Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xem ra, bố cô ta thật sự vẫn rất yêu thương cô ta, quả nhiên, ông ấy luôn cảm thấy mình đã nợ cô ta, thế nên đã thật sự thuyết phục Tề Vân Diên đến đây.

Quả nhiên, Vệ Thường Khuynh tuy là một Thiếu soái nhưng vẫn không thể chống lại mệnh lệnh của Thủ trưởng.

Bố của cô ta là Thủ trưởng ban chấp hành tối cao ở Liên minh, sau này, để xem ở Liên minh còn ai dám đắc tội với cô ta nữa không.

Tâm tư lệch lạc của Phương Viện Viện gần như không thể che giấu, trực tiếp thể hiện ra mặt.

Thủ trưởng nhìn Phương Viện Viện, lại cảm thấy gương mặt của cô ta rất hung ác.

“Bố, có phải bố bảo cô ta đến xin lỗi con không?” Phương Viện Viện liếc nhìn Tề Tiểu Tô, ánh mắt đó cứ như muốn cắn một miếng thật to trên người cô vậy.

“Viện Viện, chuyện này không gấp, chúng ta làm xét nghiệm trước đi.” Suốt trên đường đến đây khó khăn lắm Thủ trưởng mới có thể bình tĩnh lại một chút.

“Xét nghiệm gì chứ?” Phương Viện Viện cho rằng họ lại muốn xét nghiệm việc bụng cô ta bị đau, liền nhíu mày nói: “Con không làm! Con đã nói rồi, Tề Vân Diên phải xin lỗi con trước con mới đồng ý làm xét nghiệm!”

“Không phải xét nghiệm bụng con, chỉ là muốn lấy một chút máu của con đi xét nghiệm thôi.” Thủ trưởng nói, tuy lấy những thứ khác cũng được, nhưng xét nghiệm ADN, lại đúng lúc đang ở bệnh viện, lấy máu dù sao cũng là cách đáng tin nhất.

Phương Viện Viện nhận ra điểm kỳ lạ, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bất an, cô ta cũng không rõ cảm giác bất an này rốt cuộc là vì sao, nhưng sâu trong tiềm thức mách bảo cô ta phải từ chối.

Hơn nữa lúc nhìn thấy sau lưng họ còn có cả một bác sĩ, tâm lý kháng cự của cô ta lại càng lớn.


“Con không lấy máu, con không lấy máu. Bây giờ là muốn Tề Vân Diên đến xin lỗi con, sao con phải làm xét nghiệm chứ? Con không đồng ý!” Phương Viện Viện vừa thu mình vào một góc giường, vừa vung tay từ chối, làm cả đĩa táo trên bàn cũng bị hất tung xuống đất, chiếc đĩa vỡ tan.

Những giọt nước mắt của Phương Viện Viện liền rơi xuống, nhìn vào Thủ trưởng, tủi thân nói: “Bố, bố gạt con, bố nói sẽ bảo cô ta đến xin lỗi con, bây giờ bố lại đưa họ đến để cười nhạo con sao! Rốt cuộc bố có xem con là con gái của bố không? Nếu mẹ con biết bố đối xử với con như vậy, không bảo vệ con như vậy…”

Tề Tiểu Tô vốn chỉ đứng một bên lạnh lùng xem cô ta hò hét nhưng khi cô ta nhắc đến mẹ, lửa giận trong lòng cô chợt dâng lên. Cô bước nhanh sang đó, giáng một cú đấm thật mạnh về phía Phương Viện Viện.

Bốp.

Cú đấm này trực tiếp đánh lên mũi của Phương Viện Viện, hai hàng máu mũi liền chảy ra.

Lần này Phương Viện Viện đã khóc thật sự, khóc vì đau.

Tề Tiểu Tô với tay lấy bông băng y tế, thô lỗ quét một cái thật mạnh vết máu bên dưới mũi của Phương Viện Viện, sau đó ném miếng bông băng dính máu vào khay đựng.

“Lập tức xét nghiệm ngay.” Cô lạnh lùng nói.

Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.

Cái này, cái này đúng là thô bạo quá rồi đấy!

Trực tiếp ra tay như vậy, có thật sự là tốt không?

Thủ trưởng bị cô quét mắt nhìn sang, trong lòng giật mình, lại không dám nói gì, trực tiếp cùng bác sĩ ra ngoài. Ông ấy còn chưa lấy máu nữa.

Bây giờ xét nghiệm rất nhanh, chỉ cần không cần xếp hàng, năm phút là có thể có kết quả.

Trong phòng bệnh, chỉ còn lại Vệ Thường Khuynh, Tề Tiểu Tô và Phương Viện Viện.

Vừa rồi cô ta chỉ biết khóc, không phát hiện việc Thủ trưởng và bác sĩ đã ra ngoài, đợi khóc mãi một lúc lâu mới phát hiện không có ai dỗ cô ta, bấy giờ mới phản ứng lại.

“Tề Vân Diên! Cô lại dám đánh tôi!” Một tay Phương Viện Viện lau phần máu trên mũi mình đi, vừa nhìn chằm chằm vào Tề Tiểu Tô: “Vệ Thường Khuynh, anh là quân nhân gì chứ! Là Thiếu soái gì chứ! Anh dung túng cô ta như vậy, sớm muộn cũng có ngày bị cô ta hại chết!”

“Tiếp tục đi.” Tề Tiểu Tô quét mắt nhìn cô ta một cái, bước đến đứng bên cưởi, nhìn dáng vẻ giơ nanh múa vuốt này của cô ta, trong lòng cô vẫn đang nghĩ, ban đầu, Phương Viện Viện bị bế nhầm như thế nào chứ?

