩy nhanh tốc độ.
Chợ Ngầm cũng có năm BOSS như Sơn Trại Ấn Sơn. Quái mở đầu khá nhiều, mãi đến khi nhìn thấy BOSS đầu thì cũng đã trải qua hơn 40 phút.
BOSS Tiểu Thương Xấu Xa Nilas có một khuôn mặt hung tợn, coi bộ làm cướp còn có tương lai hơn làm thương nhân. Mà nó cũng không xuất hiện một mình, vừa đến liền kéo bè kết phái với lũ lưu manh, mới bắt gặp đỉnh đầu của bọn Quân Mạc Tiếu đã hô hào đòi chém giết, không chờ thương lượng hay nghỉ thở gì. Hệ thống thù hận lần này quả thực chẳng phân biệt đúng sai gì cả.
Đám người Diệp Tu bó tay, chỉ có thể nhào lên chiến đấu trong tiếng mắng chửi hệ thống của Ngụy Sâm.
Đợt quái này tính cả Nilas vừa đủ 10 con, bằng với số lượng người chơi.
May mà kỹ thuật của đám Diệp Tu khá vững, hơn nữa còn trải qua màn tập luyện làm thế nào cùng đồng bọn đánh nhau với lũ quái cùng nhân số khi gặp Quân Sư Lãnh Ưng trước đó. Chẳng qua lần này hơi khác tí là BOSS cũng trắng trợn ra trận, tự mình làm chỉ huy. BOSS chưa tới đã nâng tay hô to, rồi một bóng đen chợt ập đến, nối gót là tiếng hét “ai da” của Bánh Bao.
Bánh Bao Xâm Lấn bị đập trúng. Nhưng hình như tiếng “ai da” này nghe có chút vui vui?
Tiếp đó mọi người nghe thấy Bánh Bao hí hửng nói: “Ý lưu manh nè!”
Ai nấy cạn lời.
Tiểu Thương Xấu Xa Nilas quả thật đã dùng kỹ năng Tập Kích Gạch, ném một cục gạch qua, nhất thời khiến Bánh Bao như tìm được đồng đảng.
“Để em đến làm quen nó nha.” Bánh Bao hào hứng muốn nhào lên.
“Làm quen thằng kế bên trước đi, anh đến chào nó cho em.” Diệp Tu vội vàng chặn họng. Với trình độ hiện tại của Bánh Bao và Đường Nhu, một mình chiến đấu với quái nhỏ thua 5 cấp không phải chuyện to tát. Có điều gặp phải một con BOSS xa lạ trong phó bản 10 người, Diệp Tu cảm thấy mình vẫn nên lên thăm dò trước cho chắc. Bởi hắn là người giàu kinh nghiệm, dù không biết đối thủ thế nào, hắn vẫn có thể dựa vào hành động của chúng mà đoán được. Đây là thứ mà Bánh Bao và Đường Nhu còn thiếu.
Nghe Diệp Tu nói, Bánh Bao cũng không ý kiến ý cò nữa, vừa cầm gạch phang ngay con quái kế bên vừa nói: “Thế lão đại lên chào hỏi trước đi!”
“Ừm…” Diệp Tu đáp, rồi tiến lên cản Nilas.
Trong hoàn cảnh rối loạn này, người căng thẳng nhất chính là An Văn Dật. Gánh nặng của việc trị liệu từng người lớn vô cùng, cậu sợ mình không thể lo xuể.
Tuy quá trình có chút giật gân nhưng vẫn an toàn, chín con quái bên ngoài từng chút bị diệt sạch. Đồng thời, Diệp Tu chiến đấu với Nilas nãy giờ cũng đã nắm được chiêu trò của BOSS. Hắn bèn bố trí, chỉ huy mọi người tấn công, thuận buồm xuôi gió đánh cho BOSS gần đỏ máu. Tiếp đó mọi người liền tránh ra, Diệp Tu chờ trước lúc cuồng bạo trong chớp mắt mới trốn sau. Cuối cùng Nilas xuống máu đỏ nổi cơn cuồng bạo cũng không ra chiêu hiểm gì quá ghê gớm, nó nhanh chóng bị mọi người đánh chết.
Bóc tem rồi!
BOSS của phó bản đoàn đội quả nhiên được tính bóc tem từng con lẻ. Lúc này, mọi người mừng rỡ, người chơi trên kênh thế giới thầm ném đá, còn công hội có câu lạc bộ thì khóc một dòng sông.
