Phó A Bảo quay một cái video lập dị lại mắc ói, video ngắn ngủi 2, 3 phút cậu quay gần 2 tiếng, cũng không phải cậu muốn quay lâu như vậy, mà là Trịnh Cảnh Đồng không hài lòng, cứ bắt cậu quay lại, cậu cứ luôn hướng ống kính lặp lại lời kịch trên cuốn sổ, đọc tới mức cậu đều muốn ói ra.
Sau khi ra thành phẩm Phó A Bảo cảm thấy kỹ năng diễn cả cuộc đời này của cậu đều tiêu hao vào cái 2, 3 phút này, lời nói ra chính cậu cũng không dám nghe, nói đều là cái quỷ gì vậy, Trịnh Cảnh Đồng hàng này quá không biết xấu hổ!
Cái gì mà em yêu anh em thích anh, nói tới không dưới 4, 5 lần.
Phó A Bảo khí thế hùng hổ nói với Trịnh Cảnh Đồng: “Em nói với anh, chuyện như vậy em chỉ làm một lần, lời bên trong em chỉ nói với anh một lần này thôi, sau này cũng không bao giờ có lần thứ 2, tất cả mặt mũi đời này của em đều vứt sạch tại ngày hôm nay! Sau này em quả thực không dám lên mạng nữa, chứ đừng nói là tới trường!” Cậu nghĩ nghĩ một chút ánh mắt thứ 2 đi học các bạn hình cậu, sau đó liền bắt đầu cảm thấy xấu hổ, còn gặp người thế nào a! Họa phong của A Bảo đại nhân cậu chân thực không phải như vậy đâu!!!
Trịnh Cảnh Đồng replay video rất nhiều lần, trong lòng đắc ý, y lơ đễnh nói: “Này có quan hệ gì, chúng ta là vợ chồng, bày tỏ với nhau không phải đúng sao, em thường xuyên ở trên weibo bày tỏ, tất cả mọi người khen anh đấy, đâu có mất mặt, mọi người chỉ có thể nói chúng ta ân ái, đây là chuyện tốt.”
“Hừm, đây đều là anh bức em nói, cũng không phải lời nói thật lòng của em, chuyện tốt đẹp với chả không tốt đẹp gì chứ.” Phó A Bảo vô cùng ngạo kiều, chính là không muốn thừa nhận mình thích Trịnh Cảnh Đồng.
Trịnh Cảnh Đồng cũng không để ý, y hôm nay đã phi thường thỏa mãn, Phó A Bảo đã làm được chuyện mà trước đây y cũng không dám nghĩ.
A Bảo người này chính là khẩu thị tâm phi, nếu như quả thật không thích có cầm dao ép cậu cũng sẽ không làm như vậy, cũng chính là ngoài miệng bướng bỉnh, kỳ thực trong lòng vô cùng yêu thích.
Lại sau khi xét duyệt lần cuối cùng, Trịnh Cảnh Đồng liền đăng video lên weibo của Phó A Bảo, còn phối thêm một cái caption lập dị. Việc này vốn là muốn Phó A Bảo làm, thế nhưng Phó A Bảo nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn cũng không muốn nhìn điện thoại di động một chút, cậu không đành lòng nhìn thẳng.
Một lát sau lúc dưới weibo có comment Trịnh Cảnh Đồng nhắc nhở Phó A Bảo xem, trên weibo rất nhiều người nói bọn họ phát đường, thật ngọt ~ nhanh chóng forward weibo của Phó A Bảo, phu phu cùng nhau show ân ái ~
Phó A Bảo tiếp tục quay đầu, dùng tay đẩy một cái: “Nhìn cái gì vậy, không nhìn em liền biết bình luận là cái quỷ gì, có gì đáng xem chứ, không nhìn! Em muốn đi ăn cơm!”
Trịnh Cảnh Đồng đương nhiên sẽ không ép buộc Phó A Bảo xem, y vui rạo rực cầm điện thoại di động cùng Phó A Bảo xuống lầu ăn cơm, có điều lúc ăn cơm cũng ăn không ngon, vừa ăn vừa lướt weibo, nhiều lần đũa suýt chút nữa đút vào trong lỗ mũi.
Làm mẹ mất hứng, con trai đều ngoài 30 rồi, sao còn cái đức tính này, không thể hảo hảo ăn cơm sao! “Ăn cơm thì ăn cơm, nghịch điện thoại thì nghịch điện thoại, vừa ăn vừa nghịch, ra cái giống gì, con xem một chút, cơm ăn rơi đầy bàn, đũa chọc vào mắt thì làm sao bây giờ, kỳ cục! Con nhìn A Bảo một chút, A Bảo vô cùng ngoan, con còn hơn nó 10 tuổi đấy, mẹ thật xấu hổ nói con!” Vu Thư thấy dáng vẻ cười cười ngớ ngẩn này của Trịnh Cảnh Đồng liền nổi giận, chuyện gì cao hứng thành như vậy, còn có thể hảo hảo ăn cơm hay không.
