Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Kế Hoạch Đá Đít Tra Nam

01.

Dòng người đông đúc.

Khách du lịch không xem pháo hoa nữa, mà đều vây quanh lại.

Mạnh Điềm Điềm mặc một chiếc váy hồng, đeo bờm tóc LinaBell, đôi mắt to như búp bê Barbie chớp chớp, trông rất đáng yêu.

Nhìn tướng mạo, bạn sẽ nghĩ cô ta là một tiểu trà xanh, nhưng cô ta dùng sức chiến đấu để cho bạn biết, đây thực sự là một cao thủ quyền anh.

Chồng tôi là Chu Triều bị cô ta đánh tới tấp, rất nhanh má đã sưng cao.

Một bà cụ dẫn cháu gái đi chơi định xông lên can ngăn, nhưng tôi đã kéo bà lại.

“Đây là chồng tôi.” Tôi giải thích: “Anh ta đã lừa dối tình cảm của cô gái này.”

Bà cụ lập tức dừng hành động ngăn cản, bế cháu gái đứng bên cạnh tôi xem kịch.

Cháu gái bà đưa cho tôi khẩu súng bắn bong bóng Duffy, không biết có phải là muốn khuyến khích tôi tham gia trận chiến này không.

Tôi cười híp mắt trả khẩu súng bắn bong bóng cho cô bé: “Ngoan, cái này quá nhẹ, không có tác dụng đâu.”

Sau đó lại kéo Mạnh Điềm Điềm: “Em gái, đánh người thì đừng đánh vào mặt.”

Tôi đi đến trước mặt Chu Triều, thừa dịp anh ta đang ngẩn người, giơ chân đá một cái.

Một số cú đánh chính xác khiến anh ta đau đớn tột cùng.

Pháo hoa của Disney nổ tung trên bầu trời, những tia sáng ngũ sắc chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của tôi.

02.

Trong bệnh viện, cách ba tầng vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Chu Triều.

Anh ta kêu đến mức bác sĩ không chịu nổi, vỗ vỗ vào người anh ta: “Anh không sao đâu, không cần phải kêu khoa trươngnhư vậy chứ.”

“Đường Thanh Thời, tôi sẽ kiện cô!”

Mạnh Điềm Điềm đứng bên cạnh tôi, cẩn thận nhìn sắc mặt tôi: “Chị Thanh…”

“Đừng lo lắng.” Tôi nhàn nhạt nói: “Tôi biết chừng mực, không dùng sức quá mạnh, tôi cũng không muốn trả thù một tên khốn nạn mà tự đưa mình vào trại giam.”

Mạnh Điềm Điềm cúi đầu: “Xin lỗi, em thực sự không biết.”

“Ừ, tôi không trách cô.” Tôi nhẹ giọng nói.

Khi tôi và Chu Triều kết hôn, hai người đều một nghèo hai trắng, bố anh ta bị bệnh, gia đình không có tiền, chúng tôi chỉ đơn giản đăng ký kết hôn, không những không tổ chức đám cưới mà còn không chụp ảnh cưới.

Tôi là nhà thiết kế thời trang, anh ta là người mẫu của tôi, một khuôn mặt đẹp trai khó quên, một lời nói ngọt ngào dễ dàng khiến tôi yêu anh ta đến phát cuồng.

Vì vậy, sau này, khi tôi dần dần nổi tiếng nhờ các tác phẩm của mình, còn anh ta thì thân hình phát tướng, sự nghiệp xuống dốc, tôi đã dùng hết nguồn lực của mình để giúp anh ta mở đường, để anh ta đến công ty tôi làm giám đốc thương mại khi tôi là nhà thiết kế chính.

Anh ta không có thành tích, tổng giám đốc hoàn toàn nể mặt tôi mới để anh ta ngồi vào vị trí đó, nhưng không có thành tích thì chỉ có thể nhận một khoản lương cơ bản ít ỏi, chi tiêu trong gia đình đều do tôi gánh vác.

Là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, thu nhập của tôi vẫn rất khá, vì vậy Chu Triều có thể mặc vest cao cấp, lái xe sang trọng mỗi ngày, trên người luôn thoang thoảng mùi nước hoa nam, trông giống như một người có chất lượng cuộc sống rất cao.

Công ty vẫn luôn đồn anh ta là phú nhị đại, anh ta cũng không phủ nhận, vui vẻ chấp nhận lời đồn này.

Vì vậy, khi anh ta liên tục dặn dò tôi không được công khai mối quan hệ của chúng tôi, tôi cũng tỏ ra cảm thông – đàn ông có lòng tự trọng mạnh mẽ, thà thừa nhận số tiền này là của cha mẹ, cũng không muốn thừa nhận nó là của vợ.

