Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Kế Hoạch Bánh Bao Của Tổng Tài Bá Đạo

Trịnh Cảnh Đồng nói chờ liền thật sự chờ, từ sáng tới trưa vẫn luôn ngồi trong xe dùng máy tính làm việc. Phó A Bảo lúc đi ra đã hơn 12h, Trịnh Cảnh Đồng trước đó đã gọi điện thoại về nhà rồi, nói là A Bảo không về ăn cơm trưa, buổi chiều tới công ty với y, vừa vặn Phó A Bảo buổi chiều cũng không có lớp.

Phó A Bảo tâm nói em buổi chiều còn muốn chơi với Tiểu Duệ Duệ cơ, tới công ty đâu có về nhà được, có điều thấy Trịnh Cảnh Đồng ở ngoài cổng trường chờ cậu lâu như vậy cậu liền không có lý do mềm lòng, hừm, thấy mức độ si tình của anh như thế, em liền miễn cưỡng phối hợp với anh một chút đi.

Có điều anh đừng cho là em đã tha thứ cho anh, chuyện hôm qua anh làm với em em vẫn ghi nhớ trong lòng, trí nhớ của em rất tốt! Dù sao tháng này cũng không thể làm tiếp là không có kì kèo rồi!

“Đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm trưa trước.” Trịnh Cảnh Đồng sờ sờ bụng Phó A Bảo, sờ Phó A Bảo giống như sờ Tiểu Duệ Duệ vậy.

Thân thể Phó A Bảo nghiêng đi không cho sờ: “Đừng có táy máy tay chân, anh nhấc tay một cái toàn không có việc tốt!”

Trịnh Cảnh Đồng ủy khuất, đây là ban ngày ban mặt ở bên ngoài đấy, hơn nữa còn là trên xe, anh có thể tính kế em thế nào, huống hồ tối hôm qua mới vừa giày vò em, anh có thể không biết thân thể em không thoải mái? Sao sẽ nhẫn tâm tiếp tục hạ “Độc thủ” được, anh như thế còn là người sao? Đó là cầm thú có được hay không!

Nhưng ăn cơm trưa xong mới tới công ty liền bị mất mặt, Trịnh Cảnh Đồng nhìn thấy Phó A Bảo lộ ra cái bụng trắng nằm trên ghế salong nghịch điện thoại di động thì có chút rục rịch, y phải rất khắc chế mới có thể không ra tay, cuối cùng không thể nhịn được nữa, y đi tới đưa tay kéo áo T-shirt của Phó A Bảo xuống.

“Coi chừng cảm lạnh.” Y phun ra một câu như vậy, “Bụng lộ ra bên ngoài không tốt.”

Thật là, lộ ra cái bụng trắng như vậy không phải là dụ hoặc anh sao, anh đều đã nói không động thủ rồi, em đây là ép anh a, vẫn may anh tâm địa thiện lương lại săn sóc, không có làm ra chuyện không bằng cầm thú, lần tới không còn tốt như vậy đâu! Lúc như vậy anh sẽ không hạ thủ lưu tình đâu a!

Phó A Bảo nếu như biết y đang suy nghĩ cái gì tuyệt bích sẽ đánh y một trận, có còn biết xấu hổ nữa hay khônggg!!

“Bọn em thứ 5 này chiêu mộ người mới đấy, anh có muốn tới xem hay không?” Phó A Bảo ở trên sô pha lăn qua lăn lại, Trịnh Cảnh Đồng cảm thấy đáng yêu vô cùng, thật muốn ôm vào trong ngực nhu nhu.

“Không đi, anh để Tiểu Tần qua xem một chút, hôm đó khẳng định nhiều người, anh tới chính là thêm phiền toái, em cũng phải chú ý an toàn.” Trịnh Cảnh Đồng kỳ thực muốn đi, thế nhưng một mình A Bảo đã rất khiến người khác chú ý, y lại đi khẳng định càng phiền toái, phái bảo tiêu đi là được rồi.

“Nha.” Phó A Bảo không sao cả, cậu chính là thuận miệng mời thôi, Trịnh Cảnh Đồng cái vẻ quê mùa này cũng không hiểu tinh túy của cosplay, đi tới phỏng chừng cũng không giúp đỡ được.

“Vậy em thứ 5 này mặc bộ anh chọn cho em sao?” Trịnh Cảnh Đồng vẫn chưa yên tâm.”