Không đợi Diệp Tu nhắc, Mạc Phàm đã tự mình mở bảng thống kê sát thương.
Hắn vừa mở đã há hốc mồm, chỉ mong Diệp Tu cũng quên phắn đi như hồi phó bản 5 người.
Ai dè Diệp Tu cứ me lúc này mà nhắc, lại còn châm dầu vào lửa: “Đứa nào vừa bảo muốn xem bảng sát thương ấy nhỉ?”
Đứa nào tất nhiên là Mạc Phàm, hắn đã mở coi bảng thống kê sát thương trước rồi, giờ nghe Diệp Tu nói, tay hắn không khỏi nắm chặt chuột.
Mọi chuyện cứ như quay lại hồi ở Sơn Trại Ấn Sơn.
Người đứng đầu là Hiểu Thương. Hắn xuất thân từ tuyển thủ chuyên nghiệp, kỹ thuật lão luyện, lại còn chơi nghề có damage bự như bậc thầy pháo súng, vì vậy Ngũ Thần thể hiện rất mạnh mẽ.
Đứng thứ hai là Quân Mạc Tiếu, lần này không đánh mạnh hơn Hiểu Thương, nhưng hắn kéo thù hận ổn định, điểm sát thương tất nhiên sẽ không thua kém Hiểu Thương quá nhiều, cũng nằm trong top đầu DPS.
Thứ tự tiếp đấy là Hàn Yên Nhu, Bánh Bao Xâm Lấn, Nghênh Phong Bố Trận, Một Tấc Tro.
Bảy, tám, chín chính là nhóm đánh như chơi hôm nay: Hại Người Không Mệt, Muội Quang vàTrục Yên Hà.
Nhưng Muội Quang và Trục Yên Hà đánh chơi là phải, người ta cũng biết mình đánh yếu.
Còn Mạc Phàm lại rất bức bối. Cần lời giải thích! Sao cứ vào phó bản đoàn đội là mình lại đánh như củ cải vậy? Phó bản năm người trước đó có thế đâu!
Mà chẳng cần so với sáu người cách xa nhóm đánh chơi bọn họ, chỉ xét trong nhóm, Trục Yên Hà, Muội Quang và Hại Người Không Mệt chỉ chênh nhau chút thôi. Tuy Muội Quang thua kém Hại Người Không Mệt, nhưng Mạc Phàm biết rõ triệu hồi sư của tên này bị Diệp Tu yêu cầu dùng giới hạn bốn con nên mới thua, chứ lỡ mà dốc hết sức đối phó thì sao? Chỉ sợ Hại Người Không Mệt của hắn cũng thua xa.
Thật ra thì, Hại Người Không Mệt cũng từng thua khi Muội Quang dùng bốn con thú triệu hồi rồi.
“Ờ, bảng thống kê vẫn y chang vậy, không có gì đáng nói. Người đánh tốt tiếp tục cố gắng, ai đánh chơi tự trọng xíu nha.” Diệp Tu nói.
Mọi người tất nhiên biết câu này đang ám chỉ ai, cứ thế tiếp tục cười ha hả tiến về phía trước. Mạc Phàm lòng rối như tơ, ngay cả Hại Người Không Mệt cũng bước không vững,
Cả bọn tiếp tục càn quét quái, đập chết BOSS.
BOSS số 2 rồi số 3, một đường thẳng tiến, xem thống kê hết trận này đến trận khác, Hại Người Không Mệt tiếp tục đánh như đùa.
Mạc Phàm sắp sụp đổ rồi. Hắn cố nhịn không mở miệng hỏi, bởi vì hắn nhận ra Diệp Tu đang cố ý dùng điểm sát thương thảm hại này chứng tỏ với hắn điều gì. Hỏi chẳng phải hợp ý tên kia sao? Mạc Phàm nhẫn nhịn, thề phải tự mình tìm ra vấn đề.
Mà màn chỉ huy của Diệp Tu không hề tính hắn vào, thế là trong một phút lơ là, Mạc Phàm bất cẩn hy sinh ở BOSS 4.
Chết trong phó bản nào cũng phải chịu tổn thất như nhau, chẳng qua tỷ lệ văng trang bị thấp hơn thôi. Dù sao phó bản khó qua cửa, hình phạt cũng phải thấp xuống để tránh đả kích sĩ khí của người chơi.