Không ngờ, Chu Triều tiêu tiền của tôi, bên ngoài lại giả vờ là phú nhị đại, lén lút qua lại với các cô gái trẻ.

03.

Tôi trở về ngôi nhà của mình ở ngoại thành, đây là phòng làm việc riêng của tôi, Chu Triều ít khi đến ở, trong phòng không có dấu vết gì của anh ta, tôi nhìn thấy sẽ bớt đau lòng hơn.

Dù có giả vờ bình tĩnh và thoải mái đến đâu thì không thể không buồn được, tôi tắt máy, một mình ở trong phòng uống rượu hai ngày, buổi tối tỉnh táo ngắm trăng, ban ngày thì say khướt ngủ li bì.

Nhưng tôi cũng chỉ cho phép mình buồn hai ngày.

Hai ngày sau, tôi đứng dậy, thay quần áo, trang điểm, rồi phấn chấn trở về nhà.

Chu Triều không có nhà, mẹ anh ta đang nấu súp trong bếp, vừa nhìn thấy tôi liền tỏ ra vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng và khó coi, mắt không thèm nhìn tôi.

Đây là chiêu trò thường dùng của bà ta, trước đây tôi vẫn luôn lấy lòng bà mẹ chồng này, chủ động đến hỏi bà ta có chuyện gì.

Nhưng tôi càng ân cần, bà ta càng tỏ vẻ khó chịu với tôi, không nói một lời, mặc cho tôi xấu hổ.

Hôm nay tôi sẽ không chiều theo cái bệnh công chúa già khó hiểu này nữa, tâm tư của ông chủ tôi còn lười đoán, tại sao tôi phải đoán ý củabàta?

Tôi lười biếng cởi giày cao gót, nằm ườn trên ghế sofa, bế bát anh đào lên ăn.

Mẹ của Chu Triều vốn đang chờ tôi đến nịnh nọt bà, nhưng đợi mãi không thấy động tĩnh gì, bà quay lại nhìn thấy tôi đang ăn anh đào rất vui vẻ, đã ăn gần hết nửa bát, bà lập tức nổi giận.

“Cô làm gì vậy!” Bà ta bước nhanh đến, muốn giật lấy bát trong tay tôi: “Tôi rửa cho Tiểu Triều mà!”

Tôi nhanh nhẹn bảo vệ bát: “Đây là đồ tôi mua, bà thương con trai bà thì tự đi mà mua cho anh ta, siêu thị nhập khẩu dưới tầng có bán, hai trăm năm mươi tám một hộp.”

Mẹ của Chu Triều tức đến nỗi ngực phập phồng: “Tiểu Triều bị thương, cô không hỏi han, thậm chí còn không về nhà, chưa từng thấy người phụ nữ nào làm dâu như cô.”

“Ừm.” Tôi ngậm anh đào, nhướng mày: “Con trai bà không nói với bà tại sao anh ta bị thương sao?”

Tôi định nói với mẹ Chu Triều rằng tôi chuẩn bị ly hôn với Chu Triều, sau này sẽ không còn là con dâu của bà nữa, nhưng lời thoại chưa kịp nói ra thì ổ khóa cửa đã vang lên.

Chu Triều đã về.

Mẹ Chu Triều lập tức chạy đến bên con trai, khóc lóc thảm thiết: “Con nhìn vợ con xem! Nó nói chuyện với mẹ như thế đấy!”

Chu Triều an ủi mẹ mình, mặt lạnh kéo tôi vào phòng.

“Thanh Thời, mẹ anh thân thể không tốt.”

Tôi nhổ hạt anh đào vào thùng rác, cười lạnh: “Có bệnh thì anh đi nói với bác sĩ, tôi cũng không biết cách chữa bệnh.”

“Em không thể bớt chọc giận bà ấy, làm bà ấy vui vẻ một chút sao?”

“Được thôi, nhưng e rằng chỉ như hạt cát trong sa mạc.” Tôi lạnh lùng nói: “Nuôi dạy ra một đứa con trai như anh, tôi thấy cả đời bà ấy khó mà vui vẻ được.”

“Đường Thanh Thời!” Chu Triều khẽ quát: “Em nói thế là sao?! Em có bao giờ coi bố mẹ anh là người nhà không?”

Lần đầu tiên tôi biết, một người có thể cười ha hả trong lúc đau khổ đến chết đi sống lại.

“Tôi không coi bố mẹ anh là người nhà?” Tôi lau nước mắt vì cười: “Vậy xin hỏi, tiền viện phí của bố anh ở bệnh viện tư mỗi tháng, ai là người chi trả?”

“Nhưng sau này sẽ không thế nữa.” Tôi nói ngắn gọn: “Chu Triều, ly hôn đi.”

04.

Chu Triều hẹn tôi ăn tối ở nhà hàng Pháp trên tầng cao nhất của khu thương mại.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận