Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lục Quang nhìn xuống, trong lòng cảm thấy không thoải mái lắm.

Cái gương mặt này của hắn mà Tể Vân Diên lại không thích? Quá không khoa học rồi.

Tiến sĩ Lam trầm ngâm một lúc lâu, ông ta cảm thấy Lolita nói cũng có lý.

“Đúng vậy, đúng là cô ta thích kiểu đàn ông mạnh mẽ đầy khí phách như Vệ Thường Khuynh, thậm chí phải có chủ nghĩa đàn ông một chút, đàn ông chuẩn mực” Tiến sĩ Lam đột nhiên bật cười. “Loại như thế, tôi có một người đấy.”

Có ý gì?

Ông ta có loại đàn ông giống Vệ Thường Khuynh?

Thật sao? Ông ta thật sự có thể tìm được một người đàn ông có thể so sánh được với Vệ Thường Khuynh hả?

“Tôi phải suy nghĩ xem có nên phải hắn ra tay không. Còn các cô cậu, thời gian này không được phép manh động, đừng ai chọc vào cô ta.

“Vâng.

“Đã biết, tiến sĩ Lam”


Lolita và Lục Quang đi ra từ văn phòng tiến sĩ Lam, qua một hành lang trắng toát, Lolita tò mò hỏi: “Cái người đàn ông mà thấy nói ấy, anh đã từng gặp bao giờ chưa?”

“Tôi không biết”

“Ngay đến anh cũng không biết? Không phải anh là người đi theo thầy lâu nhất sao?”

“Thế thì sao?” Lục Quang dừng lại, xoay người bóp mặt của Lolita, gã nhìn cô ta, trong đôi mắt tuyệt đẹp của gã chứa đầy sự mỉa mai: “Lolita, không phải cô cũng đi theo tiến sĩ Lam lâu rồi à? Đừng cho là tôi không biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì?”

“Tôi có thể suy nghĩ cái gì chứ? Tôi chỉ muốn kiếm cho mình một chỗ yên ổn trong cái thế giới tàn khốc này thôi. À, tôi còn muốn ở bên cạnh người tôi yêu nữa.”

“Ở cạnh người cô yêu?” Lục Quang mỉm cười, cúi đầu đảo mắt qua bộ ngực nhô lên của cô ta: “Cô đang nói tới người đã ngủ cùng cô là tôi, hay là... Mạt Na?”

“Anh im đi!” Lolita đẩy mạnh tay gã ra, cô ta tức giận nhìn gã: “Đừng tưởng anh là thí nghiệm tốt nhất của thầy thì có thể không coi ai ra gì. Nghe lời thầy vừa nói thì ông ấy còn có một người thí nghiệm khác khiến ông ấy hài lòng hơn cả anh đấy, đó mới là vũ khí bí mật của ông ấy!”

Khóe miệng Lục Quang khẽ nhếch lên, hơi có phần tà ác.

Gương mặt của gã thật sự quá đẹp, lại cười quái quỷ như thể khiến Lolita cũng phải thất thần, nhưng cô ta nhanh chóng phản ứng lại mà dời ánh mắt sang chỗ khác.

Trong lòng cô ta cảm thấy tức giận, đến cô ta còn không thoát khỏi sự mê hoặc của Lục Quang, thì vì sao Tể Vân Diên lại không có phản ứng gì?

“Không cần biết trong tay tiến sĩ Lam còn con át chủ bài nào, tóm lại, không có mệnh lệnh của ông ấy, trong khoảng thời gian này chúng ta không thể động tới Tể Vân Diên. Đi thôi, đêm vẫn còn dài, Mạt Na không ở cùng cô thì để tôi cùng cô vượt qua đêm dài đằng đẵng này nhé?”

Nói rồi, gã đưa tay nâng mặt Lolita lên, chậm rãi đặt môi mình lên môi cô ta.

***

Minh Dao kéo Tần Tốc và Hạ Kế Dao đi dạo ròng rã suốt một ngày trời, lúc trở lại bệnh viện thì đã là chín giờ tối.

Là đội viên của chiến đội Diệm Ưng, Tần Tốc và Hạ Kế Dao xưa nay tham gia chiến tranh hay huấn luyện đều không hề kêu than mệt mỏi, mà mới chỉ đi một ngày hôm nay đã cảm thấy toàn thân rã rời.

“Tôi không hiểu thủ đô có cái gì hay để đi dạo chơi, bà cô tổ nhỏ này đúng là cái gì cũng tò mò, cái gì cũng muốn xem một chút!”

“Đúng vậy, ngay cả một cái ngõ nhỏ rất bình thường mà cô bé cũng muốn đi vào xem!”

“Hai cái đùi tôi sắp không còn là của mình nữa rồi.”

“Mợ Vệ, đội trưởng đã từng đưa cô đi dạo phố chưa?” Hạ Kế Dao tố khổ xong thì quay ra hỏi Tề Tiểu Tô.


Lúc này, Tế Tiểu Tô đang ngồi gọt đào mỏ ưng mang từ thế kỷ hai mươi mốt đến cho vị Thiếu soái nào đó vẫn chưa hoàn toàn đè xuống ý định trả thù, còn vị Thiếu soái nào đó đang dựa lưng vào thành giường bệnh, mở màn hình giả lập lớn ra xem phim Chiến tranh giữa các vì sao.

Tần Tốc và Hạ Kế Dao trở về nói một lúc lâu mà anh chẳng thèm nhìn lấy một cái. Cho đến khi nghe thấy Hạ Kế Dao hỏi cầu kia, anh mới liếc sang.

“Em muốn đi dạo phố không?”

Câu này là hỏi Tể Tiểu Tô.

Sao lại hỏi anh đã từng đưa cô đi dạo phố chưa?

Nếu có muốn đi, thì anh đưa cô đi thôi.

Tề Tiểu Tô buồn cười nhìn anh: “Anh bây giờ có thể đưa em đi dạo phố à?” Một bệnh nhân nằm trên giường bệnh còn muốn đưa cô đi dạo phố

“Cho nợ, chờ bản Thiếu soái khỏe lên tất nhiên sẽ đưa em đi dạo”

Dừng ngay đi.

Tế Tiểu Tô bĩu môi.

Nhớ ra cái gì đó, cô hỏi: “Minh Dao đâu?”

“Đi dạo rồi ăn uống cả một ngày, bà cố tổ kia cuối cùng cũng biết mệt, về phòng bệnh nghỉ ngơi rồi.” Tần Tốc nói tiếp. “Mà mợ Vệ à, trước đó Minh Dao có nói cô bé có tiền mà tôi không tin, nhưng khi ra ngoài chúng tôi mới biết, đúng là cô bé đó có tiền thật. Cứ nhìn trúng thứ gì là cô bé mua hết, không thèm chớp mắt một cái nào luôn, hoàn toàn không cần chúng tôi đưa tiền”

“Đúng vậy đấy, cô bé mua rất nhiều thứ, hai chúng tôi cũng xách không nổi nên nhờ cửa hàng vận chuyển đến đây” Hạ Kế Dao cũng thở dài. “Chẳng phải cô bé đó sống ở một thị trấn nhỏ trong khu mười một sao? Thế mà lại có nhiều tiền hơn cả tôi”

Tế Tiểu Tô hơi nhíu mày.

Chiếc xe kia của cô bé cũng không đơn giản, còn có rất nhiều tiền như vậy, nếu nói cô bé sống ở khu năm thì không có gì kỳ lạ, nhưng nhà cô bé đó lại ở khu mười một, còn không phải ở trung tâm khu mười một, mà là ở một thị trấn nhỏ rất xa xôi.

Kết hợp với chuyện Minh Dao đã từng nói, tất cả mọi người trong gia đình cô bé từ xưa đến nay không được phép đặt chân vào từ khu bảy trở đi...

Gia đình của Minh Dao này không hề đơn giản.

Nhưng Tế Tiểu Tô cũng chỉ nghĩ như vậy thôi.


Dù có không đơn giản, có bí ẩn đi chăng nữa thì cũng là chuyện của người ta, chẳng quan hệ gì đến bọn họ cả.

“Hôm nay cha của Minh Dao đang thúc giục, muốn chúng ta mau chóng đưa cô bé về và chỉ cần đưa đến khu bảy là được. Tần Tốc, lại làm phiền anh và Hạ Kế Dao lần nữa, sáng sớm mai hai người đưa cô bé đi nhé”

Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Chị Tể có ở trong này không? Em là Minh Dao”

Minh Dao?

Tần Tốc đi mở cửa, Minh Dao nhẹ nhàng đi vào, trông dáng vẻ cổ bé hoàn toàn không giống như vừa đi dạo mệt mỏi cả ngày trời.

Cô bé đã thay một bộ quần áo mới, trong tay còn cầm rất nhiều túi: “Chị Tề, em mua cho chị nhiều quà lắm này!” Cô bé bước về phía Tề Tiểu Tô, trong lúc đi còn tiện mắt nhìn về phía Vệ Thường Khuynh đang nằm trên giường bệnh, cô bé ồ lên một tiếng.

“Minh Dao, đây là đội trưởng của bọn anh, Vệ Thường Khuynh - Vệ Thiếu soái” Tần Tốc sợ cô bé vô lễ nên vội giới thiệu trước.

“Vệ Thiếu soái, đẹp trai quá. Anh là bạn trai của chị Tể ạ?”

Không hiểu sao Minh Dao lại cảm thấy Vệ Thường Khuynh rất thân thiết, hỏi cầu này xong, cô bé vỗ lên trán mình, buồn nản nói: “Nhưng em không mua quà cho anh rồi, làm sao bây giờ?”

“Tôi là chồng của cô ấy” Vệ Thường Khuynh quét mắt nhìn qua, sửa lại câu này rồi nhân tiện nói: “Cũng trễ rồi, tôi muốn nghỉ ngơi, cô đi về phòng mình đi”

Minh Dao không ngờ Vệ Thường Khuynh vừa mở miệng nói chuyện là muốn đuổi cô bé đi nên khá ngạc nhiên.

Cô bé đã quen khi ở thị trấn Long Viện, hầu như tất cả mọi người đều rất thân thiện và lịch sự với cô bé, mà cô bé cũng cảm thấy mình cũng khá xinh đẹp, cũng biết quan hệ tốt, từ xưa tới nay chưa từng có ai lạnh nhạt với cô bé như vậy.

“Em...”

Cô bé nhìn Vệ Thường Khuynh nhưng anh không nhìn cô, khuôn mặt của anh nghiêng sang một bên, ánh đèn chiếu lên gương mặt khiến khuôn mặt ấy trông như được chạm khắc, tuấn tú đến mức khiến người khác phải sợ hãi thán phục, nhưng cũng rất lạnh lùng.

Minh Dao thấy anh lạnh lùng như vậy thì đột nhiên cảm thấy vô cùng tủi thân.


Nhấn Mở Bình Luận