Nhưng hôm nay Mạc Phàm đen như chó mực, vừa tạch đã rơi ngay một món ra ngoài.
Chỉ là Mạc Phàm nào còn bận tâm đến món trang bị này. Lúc nhân vật bị tống tiễn ra trước cửa phó bản, Mạc Phàm còn đang giật mình ngơ ngác.
Những người khác vẫn tiếp tục lặng lẽ trừng trị BOSS 4, không ai nói chuyện gì. An ủi nó không? Thôi bớt đi há!
Dường như thiếu Hại Người Không Mệt cũng không gây ảnh hưởng gì đến cuộc chiến, BOSS số 4 nhanh chóng bị giết chết, kỷ lục bóc tem lại được tạo ra.
“Tiếp tục thôi.” Hại Người Không Mệt của Mạc Phàm không có mặt, Diệp Tu quả nhiên bỏ luôn chuyện xem bảng thống kê, dẫn theo mọi người tiến về phía trước.
Hại Người Không Mệt vẫn đứng ngẩn ngơ ngoài cửa phó bản. Chính Mạc Phàm cũng đang ngơ ngác ngồi trên ghế, không nói câu nào.
Tại sao chứ?
Mạc Phàm không hỏi vì sao mình chết. Bởi vì hắn biết lúc ấy mình lơ là, nếu không phạm sơ suất, hắn sẽ không chết.
Hắn chỉ bận tâm đến điểm sát thương của mình.
Tuy hắn không thể nhìn thấy bảng thống kê của BOSS 4, nhưng chắc hẳn không có gì đột phá so với trước đây.
Bởi chính hắn cũng không tìm được cách đột phá. Hắn cho rằng mình đã làm hết sức, nhưng vẫn đánh không lại những người này. Là vì bọn họ giỏi hơn mình ư?
Mạc Phàm ngẩng đầu nhìn quanh.
Diệp Tu đang ngậm thuốc, khói thuốc lượn lờ che mờ khuôn mặt.
Ngụy Sâm với vẻ mặt khinh khỉnh, thỉnh thoảng lại chửi mắng vài câu.
Bánh Bao mặt mày hớn hở, không biết đang vui vẻ chuyện gì.
Mạc Phàm nhìn không ra vì sao mình lại đánh yếu hơn những người này! Vì sao chứ?
Mạc Phàm cần một lời giải thích hợp lý, hắn biết Diệp Tu chắc chắn biết rõ, nhưng hắn thà tốn thời gian để tìm ra nguyên nhân chứ không hề muốn mở miệng hỏi tên này.
Mọi người vẫn tiếp tục đánh bản, Mạc Phàm bắt đầu mở lại tất cả bảng thống kê trong game hôm nay, nghiên cứu cẩn thận số liệu thử xem thế nào.
Từ Sơn Trại Ấn Sơn ở Dãy Núi Liệt Bình cho đến Chợ Ngầm ở Khôi Giác, tổng thể bảng thống kê không thay đổi gì nhiều. Hội đánh mạnh vẫn nhiêu đó mống, nhóm đánh chơi cũng chỉ có ba người họ.
Mạc Phàm mở xem từng con BOSS, tìm không thấy manh mối.
Trong bảng thống kê còn có phó bản nhỏ năm người, Mạc Phàm cũng mở ra xem. Tuy hắn thua Ngũ Thần trong phó bản này, nhưng chênh lệch lại không lớn, mà tên Ngũ Thần kia trông cũng rất mạnh. Chỉ cần xem dáng ngồi tiêu chuẩn và vẻ mặt bình tĩnh của người này, có khi còn giống cao thủ hơn mấy thằng vớ vẩn kia.
Sau khi mở xem bảng thống kê 3 BOSS của phó bản năm người, đối chiếu với phó bản mười người, Mạc Phàm chợt phát hiện một điểm khác biệt.
Là số liệu chứ không phải thứ tự.
Từ phó bản 5 người đến phó bản đoàn đội, phó bản 10 người khó hơn 5 người, điểm sát thương của hắn giảm mạnh cũng không phải chuyện lạ.
Nhưng những người khác thì sao? Trong phó bản 10 người, không ai yếu đi cả, thậm chí có người còn hơn.
Có lẽ vấn đề nằm ở đây? Bọn họ đã đánh như thế nào?