Sắp tới đợt thi học kỳ một, đề cương giáo viên phát ra cho chúng tôi ngày càng nhiều, áp lực cũng càng lớn. Nghe vài thầy cô có nhắc nhở qua cho chúng tôi, lớp 8 là năm khó nhất trong cấp 2, nếu lớp 8 nắm vững kiến thức thì lên lớp 9 có thể thong thả vừa học vừa nhai kẹo vẫn còn giỏi chán. Quý nhờ tôi làm giúp đề cương các môn xã hội, tôi đương nhiên là đồng ý. Vào thời gian này, những học sinh được chú ý nhiều nhất vẫn là top hs giỏi trong lớp, đặc biệt là cán bộ lớp, sẽ ” bị ” các bạn có học lực khá trở xuống ” cưỡng ép” giúp đỡ bằng cách: câu đề cương này mình không biết làm, có thể giảng giúp mình không; phận là lớp trưởng lớp phó không thể khoanh tay đứng nhìn được, bạn phải góp phần làm cho thành tích lớp tiến bộ lên chứ; Soạn xong đề cương chưa, cho mình mượn đi, chưa soạn xong á, ban cán sự lớp kiểu đó à; … Tóm lại là rất nhiều lý lẽ, và những con người tốt bụng vắt óc suy nghĩ ra những lý lẽ đó 90% đều là những học sinh cắm net 24/24, thế mà còn dám nghênh mặt lợi dụng quyền hạn là học sinh bình thường hoặc yếu kém để bắt nạt ban cán sự lớp. Đương nhiên là không thể làm ngơ được, nhưng chúng tôi cũng phải có thời gian học tập dành cho bản thân. Thế mà thầy cô giáo lúc nào cũng phát biểu một câu vô cùng thần thánh:
– Những bạn học giỏi phải biết giúp đỡ những bạn yếu hơn mình, cùng nhau vượt qua khó khăn để có kết quả tốt đẹp.
-,-! Tôi nghe câu ấy mà lập tức ước mình là chó là mèo để có thể dựng ngược lông lên mà gào thẳng vào mặt thầy cô:
– Chứ chúng em cũng có thoải mái sung sướng gì đâu, cô nghĩ đề cương của tụi em là dùng đũa thần của bà tiên trong ” Cô bé Lọ Lem ” để biến ra à?
Tôi vẫn nhớ như in cái bữa học toán lúc giữa kỳ, cô Lâm dạy bộ môn Toán giảng phương thức so sánh gì đó tôi không hiểu, ngồi ngơ gần như cả tiết trong khi Lạc với Thư liên tiếp chèn những lý thuyết dễ hiểu vào đầu óc tôi. Đột nhiên, cô Lâm bước xuống chỗ chúng tôi một cách vô cùng khoan thai, nhìn vào vở học của Chung_ bạn cùng bàn của tôi:
– Chung! Em đừng có ngồi chơi không vậy? Bài nào em không biết thì có thể hỏi lớp phó học tập. Cô Oanh sắp chỗ tốt thế cho em là đã cố gắng cứu em rồi. Đúng không Thùy?
Cô quay sang nhìn tôi. Tôi bặm môi cố nặn ra nụ cười chuyên nghiệp và giả ngỏ nhất của đứa học trò 13 tuổi rưỡi, chăm chú nhìn cô:
– Vâng ạ! Em sẽ cố gắng hết sức khôi phục tinh thần bạn ấy!
Lạc với Thư ở sau liên tục ho khan. Tôi thì đang khóc thầm trong bụng. Cô à! Tha cho em!!!
Đề cương của tôi đương nhiên cũng rất được trọng dụng, gần như ” quảng bá ” cả khối. Trên đầu tờ đề cương của tôi đều kí hiệu “PTT” ( Phạm Thanh Thùy).Mặc cho đề cương của tôi chuyền đi chân trời góc bể nào tôi cũng chả quan tâm. Lúc đâu tôi suy nghĩ vô cùng đơn giản, những ai quen thì tôi sẽ cho mượn, còn nếu không quen thì thôi, bởi vì có một số chữ tôi còn viết tắt nên nếu không hiểu thì tụi nó sẽ tìm tôi hỏi. Cho đến khi có một bạn nữ lạ mặt tôi cũng chả biết tên, đột nhiên chạy qua lớp tôi hỏi:
– Bên lớp này có ai tên PTT không?
Tôi lúc này còn đang ngồi trên bàn giáo viên uống nước rồi nghịch phấn với mấy đứa con gái, nghe câu này lập tức phun hết nước ra, chạy lại hỏi bạn nữ đó:
– Có gì không? Tên tớ.
