“Anh, cứu emll”
Sau khi Giang Ngôn Hành cảm nhận được uy áp mạnh mẽ kia xuất hiện, cả người ông ta lập tức lấy lại sức sống!
Vừa rồi bị uy áp của Lâm Thần áp chế cho nên ông ta không thể nhúc nhích, hơn nữa khi nhìn thấy tay Lâm Thần đặt giữa đỉnh đầu mình, lòng ông ta đã trực tiếp rơi thẳng xuống đáy vực.
Nhưng hiện tại người anh Giang Ngôn Đức của ông tới rồi, ông ta biết mình sẽ không chết!
"Buông em trai của tôi ra, tôi chỉ nói một lần thôi." "Nếu cậu muốn chết thì cứ việc ra tay thử xem."
Phía sau Giang Ngôn Đức đeo một thanh trường kiếm, từng bước chậm rãi mà đến, càng bước đi, khí thế của ông ta càng tăng lên.
Chờ đến khi chỉ cách Lâm Thần hai thước, khí thế của ông ta cũng đã tăng lên tới đỉnh điểm!
Phụt!
Theo khí thế tăng dần đều của ông ta, uy áp cũng tăng vọt theo làm Thường Vũ bên cạnh Lâm Thần bị uy áp đè nén đến mức phun ra máu tươi, vẻ mặt trắng bệch.
Thần sắc trên mặt Chu Bản Thanh cũng thay đổi, tuy rằng ông không có hộc máu, nhưng khí tức bên trong vẫn bị rối loạn, máu huyết sôi trào rất là khó chịu.
Còn Lâm Thần vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, khí thế. thoáng tăng lên một chút, giúp Thường Vũ, Chu Bản Thanh cùng với các thành viên khác của liên minh Võ Tu ngăn cản phần up áp đó.
Mà tay phải của hẳn vẫn đặt giữa đỉnh đầu Giang Ngôn Hành.
"Bí thuật sưu hồn!"
Trong lòng thầm niệm một tiếng, các ký ức quan trọng của Giang Ngôn Hành lập tức bị Lâm Thần bắt được.
Răng rắc!
Kế tiếp Lâm Thần thẳng tay bẻ gãy cổ Giang Ngôn Hành, sau đó ném xuống dưới chân Giang Ngôn Đức.
"Tôi ra tay rồi này." Trên mặt Lâm Thần không chút cảm xúc, nói.
Vừa rồi lục lọi trong trí nhớ của Giang Ngôn Hành, hẳn biết được viên linh thạch cỡ hạt gạo kia là do tên Giang Ngôn Đức này đưa cho ông ta.
Hơn nữa hạt linh thạch nhỏ xíu này chỉ có một, là vật để giành lúc cấp thiết sẽ bóp nát mà dùng.
Ai ngờ hạt linh thạch này đưa chưa được bao lâu đã bị Giang Ngôn Hành lấy ra dùng.
“Lâm thiếu vẫn trâu bò như trước!”
Nhìn thi thể nằm trên mặt đất, Chu Bản Thanh kìm không được cơn sợ hãi, lên tiếng cảm thán một câu.
Tình cảnh này đối với ông ta mà nói đã là quá chuyện bình thường.
Dù sao ngay cả Tổng tham mưu của Hộ Quốc Vệ - Liêu Thâm, hùng binh chiến thần gì gì đó, đều bị hän dùng một chưởng đánh chết, giờ đây chỉ là một Tổng đường chủ của Bọ Cạp Đường nhỏ nhoi, còn chưa được tính là kiến hôi nữa, bị vậy thì có gì mà bất ngời
"Mẹ kiếp.... Lâm thiếu trâu bò quá!”
“Đối mặt với uy áp mạnh mẽ như vậy, mà ngài ấy nói giết là giết luôn!”
Thường Vũ trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Lâm Thần ra tay.
Vốn dĩ anh ta vẫn còn có chút không phục khi thấy tỉnh minh chủ vừa nghe lời vừa giúp một người trẻ tuổi như vậy làm việc.
Nói thế nào thì bọn họ cũng là liên minh Võ Tu, quản lý tất cả các võ tu gia chủ võ tu trong nước.
Tuy nói so với các thể lực võ tu cấp trấn quốc như Hộ Quốc sứ và Tuần Sát sứ thì không tính là gì, nhưng tốt xấu gì liên minh Võ Tu cũng là một thế lực siêu đỉnh cấp.