“Đúng vậy a đúng vậy a, anh phiền chết, lẽ nào em còn sẽ nói dối? Đã đáp ứng anh rồi đương nhiên sẽ làm được!” Phó A Bảo thiếu kiên nhẫn, “Có điều anh cũng đáp ứng em, đừng có nuốt lời.”

Trịnh Cảnh Đồng: “……” Rõ ràng anh không có đáp ứng có được hay không, đều là tự mình em nói, như thế nào liền biến thành anh đáp ứng rồi.

Lúc trước Trịnh Cảnh Đồng ép buộc Phó A Bảo mặc quần áo y chọn, Phó A Bảo sau khi đáp ứng cảm thấy rất thua thiệt, liền nói ra điều kiện, nói là tháng này hai người không tiếp tục làm loại chuyện đó nữa, sau đó cũng không quản Trịnh Cảnh Đồng có đáp ứng hay không, liền tự mình đáp ứng trước, nói như kiểu chắc chắn rồi vậy, khiến Trịnh Cảnh Đồng vô cùng cạn lời, hiện tại là đầu tháng a, tháng này còn hơn 20 ngày nữa đấy! Sau tàn nhẫn như vậy chứ!

……

Buổi chiều thứ 5 trường học của Phó A Bảo đặc biệt náo nhiệt, mỗi club đều chiêu mộ người mới, Phó A Bảo ở club Anime phi thường khiến người khác chú ý, hôm nay thành viên câu lạc bộ đều liều mạng, nói toạc móng heo ra là, biểu ngữ bừng sáng nhất, quầy hàng là lớn nhất, nhân số không phải nhiều nhất, nhưng xác thực nhiệt tình nhất, quan trọng nhất là trang phục của bọn họ không giống với các club khác, một đám mặc quần áo cos yêu ma quỷ quái đứng ở phía này, quả thực, chính là không có hứng thú vào club cũng sẽ dừng lại hai mắt nhìn.

Người trong club đều rất vui vẻ a, đều là người khắp nơi thi triển trải qua “Đại hình thức”, chút hình thức nhỏ ấy tính là gì a.

Phó A Bảo mặc quần áo Thần Uy, còn đội tóc giả, Đinh Vũ vừa vặn mặc chính là Thần Nhạc, hai người nào ngờ cos thành huynh muội, Đinh Lê mặc chính là một nhân vật Anime khác.

Phó A Bảo rất hâm mộ Đinh Vũ, Đinh Vũ mặc chính là không có tay, cậu nhưng phải quấn nghiêm nghiêm thật thật, quả thực nóng chết đi được, còn không có điều hòa, đều do Trịnh Cảnh Đồng không tốt, chọn quần áo cái gì mà, hoàn toàn không hợp mùa, cần phải giả bộ say nắng, hảo hảo chỉnh họ Trịnh!

Kỳ thực có người còn khổ bức hơn Phó A Bảo.

Đó chính là bảo tiêu Tiểu Trần mà Trịnh Cảnh Đồng phái tới bảo vệ Phó A Bảo, hắn cảm thấy đây là một lần công tác đau khổ nhất trong cuộc đời bảo tiêu của hắn, làm bảo tiêu thì hảo hảo mà làm bảo tiêu, chơi cosplay cái gì a a, đây không phải không làm việc đàng hoàng sao!

Tuổi hắn không lớn, thân thủ cũng tốt, nhưng nhìn già khú, hoàn toàn không hợp với đại học, thế là Phó A Bảo suy nghĩ biện pháp một chút, thu xếp cho hắn một bộ Ninja màu đen, còn đeo mặt nạ vào, lần này tốt rồi, dù là ai cũng không nhìn ra mấy tuổi, đứng hướng về phía này, vẫn thực sự là giống như làm việc, hơn nữa nhân vật này của hắn cũng không có yêu cầu đặc thù gì, ngây mặt đứng là ok rồi.

Tiểu Tần cảm thấy phi thường khổ, không thể để ta hảo hảo làm một bảo tiêu sao.

Thành thật mà nói, giữa mùa hè đích thực không thích hợp mặc loại quần áo gió thổi không lọt này, đặc biệt là không thích hợp màu đen!