– À, kí hiệu ” >< ” là sao vậy? – Tờ đề cương soạn Lịch Sử lập tức được chìa ra trước mặt tôi.
– Ờm… Mâu thuẫn. – Tôi gãi đầu rồi trả lời
– Ừ, cảm ơn.
Không đợi bạn nữ đó chạy đi, tôi lập tức kéo bạn ấy lại:
– Bạn ở lớp nào ấy nhỉ?
– À! Nguyên ở lớp 8/3.
– Tớ nhớ đâu có quen bạn – Tôi còn đang ngơ ngác
Bạn nữ ấy nở một nụ cười hòa đồng.
– Nguyễn Mai Nguyên! Nguyên mượn đề cương của thằng Quý đi photo.
– Quý? – tôi không chắc, hỏi lại lần nữa, khối này có mấy Quý vậy?
– Đoàn Ngọc Quý, bồ Thùy đó.
-…
O.o
Tôi cố kìm nén cảm xúc lại, may là lần này miệng tôi không đang ngậm nước. Tôi phẩy tay ý kêu Nguyên có thể về lớp rồi an phận vào lại 8/6…
Đến kỳ thi cuối kỳ, tôi chú tâm ôn bài kỹ càng rồi lên làm bài thi, vô cùng thoải mái. Có vài đứa cùng bàn đương nhiên là không an phận làm phiền tôi. Mặc kệ! Bản thân còn chưa xong, mới gì phải lo cho người khác, thích ghét tùy chúng bây! Đến gần cuối giờ tôi làm xong sẽ đặt bài ở giữa để tụi nó chép, hết giờ thì vui vẻ ra về. Tâm trạng như thế lặp đi lặp lại nguyên một tuần, không có gì khác biệt.
Đến khi có kết quả, không có gì đáng lo ngại, tôi vẫn giữ được cho mình cái giấy khen học sinh giỏi với trung bình là 8.6 , vẫn đứng thứ 3 trong lớp, thứ hạng này mới đúng là đáng lo ngại, ám tôi suốt 3 năm liền, đúng là âm hồn không tan. Lớp tôi có 9 đứa học sinh giỏi, bằng với lượng học sinh giỏi bên lớp 8/2, không tệ, xếp hạng như sau: Đức, Nhi, tôi, Huyền, Phương, Hoàng Anh, Ni, Linh và Vinh. Tôi vui vẻ ra về với tâm trạng vô cùng tốt. Diệu Linh được học giỏi với tổng 8.6 bằng tôi. My cũng vậy với tổng là 8.7. Riêng có Quý làm tôi hơi bất ngờ, học sinh tiên tiến với tổng 8.2 hay 8.3 gì đó tôi không rõ, nghe nói là rớt Lịch Sử. Không đùa đâu, Lịch Sử tôi thì 10đ, cũng cùng chung một tập đề cương, cậu ta làm bài chỉ được 3đ, nghe nói là học câu 3 trúng câu 4 với câu 5, thảm quá -,- Tôi còn lo cậu ta rớt Ngữ Văn, cuối cùng lại như thế, thầm chúc cậu ta kỳ 2 cố gắng thôi…
Qua học kỳ 2 được vài ngày, chúng tôi còn phải kiểm tra một tiết môn Thể Dục. Về Thể Dục thì… xem như là nỗi nhục lớn nhất và cực kỳ ám ảnh trong tâm trí tôi, có cố gắng thế nào thì cũng không khắc phục được thể lực của bản thân. Mà đợt kiểm tra lần này lại là phát bóng chuyền. Từ đầu buổi đến cuối buổi cô Hiệp giảng cho chúng tôi cách phát bóng, thực hành theo tổ tôi đều làm không được. Trong suốt tiết ôn tập, Toàn lúc nào cũng mỉa mai tôi, bảo tôi về nhà bảo trọng tốt thân thể, cầm bóng còn chưa nổi mà đòi tung rồi phát bóng, đúng là đồ tiểu thư… Về việc này, đồng ý, tôi giữ gìn thân thể mình mặc dù không được tốt lắm, nhưng cũng chả đến nỗi nào. Còn về chuyện nói tôi là dạng tiểu thư ẻo lả… Thôi bỏ qua đi, trước kia có vài đứa bảo tôi ác rồi còn công nhận tôi là lưu manh ấy chứ…
Trong tiết kiểm tra Thể Dục đó, tôi vất vả ngồi suy nghĩ, cuối cùng đành phải bó tay ra sân. Trước khi tới lượt của mình, tôi lấy chai dầu trong túi áo khoác, bôi nhẹ lên cổ tay.
” Thế này chắc không sao rồi” – Tôi nghĩ thầm
Kết quả là, tôi đánh qua lưới, nhưng bởi vì cô Hiệp không để ý nên cách đánh bóng của tôi có hơi sai sai, dùng phần dưới cổ tay để đánh, nên… đạt rồi. Tôi ôm cái tay ” tàn tật ” thân yêu về nhà đau xót nhìn mẹ. Mẹ tôi đang nấu ăn thấy tôi nhăn nhó cũng liền quay ngoắt lại:
– Con gái con đứa, học hành kiểu đó hả? Còn ba cái đồ bóng chuyền, con gái ẻo lả đánh kiểu gì mà đánh, có phải khỏe mạnh như mấy đứa thanh niên đâu.
Buổi chiều tôi lên trường, Thư nhìn tôi cười cười:
– Đánh sai kỹ thuật để lấy điểm, ráng nhịn đi, mẹ Thùy nói gì không?
– … – Tôi nhún vai rồi về chỗ ngồi.
– Aizz!Học Thể Dục mà cứ đau tay đau chân dãy chắc anh Quý xót chết, nhề? – Lạc đang ngồi chép bài tập cũng tiện ngẩn đầu lên nhìn tôi rồi nhếch môi một cái.
– Nó bằng tuổi tao, anh em mẹ gì? – Giọng tôi lanh lảnh đầy khó chịu.
– À! Bạn Quý xót.
– Đập chết bây giờ, lo bài tập của mày đi. – tôi lườm lại như muốn ché lửa, tên này đúng là không gì không thể nói.
Bài tập làm xong rồi, không có chuyện gì nữa, tôi qua lớp 8/5 chơi với My và Diệu Linh. Vừa qua đã thấy Linh ngồi nhảm nhảm gì đó với Thảo, tôi an phận qua chỗ My, mặc dù bên đó có tên kính cận đáng chết kia. Mặc cho cậu ta cứ chọc ” đời không thuận lợi”, tôi vẫn không đáp trả, làm như vẻ ta đây ung dung không chấp người thấp kém. My khổ sở nhìn tôi:
– Tiết Toán lớp Thùy hôm nay tiết mấy?
– Ờm… tiết 3.
– Cho mượn vở, với vở bài tập luôn.
– Chi? – Tôi thắc mắc.
– Hôm bữa không đi học kèm cô Lâm, mượn coi sơ qua để phát biểu chớ chi. – My thở dài.
– Một hồi xong tiết 1 đưa cho, bây giờ thằng rùa đang chép.
Thằng rùa ở đây là Lạc, ba cậu ta tên Quy, nên tôi quen miệng gọi thế.
– Thằng rùa? – My thắc mắc
– Thằng Lạc á.
– Bạn chơi với thằng Lạc? – My mắt to mắt nhỏ nhìn tôi.
– Bình thường, nó ngồi ngay sau lưng mà, chơi từ bữa giờ rồi.
– Ừ – My gật đầu.
Lúc đầu tôi còn chả quan tâm đến chuyện này, nghĩ cũng chả có gì, chắc là thắc mắc bình thường. Nhưng mà, đến khi sau Tết tôi mới biết được một chuyện động trời, MY BỒ LẠC :))))
Trong khi tôi vẫn còn ngây thơ với lời đồn đại xung quanh thì đã đến ngày 8 tháng 3, ngày quốc tế phụ nữ. Tôi bình thản như ngày thường, My lại suốt ngày:
– Thùy ơi! My thiếu nữ rồi, sắp tới 8 tháng 3 rồi, tặng My quà đi Thùy ơi, Thùy ơi. Anh My tặng con gấu to đùng luôn, Thùy bạn thân tặng My cái gì đê~~~
Tôi ão não suy nghĩ, quái nó, thiếu nữ thì có liên quan gì tới phụ nữ cơ chứ????
Nghĩ thế thôi chứ tôi đương nhiên vẫn bỏ vài trăm tiền tiêu vặt ra mua cho My một con thỏ bông với hộp hoa sáp màu đỏ, bên trong còn có con gấu nhỏ mặc váy ren hồng, vô cùng tinh tế. My hỏi tôi thích quà gì, tôi ậm ờ kêu khỏi. My hỏi tôi thích sách gì, tôi nghĩ trong đầu, tiểu thuyết của tôi thích còn chưa xuất bản, lấy đâu ra cho My mua. Thế là tôi tùy ý đọc tên một cuốn tiểu thuyết có bìa màu hồng, là cuốn Mười Năm Thương Nhớ của Thư Hải Thương Sinh. My mua tặng tôi tập 1, tôi mua tập 2 ngay sau đó, bởi vì… truyện này mang tính chất nghiện.
