Tác giả: Mèo con màu xám
Thể loại: Đô Thị, Tu Luyện, Phấn Đấu,
Nguồn: ReadNovel
Trạng thái: Đang ra
Ảnh mắt hán tử trung niên lóe lên sự lạnh lẽo âm độc, hắn ta ni Diệp gia?"
“Thiếu niễn dời mát từ dưới mặt đất lên chiếc quan tải mả người kia đang khiêng, cơ thế khẽ run lên, hai tay hán siết chặt thảnh quyền, đáp: "Diệp Đông!”
"Không tệt" Hán tử trung niên nở nụ cười lạnh lẽo, gật đầu: "Mới mười lắm, mười sáu tuổi mà đã tu hành đến linh ấn lục trọng, tương lai sau này sẽ rất rộng mở. Đồ đâu:
Diệp Đông từ lấy một khối ngọc giản to khoảng bản tay ra từ trong ngực: "Đồ ở đây, cha ta đâu?"
Hán tử trung niên chợt ném quan tài trong tay xuống đất, một tiếng “tầm” vang lên cùng lớp bụi mù, nắp quan tài cũng bật mở. theo đó,
Người đản ông trung niên có gương mặt sáng sửa đang nhâm nghiền mát chính là phụ thân của Diệp Đông, Diệp Văn Phí!
"Chal" Mặt Diệp Đông biến sắc, bước lên định đưa phụ thân minh ra khỏi quan tải.
Nhưng trước mặt hân chợt tối sầm lại, hàn tử trung niên đang đứng chán trước hân, giơ tay ra nói: "Đưa đô đây!"
Diệp Đông lui về sau một bước, trong mắt chất chứa muôn vàn sự thù hận, hân trừng mắt nhìn hán tử kia, ra điều kiện: "Trước hết phải để ta xem tình hình cha ta đất"
"Ha ha!" Hán tử trung niên chợt nở nụ cười giễu cợt, không nể nang gì: "Một cái xác thì có gì mà xem, đưa đồ đây rồi nhận xác!” Câu nói đó như một cú đánh trời giáng lên người Diệp Đông, sắc mặt của hán bỗng chốc tái hẳn đi, chỉ vào phụ thân của mình, run giọng hỏi: 'Cha, cha ta chết rồi?”
“Ta chỉ kêu Diệp gia các ngươi đưa đồ đến đây đối người trong vòng ba ngày, đâu có nói đối người sống hay người chết, ha ha, Vào điện Diêm La của ta rồi thÌ làm gì còn sống được nữa! Khi nhĩn gương mặt chân thật kia của phụ thân ở trong quan tải, hân không còn cảm nhận được bất kỳ hơi thở của sự sống nào từ ông nữa, hai hàng lệ trong mắt hân chợt tuôn chảy như thác đổ.