Rất nhiều đệ tử của Mạc gia đang tụ tập ngoài đại sảnh đều tản ra, một ông già râu bạc trắng bước nhanh tới.
“Đại trưởng lão!” Các trưởng lão đều giật mình. “Ta xem các ngươi ai dám động đến hắn?”
Ông lão râu bạc trắng lại lên tiếng, liếc nhìn Vương Đăng đang yếu ớt loạng choạng, không khỏi trừng mắt nhìn các các trưởng lão và Mạc Sơn đang ngồi ở trên cao.
Ngay cả sắc mặt của Mạc Sơn cũng hơi thay đổi, bèn nở nụ cười: “Đại trưởng lão, không phải ngài đang bế quan tu luyện à? Sao lại xuất quan rồi?”
Người tới là Mạc Thiên, đại trưởng lão của Mạc gia, đồng thời là người mạnh nhất trong Mạc gia, lão đã đạt tới ngưng chân cảnh sơ kỳ tầng sáu, ngay cả gia chủ Mạc Sơn cũng chỉ mới ở ngưng chân cảnh đỉnh phong tầng bốn mà thôi.
Mạc Thiên bước nhanh đến trước mặt Vương Đẳng, nhìn hắn bằng ánh mắt áy náy, sau đó trừng mắt nhìn các trưởng lão và gia chủ Mạc gia là Mạc Sơn, tức giận nói: “Hừ, nếu ta không xuất quan thì hậu duệ của ân nhân Mạc gia đã bị đám lòng lang dạ sói các ngươi bóp chết rồi!”
Mạc Sơn lập tức đờ mặt ra, sắp không nhịn được sự sỉ nhục này nữa, khoé miệng ông ta khẽ run rẩy, trong mắt cũng hiện lên một tia tức giận.
Da mặt của ông ta run run: “Đại trưởng lão đang nói gì vậy? Tên trộm Vương Đằng này có ý đồ làm nhục con gái của †a, còn ngang nhiên vu khống bổn gia chủ, chẳng lẽ hän không đáng chết à?”
“Làm nhục con gái của ngươi? Hừ, Đằng Nhi là người mà †a nuôi lớn, hắn là người như thế nào chẳng lẽ ta không biết ư? Không biết hắn là loại người gì? Mạc Tương là Thái Âm tuyệt thể, những năm gần đây hàn độc phát tác, nếu Đằng Nhi không ra tay trấn áp, nàng ta còn sống đến hôm nay sao?”
“Ngươi hiện tại nóng lòng muốn giết hắn như vậy, trong đó có nguyên nhân gì, Mạc Thiên ta không cần nghĩ cũng hiểu được, chắc hẳn các vị đang ngồi đây cũng tự hiểu rõ!”
“Mạc Sơn, không ngờ ngươi lại dám hạ thủ, có phải ngươi đã quên cha của Vương Đằng chết như thế nào rồi đúng không? Lúc trước Mạc gia ta gặp đại kiếp nạn, nếu không có Vương Chiến dũng cảm đứng ra, liệu Mạc gia ta có ngày hôm nay không?”
“Lúc ngươi gặp nguy hiểm, nếu Vương Chiến không đỡ giúp ngươi một đòn chí mạng, liệu ngươi có thể sống sót đến bây giờ không?”
“Vì cứu ngươi, cứu Mạc gia ta, phụ thân hắn chết trận! Ngươi đã quên hết những chuyện này sao? Và trong những năm qua, để trấn áp hàn độc của Mạc Tương con gái ngươi, Đằng Nhi cũng đã cùng con gái ngươi chịu đựng nỗi đau đớn hàn độc phệ thể, thay con gái ngươi áp chế hàn độc. Thế mà giờ đây ngươi lại cướp đi Thần Mạch Chí Tôn của hắn, lại còn muốn ra tay giết người tàn độc ư?”
“Ta hỏi ngươi, sao ngươi có thể nhẫn tâm hạ thủ được vậy? Lương tâm của ngươi thật sự bị chó ăn mất rồi ư?”
“Chỉ dựa vào sự hy sinh của phụ thân hắn đối với Mạc gia chúng ta, đừng nói là có ý đồ xâm phạm con gái của ngươi, cho dù hăn thật sự làm gì con gái của ngươi thì cũng chẳng đáng là gì cả”
Mạc Thiên tức giận đến mức chất vấn Mạc Sơn ngay trước mặt mọi người, lời nào lời nấy đanh thép đến nỗi sắc mặt của Mạc Sơn trăng rồi lại xanh, nghẹn họng không thốt ra được lời nào.
Mạc Thiên liếc nhìn các trưởng lão xung quanh, họ cũng á khẩu không nói được tiếng nào, chỉ biết cúi đầu.
Lão hừ lạnh, nhìn những người xung quanh: “Kể từ hôm nay Mạc Thiên ta chính thức nhận Đằng Nhi làm nghĩa tử, nếu có ai dám gây bất lợi với hắn thì đừng trách ta vì đại nghĩa không quản người thân!”
“Đủ rồi!"
Mạc Sơn đang ngồi trên cao, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bất ngờ đập nát chiếc bàn trước mặt thành từng mảnh, đứng phắt dậy, đùng đùng tức giận nhìn Mạc Thiên.
Dù gì ông ta cũng là gia chủ Mạc gia, nhưng vào lúc này, trước mặt mọi người, trước mặt tất cả trưởng lão trong gia tộc, trước mặt rất nhiều đệ tử Mạc gia đang theo dõi bên ngoài, Mạc Thiên lại mắng ông ta một trận như mắng chó, nếu ông ta còn không tỏ thái độ gì thì uy nghiêm còn đâu?
