Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 153: Đụng phải hòn đá cứng

Nhóm người cậu Lý cực kỳ hoảng loạn, vài người xung quanh thấy chuyện phát triển tệ đi, đề xuất rằng hay gọi người lớn trong nhà đến giải quyết. Nhưng mấy người cậu Lý biết rõ, dù có là người lớn trong nhà đến thì cũng không có tác dụng gì.

Ở trước mặt của anh Cường, bọn họ chỉ là một đống phế vật, nếu như người lớn có đến thì chỉ sợ còn mất thêm cho anh Cường một đống tiền nữa.

Lưu Tử Hoa không ngừng hít thở sâu mong bản thân có thể bình tĩnh lại, nhìn lại mấy cậu thiếu gia bình thường chém gió với mình lợi hại bao nhiêu, bây giờ đều chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào đầu mũi súng, ai cũng yếu đuối cứ như con thỏ nhỏ.

Cô ta chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.

“Anh nắm chặt quá đau tôi rồi.” Lưu Tử Hoa giằng co một chút, nhìn anh Cường nói: “Tôi tay chân gầy yếu còn có thể chạy được đi đâu hay sao, anh không phải nói là muốn đi uống rượu à, chúng ta đừng có đứng ở đây nữa “Cô nói chuyện như thế này sớm có phải tốt không, bây giờ biết ngoan đúng lúc rồi à?”

“Chủ yếu là chưa từng gặp ai vĩ đại như anh Cường đây, bây giờ biết được rồi, đương nhiên trong lòng tâm phục khẩu phục, tôi uống không được nhiều, chút nữa say rượu mà có ngã vào lòng anh thì anh cũng đừng bắt nạt tôi nhé, tôi chỉ là một cô gái mới lớn thôi.” Lưu Tử Hoa nói với giọng điệu thẹn thùng.

“Được thôi, vậy tôi nhất định sẽ nhẹ nhàng.” Mặt anh Cường lộ ra một nụ cười thô tục.

Nữ thần lúc thường cao cao tại thượng trước mặt những người cậu Lý, cậu Hồng, bây giờ ở trước mặt người khác lại trắng trợn như vậy, những người kia trong lòng đều cắn chặt răng hai mắt bốc hỏa, hận không thể ăn thịt người, nhưng dù phẫn nộ thế nào cũng không dám ho he một tiếng.

Bốn người phía trước nhìn chằm chặp cậu Lý, cậu Hồng, anh Cường sải bước đến băng ghế dài, Lưu Tử Hoa còn chưa đi được hai bước đột nhiên đã quay đầu chạy thẳng về hướng cửa ra.

“Bắt lấy cô ta, mẹ nó chứ!” Anh Cường nằm mơ cũng không ngờ được cô ta dám ở trước mặt mình mà chạy trốn.

Mấy người cậu Lý thấy Lưu Tử Hoa bỏ chạy cũng lập tức xông ra ngoài theo, chạy ra ngoài thì có thể an toàn rồi. Nhóm người xông ra cửa chạy, Lưu Tử Hoa bị kẹt lại ở hành lang.

“Chạy nữa đi, chạy nữa thử xem.” Người đàn ông xông lên đầu tiên rút súng ra quát lên.

Lưu Tử Hoa sợ đến mức ngồi xổm xuống đất lớn tiếng bật khóc, một đám người bị chặn lại ở hành lang, anh Cẩu thở ra một hơi, bò dậy từ dưới đất nhìn thấy Lục Tam Phong thì kinh ngạc.

“Tổng giám đốc Lục? Sao hôm nay anh lại ở đây? Ở đây cũng không đến chào anh em một câu.” Anh Cẩu nhìn thấy Lục Tam Phong hai mắt đều phát sáng.

“Tôi… một lời khó nói hết!” Lục Tam Phong đúng là một lời khó nói, phất phất tay nói: “Không còn sớm nữa, tôi phải về nhà rồi, cậu cứ bận việc của mình đi.