Phó A Bảo yên lặng gật gật đầu, đúng vậy, Trịnh Cảnh Đồng bộ dáng như này thật khó coi, còn có thể hảo hảo ăn cơm hay không, không ra giống gì!
Trịnh Cảnh Đồng ngẩng đầu cười nói: “Cha mẹ các người mau xem weibo của A Bảo đi, xem xong hai người đảm bảo cao hứng giống con.”
Trán Phó A Bảo nổi gân xanh, mạnh mẽ trừng mắt với Trịnh Cảnh Đồng, xem cái sợi len!
Vu Thư và Trịnh Trí Viễn nhìn nhau một chút, lại nhìn Phó A Bảo một chút, trong lòng rất kỳ quái, nếu như là weibo của A Bảo sao A Bảo không kích động a, sai đối tượng đi?”
Vu Thư cằn nhằn lấy điện thoại ra, Trịnh Trí Viễn cũng sáp lại gần xem cùng bà. Không nhìn thì không biết vừa nhìn liền giật mình, hai người không đeo tai nghe cứ như vậy trực tiếp mở video ra, sau đó toàn bộ phòng ăn đều là thanh âm bày tỏ của Phó A Bảo……
Phó A Bảo: “……” Lần này quá mất mặt rồi, vốn là cho rằng có thể giấu một quãng thời gian, không nghĩ tới nhanh như vậy liền bại lộ.
“Ai u, sớm nói đi, sớm biết là A Bảo quay video, mẹ sẽ không mắng Cảnh Đồng con rồi.” Vu Thư sau khi xem một lần, lại replay một lần, “Cái này xác thực đáng giá cao hứng, mẹ nếu đổi lại là con, phỏng chừng hiện tại cũng không có tâm tư gì ăn cơm rồi.” Bà và Trịnh Trí Viễn trong lòng cao hứng lắm, Cảnh Đồng nhà bọn họ rốt cục tu thành chính quả, thực sự là rất đáng mừng, phi thường đáng giá chúc mừng một phen!
Vu Thư gắp cho Phó A Bảo một miếng cá hấp: “A Bảo con trai của mẹ, kỳ thực con không cần đối tốt với Cảnh Đồng như vậy đâu, nó xem video này liền muốn liền trời, đừng có nuông chiều nó như thế, nó người này thích liền được đà lấn tới!” Trên miệng bà tuy rằng nói như vậy, nhưng kỳ thực trong lòng nở hoa, bà vẫn luôn sợ A Bảo không lọt mắt Cảnh Đồng nhà bọn họ, hai người tuổi tác cách biệt lớn như vậy, lúc trước cũng không phải bởi vì thích mới cùng một chỗ, hiện tại có thể bày tỏ như vậy, này chính là tu thành chính quả, người làm mẹ như bà khỏi nói trong lòng cao hứng bao nhiêu, đây mới gọi là vợ chồng chứ, sau này hòa hòa mỹ mỹ sinh sống, lại có Tiểu Duệ Duệ, mỹ mãn tới đâu cũng bất quá chỉ như thế thôi.
Phó A Bảo không có gì để nói, cậu đều không biết nên nói cái gì cho phải, tình thương của cậu thấp hơn cũng biết hiện tại không thể nói thật, chỉ có thể yên lặng chịu đựng, hai vị trưởng bối này nhìn thấy chính là chấp nhận, tình hình như hiện tại chỉ là thẹn thùng mà thôi.
Phó A Bảo cũng không biết mình ăn xong bữa cơm này như thế nào, ngay cả comment trên weibo của mình cậu xem cũng không muốn xem một chút, không nhìn cậu cũng biết dân mạng nói cái gì, cậu không muốn lại bị mắc ói lần nữa, vừa nãy đọc tới mức sắp ói ra, lại phải nhìn một lần nữa, mắt đều muốn mù được chứ!
Cơm tối Phó A Bảo căn bản cũng không có ăn bao nhiêu, cậu không ăn được, tâm tắc tới đòi mạng, Trịnh Cảnh Đồng đương nhiên là nhìn không được, làm sao có thể ăn ít như vậy đây. Y tiến đến bên tai nhỏ giọng nói: “Em cũng đừng quên, buổi tối em còn có chuyện phải làm, hiện tại không ăn sau đó không có khí lực, nếu như không thể để anh thỏa mãn, lần sau cần phải đền bù đấy!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!