Edit: Min & Lá Mùa Thu Beta: Mẫn Tú & Lá Mùa Thu
Thao tác phòng bị thiếu cẩn thận của La Thiên trong trận khiến Trương Ích Vỹ hận không thể xông vào phòng thi đấu đập bẹp hắn luôn. Chú mày đang thi đấu đó OK? Buông lỏng phòng bị là clgt?
Nhưng trên thực tế, cái gọi là kiên nhẫn cũng không phải tự dưng sinh ra hay tự dưng mất đi, nó chỉ bị hao mòn từng chút trong quá trình chuyển hóa. Lòng kiên nhẫn của La Thiên bị bào mòn, khán giả trong nhà thi đấu cũng thế, ngay cả Trương Ích Vỹ cũng tự nhận thấy mình đã dính chưởng. Nếu hắn đủ kiên nhẫn mà tĩnh tâm xem thi đấu thì có lẽ đã sớm nhận ra sự đổi khác trong thao tác của La Thiên chứ không phải đợi đến bây giờ mới bỗng nhiên phát hiện.
Mặt Trương Ích Vỹ lập tức biến sắc, đúng vào lúc trong lòng gã kêu lên một tiếng “không xong rồi”, Hại Người Không Mệt của Mạc Phàm cuối cùng đã ra tay.
Thuật Ninja – Thuật Ẩn Thân!
Ba mươi giây ẩn thân có thể khiến ninja hệt như Spiderman vậy, có khả năng đu bám vào bất cứ địa hình nào, cũng như phát động công kích từ những góc độ mà nhân vật bình thường không thể làm được. La Thiên ban đầu có phòng bị đặc điểm đó của ninja, nhưng bây giờ hắn đã lơi lỏng cảnh giác. Mạc Phàm thì chấm địa hình của khu vực này, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện dần dần áp sát pháp sư nguyên tố của La Thiên.
Một đấu pháp rất thường thấy, nhưng khi sử dụng đấu pháp này, Mạc Phàm đã thể hiện sự kiên nhẫn và tập trung đến đáng sợ. Phải biết rằng, cậu ta bám gót đối thủ suốt một đường không phải theo kiểu nghênh ngang lướt phố. Cậu ta phải đảm bảo mình không bị người khác phát hiện, cho nên thao tác không được phép mắc sai lầm dù chỉ một chút. Đời ve chai thâm niên đã giúp Mạc Phàm rèn giũa hai tố chất ấy đến mức nổi trội. Kinh nghiệm mà cậu ta đã trải qua, ngay cả các tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không nhiều người có đâu. Thao tác của La Thiên bắt đầu mất cẩn thận theo thời gian, nhưng Mạc Phàm thì không. Người sơ sẩy lại đụng phải kẻ chú tâm, kết quả đã được định đoạt từ khoảnh khắc Hại Người Không Mệt ra tay rồi.
Thuật Ninja – Ảnh Vũ!
Hại Người Không Mệt vừa chui ra là tung luôn đại chiêu. Mấy cái bóng của Hại Người Không Mệt từ đâu nhào tới áp sát, La Thiên đang cực kỳ sốt ruột, đừng nói có thể phân biệt được tâm của Ảnh Vũ, cho dù là chiêu công kích nào khác hắn cũng không kịp đỡ. Mấy ảnh phân thân ập tới, con số liên kích nhảy lên ầm ầm như bom nổ trên màn hình. Lúc Mạc Phàm kiên nhẫn chờ cơ hội thì kiên nhẫn đến mức khiến mọi người đều phát bực, nhưng một khi cậu ta phát động tấn công, tác phong nhanh gọn so với Tôn Triết Bình cũng chẳng kém là bao. Đây cũng là do thói quen từ nghề nhặt mót, nếu không hành động nhanh gọn thì bản thân mình không biết đã biến thành ve chai cho người ta nhặt hết bao nhiêu lần.