Kể ra, tất cả những chuyện cô gặp phải, hình như đều bắt đầu từ Vệ Kiêu.

Vệ Kiêu đưa Thủ trưởng xuyên không đến thành phố D của thế kỷ hai mươi mốt, để ông ấy và mẹ cô gặp nhau, sau đó mới có cô.

Vệ Kiêu phải đưa chiếc máy liên lạc giấu trong viên bảo thạch lam đó đến cho mẹ cô, kết quả không biết chiếc máy đó bị đưa đến đâu, lại định đưa cô đến Liên minh, kết quả lại bế nhầm người…


Vệ Kiêu…

Bây giờ không biết ông ta đã đi đâu, cho dù muốn hỏi cũng không tìm được ai để hỏi.

Chuyện năm xưa, còn ai biết chứ.

Vệ Thường Khuynh thấy cô vẫn luôn rũ mắt không biết đang suy nghĩ chuyện gì, không kìm được muốn đưa tay kéo cô vào lòng, nhưng Tề Tiểu Tô lại vô thức tránh đi.

Vệ Thường Khuynh: “…”

Anh giật mình, không hiểu.

Trước nay Tề Tiểu Tô chưa từng tránh né anh như vậy, vừa rồi cô vô thức tránh đi, dường như rất lạnh nhạt với anh.

Chuyện này rốt cuộc là sao chứ?

Sau khi Tề Tiểu Tô tránh đi mới phản ứng lại, ngước mắt nhìn Vệ Thường Khuynh đang kinh ngạc, cô lại không có nhiều tâm tư để giải thích, chỉ có thể tiếp tục rũ mắt đồng thời nói với anh: “Em muốn yên tĩnh một chút.”

Yên tĩnh.

Lẽ nào anh không cho cô yên tĩnh sao?

Từ lúc nào trong vòng tay của anh cô lại không thể yên tĩnh chứ?

Trong lòng Vệ Thường Khuynh cũng xuất hiện cảm giác bất an.

Lúc này, Thủ trưởng đã quay trở lại, trong tay đang cầm một tờ báo cáo.

Ông ấy bước đến trước mặt Tề Tiểu Tô, chầm chậm đưa tờ báo cáo cho cô.

Hốc mắt đỏ bừng, tay run run.

Thật ra mọi chuyện đã khẳng định một nửa, nhưng, nhìn thấy chứng minh này, cảm giác đó vẫn không tài nào miêu tả được.

Đây mới là con gái ruột của ông! Người này mới phải!

Tề Tiểu Tô không nói tiếng nào trực tiếp đón lấy báo cáo, nhìn thấy kết quả.

Cô vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn sang Phương Viện Viện.


Phương Viện Viện vốn vẫn đang mắng cô, nhìn thấy hành động này của họ, trong lòng bỗng run lên, không kìm được hét lên: “Các người đang làm gì thế hả? Rốt cuộc muốn làm gì đây? Bố, bố, sao bố lại nhìn cô ta mà khóc!”

Cô ta đã hoảng rồi, vì nhìn thấy Thủ trưởng cứ nhìn chằm chằm vào Tề Vân Diên, cứ nhìn mãi nhìn mãi đến tận lúc nước mắt tuôn rơi.

Vệ Thường Khuynh đón lấy báo cáo trong tay Tề Tiểu Tô, cũng nhìn chằm chằm vào kết quả.

Là thật.

Đột nhiên anh cảm giác rất hoang đường.

Nhưng, lại dường như là chuyện đương nhiên.

Anh vẫn luôn cảm thấy, Tiểu Tô rất mềm lòng với Thủ trưởng, có một vài chuyện rất khác, bây giờ mới biết, hóa ra, đó là bố ruột của cô.

Nhưng, sao có thể chứ?

Lúc này Hệ thống Tiểu Nhất cảm thấy chuyện này quá nghiêm trọng, vội kể lại chi tiết nội dung cuộc nói chuyện trước đó của họ cho anh nghe.

Vệ Thường Khuynh nghe xong, sắc mặt liền đen đi.

Vệ Kiêu, bố của anh, trong chuyện này lại là một nhân vật quan trọng như thế!

Anh đột nhiên nhớ ra, trước đây lúc Tề Tiểu Tô đưa cho anh xem viên bảo thạch lam đó, anh cảm thấy rất quen mắt, nhưng vẫn luôn không nhớ ra đã nhìn thấy nó ở đâu, bây giờ đột nhiên lại nhớ ra.

Anh nhớ ra rồi.

Trong số những sổ sách nghiên cứu bố anh để lại, có một vài bản thảo đã vẽ ra thiết kế ngụy trang của chiếc máy liên lạc đó, có thể giấu bên trong ngọc, làm thành một sợi dây chuyền.

Chỉ có điều, vật thật và hình ảnh trong bản thảo có khác biệt, chỉ làm anh thấy quen mắt, nhưng mãi không nhớ được đã nhìn thấy ở đâu.

Bây giờ anh đã nhớ ra rồi, vấn đề cũng được sáng tỏ.

Năm xưa, Thủ trưởng bảo ông ấy đưa miếng ngọc đó cho Tô Vận Linh, rốt cuộc ông ấy đã đưa cho ai? Tại sao nhiều năm sau Tô Vận Linh mới nhận được miếng ngọc đó, hơn nữa, còn là do người khác đưa cho bà?


Nhấn Mở Bình Luận