Bên cạnh quầy hàng của club vây quanh rất nhiều người, có thật sự cảm thấy rất hứng thú với hoạt động của club hỏi thăm hiểu rõ, có chính là xem náo nhiệt, còn có một bộ phận khác chính là tới nhìn Phó A Bảo, Phó A Bảo hiện tại có thể nói là minh tinh của trường học, rất nhiều người đều ngưỡng mộ tới vây xem cậu, đặc biệt là học sinh mới mới vừa vào học, bọn họ là lần đầu tiên nhìn thấy Phó A Bảo người thật đấy.

Trưởng club vui rạo rực, hắn năm thứ tư đại học, tháng mười liền chuẩn bị ẩn lui, có thể trong lúc ẩn lui đó làm rạng rỡ club thực sự là quá hạnh phúc, thực sự là may mắn Phó A Bảo đại hồng nhân này a.

Phó A Bảo hôm nay phi thường gắng sức, thấy có nhiều người chụp ảnh đều không ngừng bày pose, còn chủ động chào người mới, giảng giả cho người ta hoạt động chủ yếu cùng mục đích của club.

“Hai người các ngươi có thể đứng cùng một chỗ để ta chụp không?” Xung quanh có người hỏi Phó A Bảo và Đinh Vũ, hai người bọn họ hôm nay cos huynh muội, tất cả mọi người cho rằng bọn họ sớm bàn bạc, cố ý tới như thế.

Phó A Bảo không sao cả, cậu nâng ô đồng bộ của hai người lên, thoải mái để mọi người chụp ảnh, đang chụp cậu đột nhiên phát hiện tay mình bị khoác lên, cậu thoáng nhìn, Đinh Vũ khoác lên cậu.

“Quần áo của chúng ta hôm nay vừa vặn phối, coi như phúc lợi mọi người một chút.” Đinh Vũ chớp chớp mắt với Phó A Bảo.

Phó A Bảo cũng không nghĩ nhiều, quần áo hôm nay của hai người xác thực cực kỳ hợp, liền thoải mái tùy ý Đinh Vũ ôm.

Tiểu Tần đứng ở một bên muốn nói gì đó, thế nhưng vẫn là không nói ra, hắn là phụng mệnh bảo vệ Phó A Bảo, cũng không cần nói lung tung, tuy rằng hắn cảm thấy Phó A Bảo ôm ôm ấp ấp với một nữ nhân xa lạ không tốt, bất quá hắn cũng biết hai người cũng không có cái gì xấu xa, chỉ là vừa vặn nhân vật hợp mà thôi, cho nên vẫn là ngậm miệng đi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, miễn cho mọi người lúng túng.

Hoạt động chiêu mộ người mới lần này phi thường thành công, chiêu mộ được rất nhiều người mới, có điều cuối cùng không nhất định đều sẽ vào club, club Anime rất đốt tiền, hội học sinh sinh viên cũng sẽ không cấp bao nhiêu kinh phí, cho nên sau khi rõ ràng hoàn chỉnh hoạt động của club Anime phỏng chừng sẽ có không ít người lui ra.

Có điều coi như mọi người như vậy cũng rất vui vẻ, hoạt động hôm nay đại thành công!

Ban ngày không ngừng có hoạt động, buổi tối cũng có hoạt động, Trịnh Cảnh Đồng bao một nhà hàng buffet cao cấp mời bạn học của Phó A Bảo và bạn bè club ăn tối, nói là A Bảo một năm không trở lại trường, y rất không yên lòng, hi vọng mọi người chiếu cố A Bảo nhiều hơn.

Bữa tối sẽ là lấy danh nghĩa của Trịnh Cảnh Đồng tổ chức, thế nhưng bản thân Trịnh Cảnh Đồng cũng không có tham dự, tuổi hắn lớn hơn nhiều so với đám học sinh này, người trẻ tuổi tụ tập y xuất hiện không quá thích hợp, hơn nữa y lại là loại thân phận kia, vừa nghe cũng khiến người ta do dự, xuất hiện sẽ chỉ khiến mọi người lúng túng phá hoại bầu không khí mà thôi, nói chuyện căn bản cũng không nói được với nhau.

Trịnh Cảnh Đồng không ở đây Phó A Bảo có thể vui vẻ, cậu đã lâu không có đi ra ngoài chơi với người khác như vậy, tuy rằng chỗ này không high như night club, thế nhưng đủ náo nhiệt a, cả nhà hàng đều được cậu và đám tiểu hỏa của cậu bao trọn, tùy tiện ăn, tùy tiện uống.