“Cửa bị chặn lại rồi, chuyện này chưa giải quyết xong thì ai cũng không đi được, hay trước cử lên lầu với tôi đã, đánh một ván mạt chược, tôi gọi điện cho ông chủ tôi xem chuyện ở đây giải quyết như thế nào.” Anh Cẩu đưa ra đề nghị.

“Thôi thôi không cần đầu, tôi bảo họ tránh ra một chút là được rồi, không thể cứ chặn đường như thế không cho người ta ra được đúng không?” Lục Tam Phong không muốn có giao lưu quá nhiều với anh Cẩu, thân phận hiện tại của hai người cách biệt quá lớn, chỉ có anh Cẩu muốn sử dụng anh, còn về phần Lục Tam Phong muốn sử dụng nhân vật như anh Cẩu thì ở đâu cũng có cả.

“Tổng giám đốc Lục, vị kia là Trình Dục Cường ở thành phố kế bên, là một người rất ác độc, cả thành phố đều không có mấy người dám chọc giận anh ta, nhiều thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, tôi còn phải quỳ người ta rồi đấy

Lục Tam Phong khe nghe anh ta nói chuyện, sải bước về phía cửa ra, ánh đèn ở hiện trường đã sáng lên, xảy ra chuyện lớn như thế ai cũng không có tâm trạng chơi nữa, mọi người đều mở to mắt nhìn sang phía bên này.

Anh Cường đi về phía trước nhìn Lục Tử Hoa đang ngồi xổm bật khóc, lạnh giọng nói: “Coi ông đây là thằng ngốc đấy hả? Muốn lừa tao à?”

“Anh Cường, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả, tôi có thể rời đi trước được không?” Cậu Lý mở miệng nói nhỏ, cả người đều bốc lên cảm giác không dám thở mạnh.

“Sao nào? Không muốn làm anh hùng cứu mỹ nữa à? Hả?” Anh Cường quát lên một tiếng, giơ chân đạp cậu Lý lăn ra đất, đối phương ôm bụng cuộn tròn trên đất, nhưng người khác sợ xanh mặt, căn bản không dám có nửa động tác gì nữa.

Cậu Hồng thì lại lùi bước về sau, lúc Lưu Tử Hoa nghe thấy cậu Lý nói câu kia cả người có cảm giác như không dám tin mình nghe thấy gì, trong lòng tim cũng lạnh băng.

Hành lang có hai ba cái, bị người chen chúc chật kín, một đám người dán lên tường đứng, đến cả thở mạnh cũng không dám, Hàn Thiệu Huy đứng ở bên góc lối ra ngó đầu vào nhìn tình huống, khỏe mắt đột nhiên trông thấy Lục Tam Phong đang bước đến phía bên này.

“Sang đây! Anh sang đây!” Hàn Thiệu Huy hạ giọng ngoắc tay, nói.

Lục Tam Phong bước sang hỏi: “Sao thế?”

“Anh muốn làm gì đấy?”

“Tôi chuẩn bị về nhà, đúng rồi, hôm này tôi cũng rảnh rỗi ra ngoài chơi một chút cũng tốt, sau này thì không cần gọi tôi nữa đâu, tôi về trước đây nhé”

“Anh về cái đầu nh ấy, lối ra bị chặn kín rồi, anh không có đầu óc hay sao thế?” Hàn Thiệu Huy đúng thật tin cái tà quỷ của Lục Tam Phong rồi, một năm không gặp, anh ta cảm thấy đầu óc Lục Tam Phong trở nên đơn thuần đến lạ kỳ.

“Tôi thật sự phải về rồi!”

“Về đi về đi, anh xem anh trai kia có cầm súng bắn chết anh không!” Hàn Thiệu Huy hơi giận dỗi nói.

Lục Tam Phong xua tay đi về phía lối ra: “Phiền tránh ra một chút, xin lỗi, xin nhường đường một chút!”

Không khí vốn dĩ đang giương cung bật kiểm lập tức thay đổi, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lục Tam

Phong, một số người còn dán lên tường để tránh lối cho Lục Tam Phong đi.

“Xin lỗi nhé, tôi đi qua một chút, không làm phiền mọi người, này, người anh em, nhường đường một chút!” Lục Tam Phong vừa nói những lời khách sáo, một bên vừa đi về phía trước, tất cả đều ngẩn ngơ nhìn anh.

Một đường thẳng đến trước mặt anh Cường, anh thấy người trước mặt mình bốc nồng nặc mùi khói súng giận dữ. Người ta đang giải quyết chuyện ở đây, cậu ta tự dưng chạy đến xin nhường đường? Vấn đề là đám ngốc này thế mà cũng nhường đường cho cậu ta thật?

Uy nghiêm của anh Cường biết đặt ở đâu? Coi chỗ này thành chợ râu hay là tìm chỗ ngồi trên tày hỏa? Cả đám người cùng nhường đường cho cậu ta.

“Xin lỗi, nhường đường một chút, tôi phải về nhà.” Lục Tam Phong nhìn anh ta, nói.

Không nói đến cậu Hồng, cậu Lý đang ở trong hành lang, đến cả những người ở bên ngoài cũng ngây ngẩn cả rồi. Hàn Thiệu Huy ôm mặt, bày tỏ không dám nhìn thẳng cảnh này, anh ta không hiểu Lục Tam Phong tại sao lại có thể cây thẳng khí hùng như thế, người không biết chuyện còn tưởng cậu ta mạnh thế nào cơ ý.

Hít sâu một hơi, Hàn Thiệu Huy quyết định sau này sẽ không đem theo tên nhóc này ra ngoài nữa, quỷ mới biết được sẽ chọc phải chuyện lớn như nào, người như thế còn nói với mình rằng hôm nay rảnh mới ra ngoài chơi? “Mày mẹ nó muốn chết đúng không?” Anh Cường nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, mắt hung dữ, giơ tay giật súng từ trong tay đàn em bên cạnh nhắm thẳng vào Lục Tam Phong, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày cảm thấy mình rất kiêu căng hả? Rất có nghĩa khí đứng mũi chịu sào? Có tin tao bắn một phát chết luôn không?”

Lưu Tử Hoa dùng tay ôm đầu, ngồi dưới đất hét lên, những người khác cũng sợ hãi nhìn vào nòng súng. Lục Tam Phong giơ tay ra ấn đầu súng xuống, mở miệng nói: “Dễ cướp cò thật đó, tôi chỉ là mượn lối đi một chút, anh nhường một chút là xong rồi mà.” Trình Dục Cường nhường đường cho kẻ khác? Truyền ra ngoài thì hắn còn để mặt mũi ở đâu?

Đây đúng là chuyện cười, súng trong tay anh Cường cũng không muốn nổ thật, thứ nhất vì ở đây không phải địa bàn của hắn, một khi nổ súng thì hậu quả hắn ta không lường trước được, thứ nữa người thanh niên trước mặt này đem cho hắn cảm giác không yên tâm lắm.

Lục Tam Phong quá mức bình tĩnh, so với mấy người cậu Lý ổn trọng hơn quá nhiều, trong sắc mặt ẩn chứa sự tự tin, anh Cường gặp rất nhiều ông chủ lớn, trên người Lục Tam Phong có loại khí chất đó.

“Người kia bị điên rồi à, muốn ăn đạn à?”

“Anh ta chắc là không biết danh tiếng của anh Cường, hôm nay chọc hắn ta, thì còn có cách nào nữa đâu?”

“Tưởng là người ta không dám động thủ thật à? “Có khi nào cậu kia cũng là đầu gấu trong giới không?”

“Sao có thể được, chưa gặp qua bao giờ, người không có danh tiếng.”

Anh Cẩu hoảng hốt, trong lòng nghĩ xem có nên lên hay không, lần này nếu như giúp được Lục Tam Phong thì sau này cả đời cũng sẽ được ổn định, nhưng nếu chọc phải anh Cường thì cũng đừng mong làm ăn được gì nữa.

Trong lúc đang phân vân không biết làm thế nào thì tổng giám đốc Diệp đi ra từ nhà vệ sinh.

“Sao đèn lại bật sáng lên rồi?” Tổng dám đốc Diệp nhìn thấy tất cả mọi người đều đang chăm chăm nhìn ra lối ra, cũng không nhảy nhót không uống rượu nữa, có đi tè một cái thôi về đã xảy ra chuyện gì thế? “Tổng giám đốc Diệp, anh Cường đến cùng với ngài có đúng không?” Anh Cẩu bước lên hỏi.

“Cẩu Kiếm Phong, hoa quả của cậu ở chỗ này có vấn đề gì à, tôi ăn một miếng đã đau bụng đi vệ sinh, chỗ rách nát này còn muốn mở cửa dài lâu không thế?”

“Tổng giám đốc Diệp, chỗ này ngài cũng có cổ phần đấy ạ” Anh Cẩu cạn lời nói: “Anh Cường đến cùng ngài đúng không?”

“Đúng vậy, sao thế?”

“Có chuyện xảy ra rồi, xảy ra chuyện lớn rồi, cậu lớn nhà họ Lý, cậu Hồng, Lưu Tử Hoa…

“Tôi biết rồi, vài cái đứa phá gia chi tử, để chúng nó cút đi, Lưu Tử Hoa kia thì hầu hạ anh Cường một lát thì chết à, chuyện nhỏ nhặt này mà cũng không giải quyết được?” Tổng giám đốc Diệp mất kiên nhẫn đi về phía cửa ra.

“Không phải là.”Anh Cẩu chuẩn bị nói tiếp, tổng giám đốc Diệp đã tách đám người đi về phía trước.

Cậu Hồng từng gặp qua tổng giám đốc Diệp một lần, bố cậu ta còn kính rượu cho ông ta, còn gọi cậu ta đến gọi tổng giám đốc Diệp một tiếng “chú”, cậu ta giống như tóm được cọng rơm cứu sống, gọi lớn: “Chú Diệp, chủ Diệp, là cháu đây! “Cút sang một bên, ai là chủ Diệp của cậu!”

Anh Cường nhìn thấy tổng giám đốc Diệp đến rồi, mở miệng hỏi: “Tôi muốn giải quyết một người, ông làm được không?”

Tổng giám đốc Diệp nhưởng mày đánh giá Lục Tam Phong, cảm thấy hơi quen mắt nhưng nhất thời không nhớ ra được, muốn giải quyết người thì ông ta cũng không dễ mà làm, mở miệng nói: “Anh em nhìn quen mắt ghê, là người chỗ nào đấy?”

“Là người chỗ nào quan trọng lắm sao, tôi chỉ muốn nhường đường đi về nhà, làm sao nào? Còn muốn đánh tôi thành bánh bao nhân thịt à?” Lục Tam Phong nhìn hai người nói: “Đừng nói là làm tôi, hôm nay tôi thiếu cọng tóc thôi thì chỉ sợ hai người đều không chịu nổi đâu!”

“Đúng là mạnh miệng thật đấy, mày tưởng mày là ai hả?”

Anh Cẩu tách đám người ra xông lên nói: “Anh ấy là tổng giám đốc của thực phẩm Phong Giai

Trong phút chốc tổng giám đốc Diệp đã nhớ ra, cuối năm ngoái ở tiệc rượu đã từng gặp mặt, còn nói chuyện khách sáo vài câu, lập tức vội vàng đổi sang một nụ cười giả tạo nói: “Tổng giám đốc Lục, ngại quá, nước biển rộng lớn trôi vào miếu Long Vương, sao cậu đến lại không nói với tôi một tiếng chứ?”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận