Chương 104
Bầu trời đêm nay vô cùng náo nhiệt, pháo hoa còn chưa nổ, không ít người vẫn còn ngồi chơi mạt chược, người giàu có tưng bừng bên trong phòng ca múa, bọn trẻ con mặc quần áo mới, đến lúc đi ngủ cũng không nỡ cởi ra.
Bầu trời đêm xao động khiến cho ánh trăng có chút không yên, chiếu sáng khắp vùng đất hình chữ phiến này, vô cùng sáng chói, các nhà các hộ cũng bật đèn đóm sáng trưng, chỉ có mỗi chỗ nhà Lục Tam Phong là tối đen như mực, rất bắt mắt.
Trong phòng, Giang Hiểu Nghi mơ mơ màng màng lại có chút mờ mịt, thở hổn hển, cô cảm thấy căn phòng này vô cùng khô nóng, giờ phút này đây cô có cảm giác như từ trước đến nay chưa từng có đang tháo chạy khắp cơ thể.
Cảm giác khiến cho người ta xúc động đến nỗi nhiệt huyết tuôn trào là do người đàn ông trước mắt này.
Khuôn mặt lờ mờ kia hơi đỏ ửng, không biết là do thẹn thùng hay là huyết khí dâng lên, làm lộ ra vẻ đẹp vô cùng tuyệt mỹ, mái tóc dài xoã ra, khuôn mặt không chút phấn son tựa như một tác phẩm nghệ thuật bình thường mà tinh xảo, khiến cho người ta nhịn không được mà mê say.
Nụ hôn như một dấu ấn in vào linh hồn cô, khiến cho cô không ngừng run rẩy!
Năm nay đã là năm thứ năm kết hôn, lẽ ra là phải dần dần nguôi ngoai, chào đón bảy năm, nhưng vũng nước suối này của Giang Hiểu Nghi vừa mới lăn tăn gợn sóng.
Cảm giác này giống như những cơn sóng thuỷ triều ập đến trên biển rộng, bao phủ nhấn chìm cả người trong đó khiến cho trái tim cô đập rộn ràng, không kìm được mà ôm chặt lấy anh. Có câu thơ nói rằng núi xanh không buông lỏng, rễ cây phá vỡ cả nham thạch.
Một tiếng kêu nũng nịu có chút đau đớn, lại mang theo một chút vui vẻ và cổ vũ.
Ngón tay nắm chặt lấy cánh tay Lục Tam Phong, móng tay đã đâm vào da thịt, cảm giác đau đớn khiến anh phải hít một luồng khí lạnh, nhưng anh hiểu rất rõ đạo lý một tiếng làm cho tinh thần hăng hái thêm.
Trong phòng có một âm thanh cao vút, rồi lại phập phồng hấp dẫn, có chút thống khổ nhưng lại vô cùng kích thích, khiến cho người ta đỏ mắt, Giang Hiểu Nghi cắn môi, khuôn mặt vặn vẹo, dùng tay vuốt.
“Khốn kiếp!”
“Dừng lại!”
Như Lan ngủ rất ngon, mấy ngày nay ở trong thôn rất mệt, hơn nữa cô bé còn ngủ không quen giường, lúc mở mắt ra phát hiện trời đã sáng, mình đang nằm trên ghế sô pha còn mẹ thì không thấy đâu.
“Oa!!”
Như Lan bật khóc, nhảy xuống khỏi ghế sô pha đi đến phòng ngủ, trong miệng gọi mẹ, nước mắt lớn như hạt đậu chảy khắp khuôn mặt.
“Không khóc không khóc, mẹ ở đây”
Giang Hiểu Nghi nhanh chóng trả lời, định ngồi dậy, nhưng vẻ mặt cô thay đổi, khoé miệng hít vào mấy ngụm khí lạnh, mở miệng nói: “Mẹ ở đây, mau đến đây.”
Như Lan bò lên giường, nhào vào lòng Giang Hiểu Nghi, lúc này cô bé mới ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn cô nói: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
“Mẹ, mẹ thấy không khoẻ lắm.” Giang Hiểu Nghi nhìn cái tên vẫn còn đang ngủ bên cạnh mình, tát anh một cái rồi quát: “Nấu cơm đi.”
“Hả?” Lục Tam Phong mơ mơ màng màng mở mắt ra nói: “Em làm đi, bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Em thì làm gì được?” Giang Hiểu Nghi nhìn anh mà đỏ cả mặt, cả người có thêm chút phong tình khó tả, càng thêm động lòng người.
Lục Tam Phong mở mắt ra nhìn cô, giơ cánh tay ra cho cô nhìn, nói: “Toàn máu là máu.”
“Đáng đời anh, anh đã muốn hưởng thụ thì phải gánh chịu cái tội này!” Giang Hiểu Nghi vỗ anh, nói: “Nhanh đi đi!”
“Nấu sủi cảo à?” Lục Tam Phong rời giường, nhìn cô nói: “Có đau không?”
“Hỏi thừa, ngồi xuống cũng thấy đau.” Giang Hiểu Nghi hơi xấu hổ nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Có cảm giác sưng lên, lát nữa phải thoa ít thuốc!”
Lục Tam Phong không nhịn được bật cười.
“Anh còn cười à? Nghe không hiểu tiếng người đúng không, dùng sức mạnh như kiểu em không phải là vợ anh ý.” Giang Hiểu Nghi trắng mắt, mặt trắng bệch nói: “Đi nấu cơm nhanh lên, không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Đã có mấy đứa trẻ đợi sẵn ngoài phòng khách, đợi Như Lan ăn cơm xong rồi ra ngoài chơi, Lục Tam Phong nấu sủi cảo, Như Lan ăn xong rồi chạy đi chơi.
Đợi Giang Hiểu Nghi ăn xong, bôi thuốc cho cô là xong.
Thật ra Tết nguyên đán rất nhàm chán, bốn chữ sống ăn chơi bời đã khái quát toàn bộ, ngày mùng ba Tết Giang Hiểu Nghi mới khoẻ lại, Lục Tam Phong nghĩ xem năm nay có nên đưa Như Lan đi học hay không, dù sao cô bé cũng được năm tuổi rồi.
Giang Hiểu Nghi lại không đồng ý, cô cho rằng Lục Tam Phong đưa Như Lan đi học để tiện thể anh làm chuyện xấu, sau khi biết Lục Tam Phong thật sự sợ cô bỏ qua việc đến trường thì cô nhảo đến đỏ mặt tía tai.
Cuối cùng Tổng Tuyết Ly vẫn gọi điện cho Giang Hiểu Nghi, thật ra vừa hết năm Giang Đông Việt và Giang Đông Cường đã đến thành phố, tiếc là giờ bọn họ đã về quê.
Nghe ngóng hơn nửa ngày cũng không biết bây giờ đang ở đâu, cũng phải thôi.
Ý của Tổng Tuyết Ly rất đơn giản, sắp xếp chút công việc cho hai người bọn họ, trong điện thoại thì cứ nói rằng họ là người một nhà, không có gì là không giải quyết được, Giang Hiểu Nghi trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn từ chối.
Lục Tam Phong nhìn cô cúp máy, đây là lần đầu tiên Giang Hiểu Nghi từ chối người khác, cô là người không biết từ chối ai cả, có chuyện gì cũng đều yên lặng chấp nhận.
“Đừng lo lắng, Tạ Thành Kiên nhất định sẽ lấy em gái em, mọi chuyện sẽ không hỏng bét như thế đâu, nếu anh lại cho bọn họ vào nhà máy của anh thì sẽ kéo anh xuống.” Lục Tam Phong nói.
“Em biết mức độ nghiêm trọng thế nào!”
“Hết năm em đi tìm nhà trẻ đi, đưa Như Lan đến trường, đợi qua hè thì cho con bé lên học lớp một, em cũng có thêm thời gian rảnh.” Lục Tam Phong phân phó nói.
“Em có nhiều thời gian rảnh để làm gì? Bây giờ cũng không đi làm, ở nhà sinh con cho anh à?” Giang Hiểu Nghi trợn trắng mắt.
“Rảnh rỗi thì em có thể đọc thêm sách, hay đi dạo loanh quanh với những phu nhân có tiền kia một chút, anh nói với em rồi, trong giới kinh doanh chủ yếu là dựa vào quan hệ, chẳng hạn như phu nhân, đồng hương hay là ngành sản xuất gì đó!”
Lục Tam Phong suy nghĩ vô cùng đơn giản, mình dốc sức làm trong ngành sản xuất, để Giang Hiểu Nghi liên lạc với những quý phu nhân giàu có kia, không nên xem thường những người phụ nữ này, một khi bắt đầu thổi gió bên gối thì có thể thay đổi được kết quả của rất nhiều chuyện.
“Em không thích tụ tập với bọn họ, ngày nào cũng uống rượu gì gì đó, em nghe chị Lan nói ở bên ngoài còn bao nuôi mấy tên tiểu bạch thỏ nữa. Giang Hiểu Nghi ghét bỏ nói.
“Em không bao nuôi là được, thế giới này đâu đâu cũng có những điều tối tăm, vậy em định trốn ở nhà không làm gì cả sao?” Lục Tam Phong ngồi bên cạnh cô nói: “Em chỉ cần phụ trách làm một phu nhân giàu có, năm nay bắt đầu học lái xe đi, anh sẽ đem xe đến cho em!”
Mặc dù Giang Hiểu Nghi hơi nhăn nhỏ nhưng cô cũng hiểu, mình phải một mình đảm đương một phía, nếu không sẽ có những người phụ nữ khác đảm đương thay mình, đó không phải là điều cô muốn.
Hơn nữa cô đã thử làm cho mình trở nên quyến rũ hơn một chút, ít nhất là trước mặt Lục Tam Phong cô rất thông minh, chỉ là cô chưa từng thấy thế giới rộng lớn thế nào, chỉ quen một mình chống chọi với tất cả mọi thứ.
Chớp mắt đã là mùng sáu, nhà xưởng đang chuẩn bị khai trương, Lục Tam Phong và cả đám Đầu To gọi điện thoại riêng, nhà máy khởi động muốn đem đến các hạng mục công việc tốt, tranh thủ trong một tuần lễ phải khôi phục lại trạng thái sản xuất như trước, mà lúc này Cao Chí Dũng vẫn đang ở phía Nam.
“A lô, năm nay qua tuổi mới thế nào rồi? Có tiện thể cho tôi thêm một đứa con gái nuôi không đấy.” Lục Tam Phong trêu trọc nói vào điện thoại.
“A lộ, ngài là tổng giám đốc Lục đúng không a?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của một người phụ nữ, lúc nói mang theo chút khẩu âm của người miền Nam: “Chí Dũng sẽ tới ngay.
Lục Tam Phong đoán đây là vợ của Cao Chí Dũng, anh hơi xấu hổ, mở miệng nói: “Cô là vợ của giám đốc Cao sao? Xin chào, chúc mừng năm mới.
“Vâng, là tôi, chúc tổng giám đốc Lục năm mới vui vẻ, lúc ăn Tết nguyên đán Chí Dũng đã nói với tôi rằng anh là một ông chủ tốt, đối xử với anh ấy cũng tốt, cảm ơn tổng giám đốc Lục đã giúp đỡ, Chí Dũng đến rồi, hai người nói chuyện với nhau nhé.”
Vợ Cao Chí Dũng đặt điện thoại trên mặt bàn, nhìn Cao Chí Dũng hỏi: “Lúc anh trở lại lại nói bậy cái gì với người ta rồi đấy?”
“Anh nói gì đâu?” Vẻ mặt Cao Chí Dũng mơ hồ.
“Có mang thai hay không còn chưa biết, cái gì cũng mang đi nói ra ngoài, thật là!”
Bên đầu điện thoại này Lục Tam Phong đang hóng hớt nghe suýt chút nữa thì cười ra tiếng, không ngờ mình lại đoán đúng, chẳng qua cũng phải thôi, hơn nửa năm hai người không gặp, chắc chắn ngày nào cũng dính lấy nhau.
“Này, anh vừa nói gì với vợ tôi thế?”
Cao Chí Dũng hỏi.
“Không có gì, tôi còn có thể đùa với chị dâu cái gì nữa? Nhưng kế hoạch hoá gia đình bên anh lỏng lẻo quá, muốn có là có luôn.”
“Đậu xanh chú mày!”
“Nghiêm túc mà nói.” Lục Tam Phong dùng giọng nghiêm nghị nói: “Anh cũng đừng có chìm đắm nữ sắc quá, ngày mai nhà máy sẽ bắt đầu làm việc, qua hết ngày mười lăm tháng giêng anh phải mang người đến đây, nghe rõ không?”
“Tôi quen biết mấy người, đều là quen biết đã lâu, toàn là những người kỳ cựu cả, mạng lưới quan hệ của bọn họ cũng rất lớn, về mặt giá cả cũng hơi lớn!”
“Yên tâm đi, giá cả không thành vấn đề, quan trọng là bọn họ có thể nói chuyện với tôi, đáp ứng được yêu cầu của tôi không.” Lục Tam Phong suy nghĩ rồi hỏi: “Có mấy người? Hay là một đội?”
“Tôi biết ba người, ba người bọn họ sẽ đưa ba người đến cùng, là sáu người. Còn về sau lưng họ là đoàn đội hay là quan hệ cá nhân thì tôi cũng không rõ!”
“Được rồi, vậy là sáu người!”
Trong điện thoại, Cao Chí Dũng còn lên kế hoạch mở cửa hàng đầu tiên ở các tỉnh lớn đông người như Hà Nam và Sơn Đông, thị trường tương lai rất rộng mở, hơn nữa còn gắn liền với thị trường phía Nam, không chừng vừa mới vào đã bắt đầu cạnh tranh với thị trường bên cạnh rồi.
“Trước tiên ta sẽ đầu tư vào hai nhà máy, sản phẩm cũng nên đổi mới, không phải cuối năm ngoái anh đã phác thảo một cái lọ à, tôi thấy nó rất tốt, tôi nghĩ chúng ta nên lập ra một kế hoạch ba năm.
Lục Tam Phong không hề nghe, đặt…”
điện thoại ở một bên, đương nhiên là anh phải tự có kế hoạch của mình nhưng anh không nói với anh ta, sợ vị quản lý này của mình liệu có quyết tử hay không, từ ông chủ đến tình trạng này như anh cũng chẳng dễ dàng gì.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!