Trước 8 tháng 3 được vài ngày, My nhờ tôi một chuyện, bởi vì nếu Lạc với My gặp nhau sẽ càng làm lớn chuyện hai người có quan hệ mờ ám với nhau, nên My muốn tôi nhận quà 8 tháng 3 của Lạc hộ, rồi truyền tay cho My sau. Mà lúc này đầu tôi vẫn còn đang bốc hỏa vì lúc trước Lạc dám đụng vào sách vở tôi mà chưa có sự cho phép, cho nên tôi kiên quyết cự tuyệt My. My nói với tôi rằng sẽ kêu Lạc xin lỗi đàng hoàng, sau đó hòa thuận lại như cũ. Ờm… còn tùy biểu hiện.
…
Sáng hôm nay lớp chúng tôi lại có tiết Thể Dục. Tôi không biết Lạc đã nói gì với My mà trong suốt tiết học, Lạc gần như ám tôi không buông. Lúc đầu tôi còn nghĩ cậu ta muốn gây chuyện. Đến lúc cô Hiệp biểu nữ trong lớp chạy bền, đám con trai về hàng ghế đá ngồi nghỉ, Lạc giữ cặp tôi khư khư trên tay không buông. Lúc tôi chạy về rồi liền lườm cậu ta:
– Ý gì đây? Thả ra nhanh lên không bà mày đập cho một trận bây giờ.
– … – Lạc im lặng không nói, cứ nhìn nhìn tôi.
Tôi thất bại trong việc đấu mắt với cậu ta, nghe mấy đứa con trai nói là Lạc giúp tôi giữ cặp. Tốt thôi! Làm việc đó thay cho lời xin lỗi cũng được…
Đến chiều thì sự việc tiến triển đến mức vạn vạn không ngờ tới. Lúc còn chưa vào lớp, tôi đang chễm chệ ngồi đọc tiểu thuyết thì Lạc tới ngồi sát bên cạnh tôi. Tôi lập tức hét lên:
– Bước về chỗ ngồi mau, thằng rùa này. Hôm nay uống lộn thuốc à?
– … – Lạc vẫn im lặng nhìn tôi.
– Chó chết kia.
-…
– Không hiểu tiếng việt à? Bước về chỗ.
-…
– Định mệnh!
Tôi chửi thề một câu, vẫn không có tác dụng. Tôi liền vờ không để ý đến cậu ta nữa, tiếp tục đọc tiểu thuyết. Nhưng mà, cái kiểu cậu ta cứ đưa mắt nhìn tôi có chút… biến thái -,-
– Lạc thả thính Thùy nhen! Quý ghen bây giờ. – Toàn liếc liếc bàn tôi rồi vỗ vai Lạc, sau đó đi xuống dưới.
Lạc im lặng cắn móng tay tiếp tục nhìn tôi. Bắt đầu có vài đứa đến mượn vở bài tập của tôi cũng ùa theo chọc, tôi tức đến điếng người. Cái kiểu xin lỗi này có chút quá đáng rồi đấy.
– Lạy mày đấy, về chỗ đi, please mà! – tôi bặm môi năn nỉ, ngày 8 tháng 3 cũng qua rồi, quà của Lạc cũng đưa My rồi, thế sao tôi vẫn phải khổ sở thế này.
Vào lớp, Lạc ngồi sau, tiếp tục ” công trình quấy rối” , cậu ta cứ luôn miệng ở sau lẩm bẩm vừa đủ 4 đứa nghe:
– Bé Đời ơi, bé Đời ơi~~~
Chung khinh khỉnh nhìn tôi:
– Lạc thả thính kìa, sao mày không đớp?
– Đớp mẹ mày – Tôi quay lại trừng mắt.
– À quên! Sợ anh Quý ghen. – Chung cười mỉa
– Ghen má mày – Tôi hét lên – cái lũ chó điên này.
Cái tiếng hét này đến cô Loan đang ngồi đọc báo cũng phải chú ý đến. Chắc cô tưởng đâu tôi muốn lên làm bài tập nên liền nhìn tôi vô cùng trìu mến:
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!