Vậy mà giờ đây bọn họ phải nghe lời sai khiến của một thanh niên không hề có danh tiếng gì, bọn họ có thể vui mừng
được mới là lạ.
Nhưng mà đến lúc này, rốt cục anh ta cũng đã hiểu được. Lâm Thần trâu bò đến mức nào.
Chỉ dựa vào bản tính ngông cưồng này, cộng thêm hẳn còn là con cháu của nhà họ Lâm gì đó, anh ta có thể loáng thoáng nhận ra Lâm Thần này đơn giản.
Cho dù Minh chủ khu vực có tới đối mặt với uy áp mạnh như vậy, nói không chừng ông ta cũng không dám hành động ngông cuồng như vậy đâu!
Chỉ cần nhìn Lâm Thần đối mặt với mức độ uy áp cỡ đó mà vẫn không hề dao động chút nào đã đủ để chứng minh thực lực của hẳn mạnh đến mức cả người tỏ ra uy áp đó!
"Em trai!"
Giang Ngôn Đức trợn mắt nhìn một màn này, ánh mắt tức khắc trở nên vô cùng hung ác nhìn chăm chằm Lâm Thần.
“Mày đáng chết!" Leng keng!
“Hôm nay ông đây nhất định phải chặt đầu mày cúng cho em trail"
Giang Ngôn Đức rút trường kiếm sau lưng ra, sau đó đưa kiếm quét quang phía đầu Lâm Thần!
Xoẹt!
Trường kiếm lóe ra hào quang lạnh lẽo, kiếm vừa thoáng. khỏi vỏ đã lao nhanh tới cổ Lâm Thần!
Lâm Thần không chút hoang mang đưa hai ngón tay phải ra, không hề nao núng mà kẹp lấy lưỡi kiếm đang đánh tới!
Leng keng!
Lâm Thần nhẹ nhàng cong ngón tay một cái, trường kiếm lập tức gãy thành mấy đoạn.
"Còn chiêu thức gì nữa, ông cứ việc tung ra hết đi."
Nhìn gương mặt âm u kinh ngạc của Giang Ngôn Đức, vẻ mặt Lâm Thần vẫn bình tĩnh trước sau như một.
“Rốt cuộc mày là ail”
Tuy rằng Giang Ngôn Đức vẫn còn chiêu thức khác, nhưng lúc này ông ta không dám tuỳ tiện sử dụng ra.
Thanh kiếm này không phải kiếm chế tạo từ sắt thép bình thường, mà là dùng hàn thiết trăm năm đúc nên, muốn làm gãy thanh kiếm này, chỉ có thể dùng bảo kiếm quý hơn chặt đứt.
Phải biết rằng, vừa rồi ông ta còn rót không ít nội lực lên thân kiếm, cho dù là đối mặt với một khối thép dày mười em thì một kiếm đó tuyệt đối có thể cät dứt khoát như cắt đậu hũ!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Cho dù có một viên phát đạn pháo uy lực cực lớn đánh tới thì thanh kiếm làm bãng hàn thiết này vẫn có thể ngăn cản mà
không chịu chút trầy xước nào.
Lâm Thần tuổi còn trẻ nhưng thực lực lại không tầm thường, rất có thể là do hắn có một thế lực lớn làm chỗ dựa.
Tuy rằng em trai ông ta đã mất mạng, nhưng nếu cứ tiếp báo thù rất có thể sẽ dẫn đến hệ luy cực lớn, ông ta nhất định phải thận trọng!
“Tôi là ai?"
"Ông chỉ cần biết, tôi tới đây báo thù là được"
“Nếu ông không còn lá bài tẩy nào thì chuẩn bị lên đường đi!
Lâm Thần lười nhiều lời với lão già này, bước lên một bước đối diện với ông ta, tay phải vươn đặt lên đỉnh đầu Giang Ngôn Đức, lại lần nữa sử dụng Bí thuật sưu hồn.
“Ông cũng nghèo quá rồi đấy!”
Lâm Thần nhướng mày, moi ra được hơn mười viên linh thạch từ trong túi của Giang Ngôn Đức.
Hơn mười hạt linh thạch này, căn bản là để nhét kẽ răng cũng không đủ.
“Liên hệ với người đi cùng ông, kêu họ tới cứu ông đi."
"Tôi chỉ cho ông nửa giờ, nếu nửa giờ sau cứu binh của ông không tới tức là ông không là gì trong tổ chức của bọn họ cả.
"Hoặc là, ông cũng có thể nói cho người sau lưng ông biết, nói trên người Lâm Thần tôi có hôn thư mà bọn họ muốn tìm."
Lâm Thần ném Giang Ngôn Đức xuống đất, vẻ mặt lạnh như băng.
Thế lực phía sau Giang Ngôn Đức không tầm thường, bọn họ chính là cung phụng cấp thấp của nhà họ Tiết ở bờ biển Giang Nam, chúng có thể sánh ngang với liên minh Võ Tu, hay thậm chí còn mạnh hơn liên minh Võ Tu một chút.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Giang Ngôn Hành vừa được ông ta làm chỗ dựa, đã lên mặt với liên minh Võ Tu.
Về hạt linh thạch nhỏ kia, vì bọn họ không hiểu biết về linh khí cho nên hạt linh thạch đó được mấy võ tu này gọi là chân khí gạo thạch, chỉ cần bóp nát là có thể khiến chân khí bên trong bám vào cánh tay mình, mang lại lợi ích rất lớn trong lúc. chiến đấu.
Mà cách có được là từ tổng quản của bọn họ, mỗi tháng tổng quản sẽ phân cho bọn họ một số lượng nhất định, nếu có biểu hiện tốt, có thể được thêm một chút.
Thậm chí tuỳ theo mức độ mà còn có thể đạt được loại chân khí lớn bằng móng tay, hoặc cỡ quả bóng bàn.
Giang Ngôn Đức chỉ là một cung phụng cấp thấp ở nhà họ Tiết, cứ nửa năm sẽ được một hạt linh thạch nhỏ. Ông ta đã ở nhà họ Tiết được mười năm cho nên cùng lảm chỉ mới tích góp được hơn hai mươi hạt mà thôi.
Chẳng qua hơn hai mươi viên này, ông ta chỉ để lại mười tám viên, còn lại đã đem đi bán hết.
Một viên có thể bán hơn ba mươi triệu, dư sức dùng để phòng thân.
Lần này Giang Ngôn Đức tới thành phố Thiên Hải ngoại trừ để tặng cho em trai Giang Ngôn Hành của mình một hạt linh thạch vụn ra, mà nhiệm vụ quan trọng nhất chính là kêu em trai mình đi tìm kiếm hôn thư.
Chỉ cần tìm được hôn thư thì mấy khối chân khí to băng quả trứng gà, ông ta muốn có bao nhiêu cũng được!
“Được!”
“Anh Tần, anh Vương, tôi đang gặp phiền phức ở tổng bộ Bọ Cạp Đường thành phố Thiên Hải, các anh mau tới cứu tôi!”
Giang Ngôn Đức cũng không vòng vo gì nữa, điện thoại vừa nói máy đã cất lời.
Về phần chuyện hôn thư mà Lâm Thần nói, ông ta tin mới lạ đó!
Hiện tại có thế lực võ tu nào không biết đến chuyện hôn thư? Ông ta thầm nghĩ, hắn không thể bịa ra lý do nào đàng hoàng hơn được sao?
"Có chuyện như vậy nữa à? Kẻ đó không muốn sống nữa sao? Anh có nói cho đối phương biết anh là ai chưa?”
Đầu kia điện thoại phát ra vẻ nghi ngờ. Bọn họ là cung phụng của nhà Tiết ở bờ nam Giang Nam đó, chỉ cần còn ở trong địa bàn bờ nam Giang Nam thì bọn họ muốn đi ngang đi dọc thế nào cũng được.
Nếu như có kẻ có thể cứng rắn đối đầu với bọn họ thì chỉ là người của Hộ Quốc Vệ hoặc là Tuần Sát Vệ.
Nhưng mấy người này đều mặc đồng phục riêng, người sáng suốt vừa nhìn thấy đã biết phải thu lại sự ngông cuồng của mình rồi, không thể nào để chuyện phiền phức xảy ra như vậy được.
“Đối phương là người mạnh, nhưng không phải là người của Hộ Quốc vệ hay Tuần Sát Vệ gì cả, mà chỗ dựa sau lưng hắn là liên minh Võ Tul”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!