Bất quá cậu cũng không phải không nhìn ai chằm chằm, Tiểu Tần vẫn luôn đi bên cạnh cậu làm cơ sở ngầm của Trịnh Cảnh Đồng, nói là miễn cho cậu uống rượu vớ vẩn.

Phó A Bảo tâm nói mình cũng là cha của một đứa nhỏ, chút đúng mực ấy không biết sao? Khuya về nhà còn muốn ôm Duệ Duệ đấy, ta có thể một thân mùi rượu trở về? Khẳng định không thể a! Ta là uống nước trái cây có được hay không! Trịnh Cảnh Đồng cái tên này chính là gà mẹ, lúc nào cũng coi ta như trẻ con, nói là để Tiểu Tần đến bảo vệ ta, kỳ thực chính là đến xem ta, ta là người không có năng lực tự khống chế như vậy sao? Tính cách của ta vẫn luôn phi thường kiên định có được hay không, nói không uống rượu sẽ không uống rượu!

“Trịnh Cảnh Đồng đối với Phó A Bảo thật là tốt, phòng ăn này rất đắt, buổi tối lại là thời gian hoàng kim, bao trọn một buổi tối không phải ít tiền đâu.”

“Đúng vậy, nhìn y ở trên weibo show ân ái liền biết rồi, y đối với Phó A Bảo rất tốt, có người nói hai hôm nay còn đưa Phó A Bảo đi học, y bận rộn như vậy, một giây đều là tiền a.”

“Có tiền chính là tốt, làm gì cũng được, thấy nam nhân bên cạnh Phó A Bảo kia không?”

“Thấy, làm sao vậy, không phải của club Anime các người sao.”

“Không phải, là bảo tiêu của Phó A Bảo, bọn ta vừa hỏi, Phó A Bảo nói là Trịnh Cảnh Đồng không yên lòng cậu ta sai người tới chăm sóc cậu ta.”

“Chà chà, thật là đủ tri kỷ, phủng trong lòng bàn tay sợ quăng ngã ngậm trong miệng sợ tan cũng bất quá như thế.”

“Bất quá mấy thứ kia ăn rất ngon, bình thường tự mình ăn còn phải chú ý cái nọ cái chai, hôm nay có thể ăn thoải mái.”

“Hì hì, chỗ này ta bình thường rất không nỡ tới, ăn một bữa buffet mấy trăm khối ta nhưng không thể tiêu phung phí, gần một tháng sinh hoạt phí, hôm nay ta có thể ăn một bữa no nê!”

……

Toàn bộ phòng ăn đều phi thường náo nhiệt, bên người Phó A Bảo lại càng thêm náo nhiệt, vốn là rất nhiều người có thói quen ăn cơm chụp ảnh, Phó A Bảo là đối tượng chụp chung được hoan nghênh nhất, ngồi gần thì không nói, rất nhiều ngồi xa cũng đặc biệt chạy tới chụp ảnh chung với cậu.

Phó A Bảo người đến như gió, ai tới cũng nhiệt tình chiêu đãi, còn bày cái loại pose khoa trương, bầu không khí hiện trường phi thường vui vẻ, còn có người kính rượu với cậu, bất quá cậu vẫn cứ chỉ uống nước trái cây, trong nhà có trẻ con lo lắng vẫn hơn, không muốn để con nghe thấy được mùi vị không thích.

“Phó A Bảo, cho bọn tớ nhìn hình con trai cậu đi, bức ảnh trên weibo rất đáng yêu, có điều có vài bức, Trịnh Cảnh Đồng nhà cậu đặc biệt hẹp hòi.” Có vài nữ sinh cực kỳ hiếu kỳ với con trai của Phó A Bảo.

Mọi người đến bây giờ cũng không biết rốt cục đứa nhỏ là của ai, chỉ có thể bằng tướng mạo suy đoán.

Nhưng đứa nhỏ này hình như bộ dáng đều giống hai người, mắt quả thực giống Phó A Bảo như đúc, nhưng những vị trí khác còn giống Trịnh Cảnh Đồng, quả thực gặp quỷ, chẳng lẽ đúng là nam nam sinh tử a!

Sao có thể chứ!