Làm sao ông ta còn có thể ngồi vào vị trí gia chủ Mạc gia nữa đây?
Làm sao có thể quản lý gia tộc nữa đây?
“Vì đại nghĩa không quản người thân? Ha ha ha... Hay cho câu vì đại nghĩa không quản người thân!”
Mạc Sơn đằng đằng sát khí, nghiêm mặt nhìn đại trưởng lão, sau đó chỉ vào Vương Đẳng, lạnh giọng quát: “Đại trưởng lão thật uy phong! Hừ, ngươi thân là trưởng lão của Mạc gia mà lại vì tên tiểu súc sinh này, vì tên phế vật này mà muốn vì đại nghĩa không quản người thân ư?”
“Được, hay lắm! Bổn gia chủ thật muốn nhìn xem Mạc Thiên ngươi sẽ vì đại nghĩa không quản người thân như thế nào!”
“Người đâu!”
“Bắt tên tặc tử Vương Đăng này cho ta, giết hắn ngay tại chỗ Mạc Sơn trừng mắt nhìn Mạc Thiên, đùng đùng nổi giận.
Sự bộc phát đột ngột của Mạc Sơn lập tức khiến vẻ mặt của tất cả trưởng lão trong đại sảnh chấn động.
Họ không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này! Ị,
“Bộp bộp bộp
Nghe được mệnh lệnh của Mạc Sơn, một nhóm võ giả mặc áo giáp do Mạc gia huấn luyện lập tức xông vào.
“Các ngươi dám?”
Mạc Thiên thấy vậy cũng thay đổi sắc mặt, đứng chắn trước mặt Vương Đằng, một luồng khí tức mạnh mẽ lập tức nở rộ, mọi người trong đại sảnh đều kích động.
Đám giáp sĩ không ngờ đại trưởng lão lại xông ra bảo vệ Vương Đằng, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao, không khỏi nhìn về phía Mạc Sơn.
“Mạc Sơn, ngươi thật sự muốn ép ta sao?” Mạc Thiên cũng tỏ vẻ giận dữ.
Mạc Sơn hừ lạnh, nhìn về phía giáp sĩ của Mạc gia, quát: “Sao còn chưa ra tay? Sao hả, bổn gia chủ không sai khiến được các ngươi nữa à?”
Dù sao Mạc Sơn cũng là gia chủ của Mạc gia, đương nhiên đám giáp sĩ này không dám trái lời ông ta.
Thủ lĩnh của đám giáp sĩ Mạc gia không khỏi hít một hơi thật sâu, nói với Mạc Thiên: “Xin đại trưởng lão đừng khiến ta khó xử...”
“Gia chủ...
Các trưởng lão trong đại sảnh đang định lên tiếng khuyên can, nhưng Mạc Sơn cũng biết bọn họ muốn nói gì, thái độ cực kỳ cứng rắn, giọng điệu lạnh lùng nói: “Các vị trưởng lão đừng nhiều lời nữa! Hừ, hôm nay Vương Đằng sẽ phải chết! Ta muốn nhìn xem, đại trưởng lão của Mạc gia ta muốn vì đại nghĩa không quản người thân như thế nào!”
Ánh mắt Mạc Sơn lóe lên, trước đây Mạc Thiên ở trong Mạc gia có uy danh rất cao, ngay cả ông ta là gia chủ cũng không thể áp chế được lão. Đúng lúc này ông ta có thể lợi dụng chuyện trước mắt, lợi dụng câu nói vì đại nghĩa không quản người thân của Mạc Thiên để trấn áp uy phong của lão, rất có lợi cho ông ta củng cố uy vọng gia chủ của mình.
Mạc Thiên hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lùng: “Nếu đã như vậy, đừng trách lão phu vô tình! Ra tay đi!”
Vừa nói, lão vừa đưa tay ra bảo vệ Vương Đằng ở phía sau.
“Ra tay! Nếu đại trưởng lão dám kháng lệnh, giết chết không cần phải luận tội!”
Mạc Sơn vung tay lên, tất cả giáp sĩ do Mạc gia huấn luyện đều không chút do dự lao về phía trước.
“Ha ha ha, hay cho câu giết chết không cần phải luận tội!”
Mạc Thiên tức giận đến mức bật cười, hơi nheo mắt lại. Mặc dù lão rất cường thế, nhưng thật ra với sức mạnh hiện tại mà đối đầu với nhiều giáp sĩ do Mạc gia bồi dưỡng cũng coi như áp lực không nhỏ.
Tuy nhiên, lão không hề lùi bước mà vẫn giữ vững lập trường, bảo vệ Vương Đằng ở phía sau.
Đại chiến hết sức căng thẳng, nhưng vào lúc này, Vương Đăng được Mạc Thiên bảo vệ ở phía sau bất ngờ cười lớn, từ phía sau Mạc Thiên đi ra.
“Đăng Nhị, con...” Mạc Thiên kinh ngạc nhìn Vương Đằng.
Mạc Sơn nheo mắt lại, cười khẩy nói: “Chết đến nơi mà còn cười được, đúng là đồ không biết sống chết!”
“Chết đến nơi?”
Vương Đẳng cũng cười nhạt, khóe miệng hiện ra một tia mỉa mai, sau đó liếc nhìn giáp sĩ Mạc gia đang lấy đà lao về phía mình, giọng điệu trở nên sắc bén: “Ta muốn xem các ngươi ai dám động đến ta?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!