Có điều, nghề nhặt mót khiến Mạc Phàm hình thành được ưu điểm đồng thời cũng mắc phải cái tật khiến người xem khó chịu: Thế tấn công của Mạc Phàm tuy rất mạnh nhưng hiệu suất dài hạn lại không ổn định, kiểu lẽ ra có thể đánh 4 hit nhưng lại chỉ đánh 3 hit rồi thôi. Do trong quá trình nhặt mót, đối thủ mà cậu ta chọn để đập cho chết hẳn đều chỉ là những em đã hấp hối sắp về chầu trời rồi, chứ nếu dây dưa với một nhân vật đầy máu giữa mưa bom lửa đạn, đối với một kẻ nhặt mót mà nói thì không khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết.
Giết người kiểu đó riết nên Mạc Phàm có thói quen bùng nổ một phút huy hoàng rồi vụt tắt, tắt xong thì hết biết làm gì tiếp theo.
1 phút 17 giây, Tôn Triết Bình cuồng bạo hốt gọn một kỵ sĩ. Còn Mạc Phàm thành công áp sát được pháp sư nguyên tố thì lại không biết làm sao dứt điểm. Mới nhào vào liền tung hết một mớ đại chiêu như thể không có ngày mai, sau đó bắt đầu quờ quạng, giang hồ gọi là đầu voi đuôi chuột.
Khác biệt nhỏ xíu này người chơi bình thường sẽ không phát hiện được, nhưng Trương Ích Vỹ là tuyển thủ chuyên nghiệp kinh nghiệm đầy mình, sao có thể không nhìn ra chứ.
“Cơ hội tới rồi, ổn định ổn định!” Trương Ích Vỹ nhịn không nổi buột miệng kêu lên, quên mất tiêu là lúc này La Thiên không thể nghe thấy gã nói gì. Nhưng La Thiên cũng không khiến gã thất vọng, lúc đầu bị đánh tới mức trở tay không kịp, sau đó dần dần ổn định lại tiết tấu.
“Đừng đắc ý sớm quá.” Trương Ích Vỹ liếc nhìn Diệp Tu. Nãy giờ hắn vẫn tỉnh queo như chẳng có gì xảy ra.
“Ha ha ha.” Diệp Tu cười cười, Trương Ích Vỹ quay đầu nhìn lại màn hình, lập tức sửng sốt.
Hại Người Không Mệt bùng nổ xong thì hết cái để xài, thế tấn công lập tức yếu đi. La Thiên ổn định lại tiết tấu, vội vàng tìm cơ hội phản kích, cho nên Hại Người Không Mệt lập tức ù té chạy.
Yessss, chạy!
Chưa kịp uýnh xong, pháp sư nguyên tố của La Thiên thậm chí chưa kịp phản kích, thế mà Hại Người Không Mệt đã co giò bỏ chạy. La Thiên không ngờ tới chuyện này, khi nhớ ra mình phải rượt theo thì Hại Người Không Mệt đã sớm theo hương hoa mây mù giăng lối. La Thiên hóa đá tại chỗ.
“Tuyển thủ Mạc Phàm của Hưng Hân đúng là khó lường.” Tuy bình luận viên cũng muốn hóa đá, nhưng miệng hắn thì không, “Phải nói rằng, đây đúng là phong cách tiêu chuẩn của một anh ve chai.”
Hại Người Không Mệt biến mất, đương nhiên là chỉ đối với góc nhìn của La Thiên thôi. Còn mọi người bên ngoài đều có góc nhìn thượng đế nên thấy rất rõ vị trí hiện tại của Hại Người Không Mệt. Cậu ta lại bắt đầu làm anh hùng Núp, hệt như lúc nãy, theo sát pháp sư nguyên tố của La Thiên từng bước từng bước. Trận đấu đã quay trở lại vòng tuần hoàn cũ, chỉ có điều lần này, La Thiên còn lâu mới bình tĩnh như lúc mới vào bản đồ. Hắn phát điên tìm kiếm tung tích của Hại Người Không Mệt, còn Mạc Phàm thì lại tiếp tục kiên nhẫn và lặng lẽ, tựa như không hề vì đợt bạo phát vừa nãy mà nổi máu chiến.
Lại thêm một tố chất lớn của kẻ nhặt mót: Kiềm chế!
Nếu có một trang bị cực phẩm đặt trước mặt bạn mà bạn không thể xông ra nhặt, đối với một game thủ, cần có khả năng kiềm chế lớn tới mức nào? Rất nhiều người thà chết cũng phải yolo bằng được, nhưng Mạc Phàm trước nay chưa hề làm chuyện liều mạng ấy. Cậu ta nhất định sẽ kiên nhẫn chờ đến khi có cơ hội thích hợp, dù rằng có thể vì vậy mà bị nẫng tay trên.
Vậy nên nếu cậu ta thấy tình thế trước mắt chưa đủ chín để ra tay thì tuyệt đối sẽ không động thủ, dù cho khán giả phía dưới đã la ó tới mức sắp tung nóc nhà. Có thể thấy, đấu pháp này không được lòng người chút nào.
Chỉ tiếc tiếng la ó của khán giả không giúp Trương Ích Vỹ dễ chịu được bao nhiêu.
Dù Mạc Phàm không cách nào thắng được lòng khán giả, nhưng ít nhất cậu ta có thể thắng được đối thủ. 1 điểm của trận đấu đơn này trong mắt Trương Ích Vỹ đang lung lay dữ dội rồi. Ngay cả khi La Thiên không muốn giẫm vào vết xe đổ nên hết dám làm ăn qua loa, thì trạng thái của hắn cũng đã mất cân bằng. Tình huống này yêu cầu không chỉ đơn giản là kiên nhẫn mà còn cần cả sự bình tĩnh, nhưng La Thiên bây giờ nhìn chẳng có lấy một tẹo bình tĩnh nào, đi loanh quanh mà thần hồn nát thần tính, tung chiêu loạn xạ khắp nơi.
“Ẩu zồi.” Diệp Tu lắc lắc đầu.
Mạc Phàm cứ như thể nghe được lời bình đó, đột nhiên ra tay.
“A! Mạc Phàm quyết định động thủ, lần này không dùng Thuật Ẩn Thân tìm cơ hội áp sát nữa mà lao thẳng tới luôn.” Bình luận viên gào lên.
Mạc Phàm đột nhiên hiện thân như thần, La Thiên đớ người một giây, nhưng hắn ngay lập tức mừng rỡ mà nã công kích. Pháp sư nguyên tố giơ trượng lên, kết quả lại chẳng bắn ra được tí khói lửa nào.
“La Thiên đang làm gì vậy? Pose hình à?” Bình luận viên khó hiểu.
Còn bản thân La Thiên thì đã khóc ròng. Vừa rồi chuẩn bị ra chiêu, hắn bỗng nghe được giọng nhắc nhở lạnh lùng của hệ thống: Kỹ năng đang trong thời gian hồi phục.
Sai lầm cấp thấp thế này lại phát sinh ở một tuyển thủ chuyên nghiệp, có thể thấy tâm lý của La Thiên đang rối đến mức nào. Hắn chỉ vội vàng mà sử dụng kỹ năng chứ không thèm ngó xem kỹ năng nào đang hồi, kỹ năng nào không. Trước đó hắn tung phép thuật loạn xạ, đúng như Diệp Tu nói, hoàn toàn là làm ẩu. Không có mục đích, không có tiết tấu, cho tới giờ kỹ năng nào đã dùng qua, hiện đang trong thời gian hồi, hắn không nhớ nổi.
Vì thế đợt công kích lần này của Mạc Phàm vẫn ngọt như lần trước. La Thiên tuyệt vọng, vụng về chống đỡ, thậm chí còn không có tiết tấu ổn định bằng lúc nãy. Giờ phút này hắn chẳng khác nào một con gà, bắn chiêu linh tinh không mục đích chỉ mong thoát khỏi tình cảnh khó khăn.
Hắn bất lực tới mức Mạc Phàm đánh xong đại chiêu, tiếp tục chơi bài đầu voi đuôi chuột vẫn đủ để hành La Thiên ra bã, nên lần này cậu ta không chạy nữa.
Lát sau, pháp sư nguyên tố của La Thiên ngã xuống, kết thúc trận đấu đơn thứ hai.
Trên màn hình lớn hiện lên thống kê cuối cùng, lập tức trong nhà thi đấu lại nhộn hết cả lên. 8 phút 12 giây, trận này thế mà đánh hết 8 phút 12 giây! Đối với đấu đơn mà nói, kết quả này tuyệt đối là dị, quá dị.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì 1 điểm cũng đã rơi đẹp vào túi Hưng Hân.
Mạc Phàm rời phòng đấu, lặng lẽ đi xuống phía dưới.
“Đánh tốt lắm.” Diệp Tu vỗ vỗ cậu ta, những người khác trong Hưng Hân cũng chào đón cậu bằng tiếng vỗ tay. Mạc Phàm một chữ cũng không nói, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, lẳng lặng trở về vị trí, mắt nhìn chăm chú đấu trường, cũng không biết cậu ta đang nghĩ gì trong đầu.
La Thiên của Huyền Kỳ lúc này cũng đã đi ra, sắc mặt bi thảm, bước chân loạng choạng.
“Cậu hơi mất bình tĩnh.” Trương Ích Vỹ vội vàng che giấu nội tâm, nói với La Thiên đang đi xuống sân.
“Thật ra cậu đã tóm được khuyết điểm của cậu ta, nhưng lại không biết biến nó thành lợi thế.” Trương Ích Vỹ nói tiếp. Lần này gã hoàn toàn không phải thuận miệng kiếm cớ như trận của Phương Đạt Húc. Quả thật Trương Ích Vỹ nhìn thấy khả năng La Thiên có thể lật kèo, tiếc rằng đúng vào lúc ấy Mạc Phàm lại quả quyết cho Hại Người Không Mệt chạy mất dạng, khiến La Thiên lạc lối.
“Lần sau cố lên.” Trương Ích Vỹ vỗ vai La Thiên, ra hiệu hắn có thể nghỉ ngơi.
Trận đấu thứ ba, bên Hưng Hân là Ngụy Sâm ra trận. Gã khều khều ít râu lởm chởm trên cằm ra vẻ ngạo nghễ, liếc qua chỗ ngồi của chiến đội Huyền Kỳ một cái, khoát tay nói: “Lão phu đã ra trận thì còn đánh cái chi nữa? Mấy chú trực tiếp bỏ quyền thi đấu đi!”
Trương Ích Vỹ sao thèm để ý đến điều này, gã gật đầu với tuyển thủ chuẩn bị xuất chiến, người kia lập tức đứng dậy đi lên sân, mặt ngước song song với đường chim bay.
“Kỳ thực không nhất thiết phải đánh đâu! Các chú chỉ cần tổng 2 điểm cho lượt đấu, thì 1 điểm của trận này làm ăn được gì? Anh thấy mấy chú cứ đắp đắp cho qua được rồi, tốn sức chi.” Ngụy Sâm lại kêu gọi.
Vậy nên khán giả trông thấy cảnh trọng tài đi hẳn từ trên sân đấu xuống, quyết đoán cho Ngụy Sâm một thẻ vàng.
“Phát ngôn bừa bãi, cảnh cáo lần thứ nhất. Nếu có hành vi vi phạm tinh thần thi đấu lần nữa, tổ trọng tài sẽ cân nhắc lại tư cách dự thi của anh.” Trọng tài nghiêm nghị nói.
“Đệt, giỡn chút cũng không được hả?” Ngụy Sâm giải thích, nhưng trọng tài đâu thèm quan tâm, chỉ quay lưng về sân.
“Sao quy chế bây giờ khắt khe quá vậy?” Ngụy Sâm hậm hực nói một câu với các đồng đội Hưng Hân, sau đó cũng đi lên sân thi đấu.