Con trai bộ dáng đáng yêu Phó A Bảo cũng không sợ bị người xem, cậu mở album ảnh trong điện thoại ra cho mọi người nhìn ảnh gần đây của con trai, có có toét miệng cười, có giương mắt to vô tội, còn có ảnh lúc ngủ, vài cô gái manh tới tâm đều tan chảy rồi, còn muốn vài tấm hình giữ lại, Phó A Bảo tùy ý chọn vài bức, dù sao tướng mạo con trai của cậu cũng không phải bí mật, trên weibo đều có.

Đinh Vũ và Đinh Lê không có hứng thú gì với con trai của Phó A Bảo, bọn họ chỉ là có hứng thú với Phó A Bảo, hai người an vị bên cạnh Phó A Bảo, hai người vừa là bạn học cùng lớp của Phó A Bảo, vừa là thành viên club, gần quan được ban lộc, cướp lấy vị trí làm gần nhất.

Phó A Bảo không ý kiến, cậu còn cảm thấy cùng hai người kia rất có tiếng nói chung, tán gẫu không biết trời đâu đất đâu, hai người cũng đã xưng hô thân mật A Bảo với cậu rồi.

“A Bảo cậu thật sự không uống chút rượu sao, toàn uống nước trái cây rất vô vị a.” Đinh Lê bưng lên một ly bia, “Nồng độ của bia thấp, không sao cả.”

Phó A Bảo vẫn là xua tay: “Các cậu uống đi, Duệ Duệ nhà tớ không thích, tớ sợ nó không vui.” Ta cũng không thể để cái tên Trịnh Cảnh Đồng này thừa lúc vắng nhà mà vào! Quỷ đáng ghét này nhất định sẽ thừa dịp cậu bị chán ghét ở trước mặt Duệ Duệ tạo cảm giác tồn tại, ta đã sớm nhìn ra rồi, cái tên này sớm đã có tâm tư này rồi!

Con trai em thích em là lỗi của em sao, là bản thân anh không khiến người ta yêu thích có được hay không! Mặt mũi liền chán ghét!

Phó A Bảo dứt khoát Đinh Lê cũng không quá kiên trì, huống hồ ngồi bên cạnh Phó A Bảo còn bảo tiêu, hắn cũng không dám mạnh mẽ mời rượu a.

Hai huynh muội vẫn tìm Phó A Bảo tán gẫu, tán gẫu chuyện club, tán gẫu chuyện trong lớp, tán gẫu chuyện trong nhà Phó A Bảo, rất hợp, còn chụp không ít ảnh, Đinh Vũ vẫn là một bộ dáng vẻ chim nhỏ nép vào người, còn éo Phó A Bảo tựa trên người cô ta chụp vài tấm.

Phó A Bảo cũng không coi là chuyện to tát, cậu cảm thấy chính là chụp ảnh chung với bạn học, không có gì ghê gớm, Tiểu Trần ở một bên giương mắt nhìn, trong lòng nói thầm, có điều đến cùng vẫn là không nói ra, ờm…… Sau đó trên đường trở về nói một chút đi.

Hắn cũng không phải cảm thấy Phó A Bảo như vậy không tốt, hắn có thể thấy, tâm tư của Phó A Bảo vẫn là rất đơn thuần, cũng không có cái ý nghĩ không thuần khiết gì.

Hắn là sợ ông chủ tâm tắc a, dựa theo hiểu rõ của hắn đối với ông chủ, nhất định sẽ ghen a! Ông chủ tâm tình không tốt bọn họ cũng không tốt đẹp được a!

Một bữa cơm ăn tới hơn 9h, mọi người đều ăn thoải mái, muốn ăn cái gì thì ăn, tất cả đều không hạn chế, ăn bao nhiêu đều được, cuối cùng còn thậm chí đóng gói, có không ít học sinh đóng gói về ăn, bảo là muốn làm đồ ăn khuya.

Học sinh ký túc xá không có điều hòa, mùa này đồ ăn để không được bao lâu, cho nên dù có đóng gói cũng không gói được bao nhiêu, ăn không hết liền hỏng, nếu như là mùa đông, phỏng chừng mọi người sẽ bao lớn bao nhỏ mang đi.

Theo như Phó A Bảo nói, mấy thứ này đều được Trịnh Cảnh Đồng bao hết rồi, ăn không hết thì là đồ bỏ đi, không bằng đóng gói mang đi.

Tất cả mọi người rất thích a, ngày hôm nay thật đúng là ăn tới quá thoải mái.

Trên đường trở về tiểu Tần nhịn không được, hắn dè dặt đề ra một ý kiến nói: “A Bảo, tôi nới với cậu chuyện này cậu đừng tức giận.”

“Anh nói đi, tôi không tức giận.” Phó A Bảo vừa đăng xong weibo, nhét điện thoại vào túi.

Tiểu Tần liền uyển chuyển nói suy nghĩ của mình ra với Phó A Bảo, cuối cùng tổng kết nói: “Tôi biết cậu và bọn họ chính là bạn bè bình thường, nhìn từ góc độ cá nhân của tôi, tôi cảm thấy không có bất cứ vấn đề gì, thế nhưng cậu cũng biết, ông chủ người này khá cứng nhắc, đặc biệt thích ăn giấm, thích cậu thích vô cùng, nhìn thấy tôi và tiểu Lục đứng gần cậu còn muốn trừng mắt với bọn tôi, huống chi là người khác.”

Phó A Bảo vừa nghe hình như là có chút đạo lý, Trịnh Cảnh Đồng người này bình thường biểu hiện cũng tạm được, chính là tâm nhãn này a, chà chà, quá nhỏ, không có chút độ lượng nào, động một chút là ghen.

Có giấm quả thực chính là không hiểu ra sao a, liền ví dụ chuyện mặc quần áo lần này đi, cậu đều không có đối tượng ái muội đâu, liền bị quở trách, thật là! Những ngày tháng này đúng là không có cách nào trôi qua!

Anh cho dù tiếp tục thích em, cũng phải hơi hơi khắc chế một chút nhé, ảnh hưởng nhiều như vậy không tốt!

“Anh nói đến có đạo lý, Trịnh Cảnh Đồng người này cái khác đều qua loa, chính là đầu óc không quá linh quang, đặc biệt cứng nhắc.” Phó A Bảo giống như tìm được tổ chức rồi vậy, nguyên lai không phải chỉ có một mình cậu cảm thấy Trịnh Cảnh Đồng đầu óc không tốt.

Ánh mắt của quần chúng quả nhiên là sáng như tuyết a!

Hai người sau khi trở về đương nhiên là không nhắc tới một lời về chuyện này, miễn cho Trịnh Cảnh Đồng lại phát rồ, Phó A Bảo trong lòng còn rất cảm kích Tiểu Trần, may là có hắn nhắc nhở, nếu không mình có thể lại phải chịu một trận “Nỗi khổ da thịt”, ờm, hôm nào bảo Trịnh Cảnh Đồng phát thêm chút tiền thưởng cho hắn.

Mà một bên khác, hai huynh muội bụng mang kế hoạch nham hiểm đang lật xem ảnh chụp hôm nay, có ảnh bọn họ chụp bằng di động, cũng có ảnh nhờ người khác chụp, vai chính trong ảnh đương nhiên là Phó A Bảo

Có điều không phải ảnh của một mình Phó A Bảo, mỗi tấm đều có thân ảnh của Đinh Vũ, hơn nữa nhìn tới phi thường ám muội, có góc độ nhìn qua quả thực giống như tình nhân vậy.

Đinh Lê cầm ảnh xem đi xem lại, Đinh Vũ ở một bên hỏi: “Như thế nào ca, mấy hình này có thể được sao?”

Đinh Lê gật gật đầu cười nói: “Đều tốt vô cùng, không vội, chúng ta từ từ đi, chỉ có vài tấm ảnh nhưng không nói rõ là cái gì.”

“Ca, em có chút sợ, em sợ đến lúc Phó A Bảo trả thù em, coi như không có Trịnh Cảnh Đồng, chính gia thế của cậu ta cũng đủ không được rồi.”

“Sợ cái gì, đến thời điểm chúng ta cầm tiền xuất ngoại, sợ cái sợ len.”

“Nói là nói như vậy, có điều bên người Phó A Bảo có một bảo tiêu a, anh hôm nay cũng thấy đấy, chúng ta căn bản không có cách nào hành động.”

“Cậu ta ngày hôm qua không phải không mang bảo tiêu sao, hôm nay có hoạt động chiêu một người mới, quá nhiều người, cho nên họ Trịnh kia không yên lòng, em xem đi, sau này đi học chắc chắn sẽ không mang, cậu ta cũng không thể mang theo bảo tiêu lên lớp đi, rất kỳ quái a.”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận