Người đến khiến họ thấy rất bất ngờ, nhất là Vệ Thường Khuynh.
Bởi vì người đến là Thủ trưởng ban chấp hành.
Rõ ràng trưa nay họ mới dùng bữa cùng nhau, mới tách ra được bốn, năm tiếng đồng hồ, có việc gì khiến ông ấy phải tự mình đến đây?
“Tôi đến đưa thư mời.” Thủ trưởng ban chấp hành giơ phong bì thủy tinh trong tay lên, một tấm phong bì mỏng manh làm từ thủy tinh nhân tạo, chỉ có người nhận được mới có thể dùng con chip vạn năng mở khóa nội dung bên trên.
Loại thư mời bằng thủy tinh này hiện rất phổ biến ở Liên minh.
“Cho tôi sao?”
Vệ Thường Khuynh không hề có cảm giác ngạc nhiên vui mừng gì.
Trước giờ anh không thích tham gia yến tiệc.
“Có lẽ là đưa cho cô Tề.”
Thủ trưởng ban chấp hành mỉm cười: “Không mời tôi vào sao?”
Nói thật lòng, anh thực sự không muốn mời ông vào nhà cho lắm, bây giờ anh chỉ muốn cùng vợ trải nghiệm thế giới riêng của hai người, nhất là khi vợ anh vừa mới làm bao nhiêu món ngon.
Nhưng mà đối phương là Thủ trưởng ban chấp hành, anh không thể nào đóng cửa nhốt ông ấy ở ngoài được.
Vệ Thường Khuynh đành mở cửa ra.
Thủ trưởng ban chấp hành nhanh chóng tiến vào. Giống như Vệ Thường Khuynh, ông vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi cay tê nồng tươi mới, hai mắt không khỏi ngời sáng.
“Cô Tề đang làm cơm tối sao?”
Tề Tiểu Tô nghe thấy giọng nói của ông, đi ra ngoài, quả nhiên là Thủ trưởng ban chấp hành, cô không khỏi khựng lại.
“Thủ trưởng đến đưa thưa mời.” Vệ Thường Khuynh nói vậy. Ngầm ý của câu này là, ông ấy đến đưa thưa mời sẽ đi ngay, đợi ông ấy đi rồi chúng ta mới ăn bữa tối.
Phụt.
Tề Tiểu Tô nghe ra ý tứ của anh, cố gắng nhịn cười.
Mệnh lệnh đuổi khách này không trực tiếp cho lắm.
Nhưng nếu chỉ là đưa thư mời, ông ấy đâu cần phải tự mình đến đây? Để trợ lí Triệu tới đây là đủ thành ý lắm rồi, cho dù người khác đưa tới họ cũng không có ý kiến gì.
Cô lườm Vệ Thường Khuynh một cái, nói với Thủ trưởng ban chấp hành: “Mời Thủ trưởng ngồi, ông có muốn uống nước ép không? Tôi mới ép đó.” Là cô mang từ thế kỉ 21 tới đó.
Cô vừa nói xong, đã thấy Thủ trưởng ban chấp hành nhìn cô bằng ánh mắt hoảng hốt.
Vệ Thường Khuynh cũng phát hiện ra.
Hai người nhìn nhau.
“Khụ khụ.” Vệ Thường Khuynh bật ra hai tiếng ho gượng gạo, cố tình lôi kéo sự chú ý của ông.
Nhìn vợ anh mà ngẩn ngơ như thế, tốt lắm sao?
Thủ trưởng ban chấp hành lẩm bẩm: “Giống thật...”
Tề Tiểu Tô hỏi lại với vẻ ngờ vực: “Giống gì cơ?”
Thủ trưởng ban chấp hành lúc này mới hoàn hồn, ông chật vật lắc đầu: “Không, không có gì, do tôi nhìn nhầm thôi.”
Nhưng không biết vì sao, Tề Tiểu Tô đột nhiên cảm thấy tâm tình của ông lao dốc không phanh trong một chớp mắt, toàn thân như được bao bọc bằng đau thương.
Cô không nhẫn tâm được, buột miệng hỏi: “Thủ trưởng đã ăn cơm chưa? Tôi nấu rất nhiều món, ông có muốn ăn cơm cùng chúng tôi không?”
“Có làm phiền hai người không?” Thủ trưởng ban chấp hành vực dậy tinh thần.
Có.
Vệ Thường Khuynh muốn đáp lại như vậy nhưng đã bị Tề Tiểu Tô lườm cho một phát.
Anh cũng thấy buồn bực lắm, Tề Tiểu Tô đâu phải kiểu người nhiệt tình như thế, sao lại chủ động mời Thủ trưởng ban chấp hành cùng ăn cơm?
“Không đâu, dù sao chúng tôi cũng chỉ có hai người, ban nãy tôi sơ ý làm nhiều đồ ăn quá.”
Một mình anh cũng có thể ăn hết sạch đó, được chưa hả?
Vệ Thường Khuynh nghĩ vậy.
Nhưng bất kể thế nào, anh không có cơ hội nói ra.
Thủ trưởng ban chấp hành sau cùng vẫn ở lại.
Những món đồ gốm trắng bày chật kín một chiếc bàn ăn, hai phần ăn lớn nhất là cá chưng cay và canh thịt bò cay, chỉ nhìn thôi cũng thấy vị cay nồng đậm. Ngoài ra còn có mấy món nộm trộn nguội và một món ăn phụ, mỗi người có thêm một bát cơm gạo thơm ngào ngạt và một ly nước hoa quả mới ép, nhìn qua đã thấy thèm ăn.
Thủ trưởng ban chấp hành nhìn những món ăn kiểu này cũng không khỏi nuốt nước bọt ừng ực.
Sau đó ông tự chê cười chính mình. Đã lâu lắm không có cảm giác đói khát như vậy, trước nay ông ăn uống rất thanh đạm, ăn cũng rất ít, bình thường những món ông ăn đều có màu xanh chủ đạo, bây giờ nhìn thấy mấy món ăn cay nồng này, đột nhiên không kiềm chế được.
Tề Tiểu Tô lại bưng lên một đĩa nhỏ, là một đĩa dưa muối.
Vừa nhìn thấy đĩa dưa muối này, Thủ trưởng ban chấp hành kinh ngạc: “Đây là thứ gì vậy?”
“Đây là món trộn làm từ ớt xanh và quả đậu, ngon lắm, mời Thủ trưởng nếm thử.”
“Món này do cô làm à?”
Tề Tiểu Tô không nghĩ rằng ông không hứng thú với cá chưng cay và thịt bò nấu cay bằng một đĩa dưa muối nhỏ, hơi ngờ vực, nhưng vẫn gật đầu: “Là bà ngoại tôi làm.”
Lúc cô còn nhỏ, mẹ thường đưa cô tới nhà ông bà ngoại, mỗi khi về sẽ tiện tay mang theo một bình dưa muối do bà ngoại tự tay chuẩn bị. Sau khi mẹ cô qua đời, có một thời gian dài cô không ăn được loại dưa muối này, cho đến khi sống lại, quan hệ của cô và ông bà ngoại càng khăng khít hơn, mới được ăn món dưa muối này.
Lần này phải đến Liên minh, cô mang theo rất nhiều thứ, nhét chật kín cả không gian, trong đó có một lọ dưa muối rất to do bà ngoại cô làm.
Do bà ngoại làm.
Thủ trưởng ban chấp hành lại hơi hoảng hốt.
Không thể nào.
Có lẽ, rất nhiều người biết làm loại dưa muối này.
Thủ trưởng ban chấp hành không có can đảm gặng hỏi thêm.
Ông gắp một đũa dưa muối, hốc mắt như nóng lên, sau rồi không biết ông đã cầm cự thế nào suốt bữa ăn, chỉ biết sau đó ông hỏi rằng có rượu không, Vệ Thường Khuynh lấy ra hai ly rượu, ông uống một ly, lúc ra về đầu óc cứ chếnh choáng.
Trợ lí Triệu lái xe, trên đường anh ta hình như đã hỏi ông gì đó, ông cũng không nghe rõ.
Thu dọn bàn ăn xong, Vệ Thường Khuynh chủ động nhận trách nhiệm rửa bát, Tề Tiểu Tô dựa người vào cửa ngắm nhìn anh.
Nghĩ một hồi lâu, cô vẫn không hiểu được.
“A Khuynh, anh nói xem, có phải tối nay Thủ trưởng ban chấp hành hơi khác thường không?”
“Không phải,” Vệ Thường Khuynh chăm chú rửa bát, không buồn ngẩng đầu lên: “Là rất khác thường mới đúng.”
Hệ thống Tiểu Nhất cũng tham gia bình luận: “Ông ấy bắt đầu khác thường từ khi nhìn thấy đĩa dưa muối đấy.”
Dưa muối có gì không ổn sao?
Tề Tiểu Tô nghĩ mãi không ra, cô quyết định không nghĩ nữa.
“Em đi xem thư mời thế nào.”
Tấm thư mời được đặt trên bàn tròn trong phòng khách, cầm lên lắc nhẹ, bên trên sẽ hiện ra ánh sao màu xanh bạc, rất đẹp.
Có Hệ thống Tiểu Nhất chỉ đạo, Tề Tiểu Tô quét con chip vạn năng, tấm thư mời lập tức hiện ra dòng chữ lấp lánh và hình nền xinh xắn.
“Tiệc trà của Phương Viện Viện?”
Tề Tiểu Tô khựng lại, nhíu mày.
Cô còn tưởng là thư mời gì đó rất quan trọng đến nỗi Thủ trưởng ban chấp hành phải đích thân đưa tới, không ngờ là thư mời dự tiệc trà của Phương Viện Viện.
Thế này mà cũng cần ông ấy phải chạy đôn đáo à?
Trên thực tế, cô không biết rằng, sở dĩ Thủ trưởng ban chấp hành đích thân đưa thư mời tới là vì có chuyện muốn nói với cô, nhưng vì bị đĩa dưa muối chiếm trọn tâm trí, ông quên luôn cả ý đồ khi mới đến.
Vệ Thường Khuynh rửa bát xong, đi ra ngoài, ghé đầu nhìn vào tấm thư mời, sắc mặt hơi khó coi.
“Không cần đi.”
Người ta có lời mời, cũng không quy định rằng họ bắt buộc phải đi.
Thấy Tề Tiểu Tô muốn nói gì đó, anh nhíu mày: “Anh không thích Phương Viện Viện, cũng không nhất thiết phải xã giao với cô ta. Cô ta không có nhiều khả năng tham gia vào giới chính trị.”
Cả IQ lẫn năng lực của cô ta đều không đủ.
Nếu như không phải vì cô ta là con gái của Thủ trưởng ban chấp hành thì cũng chỉ là một bình hoa di động có vẻ ngoài đẹp đẽ thôi.
Tề Tiểu Tô chống cằm nhìn anh: “Nể mặt Thủ trưởng đi. Ông ấy muốn chúng ta tham dự nên mới đích thân đưa thư mời tới đây đó.”
“Vợ yêu à, anh phát hiện ra em rất mềm lòng với Thủ trưởng đấy nhé.” Vệ Thường Khuynh bước tới, ôm cô vào lòng.