Ba giờ rưỡi chiều, ánh nắng vẫn còn khá gay gắt.
Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô dưới sự dẫn đầu của hai vệ sĩ, bỏ qua ánh nhìn của tất cả mọi người mà đi đến trụ sở bí mật của tổ đặc biệt.
Ở tầng trên trong một câu lạc bộ đấm bốc.
Câu lạc bộ đấm bốc ở tầng dưới khá sôi động, có rất nhiều người đến học đấm bốc và hầu hết đều là những người trẻ tuổi. Nhưng lối đi lên lầu lại nằm trong phòng để dụng cụ phía sau phòng thay đồ.
Nói là phòng để dụng cụ, nhưng thật ra chỉ có nửa gian là chất đống các loại đồ đạc, còn sau khi mở cánh của ngâm ra thì bên trong là một thang máy ngụy trang với công tác ấn.
Thang máy từ từ đi lên.
Ra khỏi thang máy là một sảnh lớn khoảng trăm mét vuông, có một thiết bị khá lớn ở giữa hành lang, giữa thiết bị đó là một quả cầu, vây bên ngoài là mười mấy cái ghế không rõ làm bằng chất liệu gì mà nửa trong suốt.
Vây quanh cái thiết bị này là một bản điều khiển màu trắng, phía trên có mười mấy bộ siêu máy tính cùng các thiết bị khác, mỗi một ghế đều có một người mặc bộ đồng phục màu xanh ngồi ở trên, bọn họ đang tập trung làm việc.
Trước mặt bọn họ có một màn hình giả lập rất lớn, phía trên hiển thị vô số các chữ tiếng Anh cùng ký hiệu mà Tể Tiểu Tô hoàn toàn xem không hiểu.
Cửa sổ nơi này đều được đóng kín và được trang trí bằng các hình chiếu ẩn. Ở bên ngoài nhìn vào chỉ có thể nhìn thấy cảnh được chiếu, không thể thấy rõ tình hình bên trong phòng.
Có hơn mười cảnh sát quân sự vác súng đứng canh gác ở trong góc.
“Vấn Diên, Thường Khuynh, hai đứa đã tới rồi à.”
Thủ trưởng ban chấp hành đi cùng trợ lý Triệu ra đón.
Trong mắt ông ấy có sự kích động.
“Thủ trưởng, bây giờ chúng ta đi xem nội dung giải mã luôn đi” Vệ Thường Khuynh biết Tế Tiểu Tô đang sốt ruột nên cũng không vòng vo nhiều lời.
“Được, đi thôi” Thủ trưởng nhìn sâu vào mắt Tề Tiểu Tô, trong lòng hơi thấp thỏm.
Ông ấy vẫn chưa xem là vì muốn cho hai người họ tới xem cùng, bởi vì ông ấy cảm thấy, chỉ có Tế Tiểu Tô mới có tư cách nhìn thấy nội dung của tín hiệu đó trước tiên, mà không phải là xem sau ông.
Nhưng ông cũng rất căng thẳng, không biết tin tức này là do ai gửi đến và nội dung của nó là cái gì.
Bọn họ đi tới đằng sau lưng của một người trẻ tuổi, người kia đứng lên, kính cẩn làm lễ chào với Vệ Thường Khuynh.
“Chào Thiếu soái!”
Tề Tiểu Tô liếc mắt nhìn Vệ Thường Khuynh, làm sao cô lại không nhìn ra được, chỉ sợ cậu thanh niên này cũng là một trong những cậu em hâm mộ Vệ Thường Khuynh,
“Không cần nhiều lễ nghĩa vậy đâu, bắt đầu đi.”
“Vâng.
Cậu thanh niên kia lại ngồi xuống ghế, mười ngón tay thoăn thoắt nhập vào một chuỗi mã lệnh, các nội dung trên màn hình giả lập trước mặt anh ta lập tức biến mất, sau đó hiện ra một đoạn mật mã.
“Đây là dải tín hiệu chúng tôi đã thu thập được, tín hiệu ban đầu được hiển thị bằng mật mã, sau đó chúng tôi giải mã từng cái, sau khi giải mã thì chúng tôi nhận được nội dung này.”
Cậu ra vừa nói xong, ở bên dưới đoạn mật mã hiện ra một loạt tiếng Trung.
Tế Tiểu Tô không dám chớp mắt.
Cô nhìn chằm chằm vào mấy dòng chữ trên màn hình.
Nhìn từng chữ một xong, Tề Tiểu Tô cảm thấy tay chân mình lạnh buốt, cô không dám tin vào mắt mình. Tế Tiểu Tô dụi mắt nhìn lại một lần, rồi lại một lần nữa, cả hai tay cổ đều run rẩy.
“Cái này, cái này là có ý gì?” Phản ứng của Thủ trưởng gần giống như của cô.
Giọng ông run rẩy, không biết chính xác là mình đang hỏi ai.
Cũng không biết ai có thể trả lời cho ông vấn đề này.
Vệ Thường Khuynh kéo Tề Tiểu Tô vào trong ngực, sợ cô không đứng vững, anh để cô dựa vào người mình. Anh cũng không dám tin mà cũng nhìn đi nhìn lại ba lần.
Nhưng tâm trí của anh từ trước đến nay vẫn luôn mạnh hơn người bình thường, dù trong lòng đang nổi sóng, nhưng ngoài mặt anh cũng chỉ tỏ ra hơi kinh ngạc mà thôi.
“Có thể phạm sai lầm khi giải mã không?” Anh hỏi cậu thanh niên kia.
Anh ta hơi sợ hãi, nói: “Chỉ riêng giải mã một đoạn tín hiệu ngắn như vậy mà đã tiêu phí hết thời gian nửa tháng của cả tổ chúng tôi. Chúng tôi có thể đảm bảo độ chính xác hơn 95%. Vả lại những tín hiệu này rất cổ, chúng tôi phải nghiên cứu tất cả những hình thức mật mã của thế kỉ hai mươi mốt mới giải ra được. Nó tương xứng với thời đại đó”
“Hơn 95%...” Giọng nói của Tề Tiểu Tô cũng đang run rẩy, cô từ trong lòng của Vệ Thường Khuynh vươn tay ra, chỉ vào một cái tên trên đoạn chữ kia, cô có cảm giác mình sắp mất đi ý thức. “Vậy thì, cái tên này, cũng đảm bảo đúng 95% sao?”
Cái tên mà cô chỉ tay vào là tên của một người phụ nữ.
Tô - Vận - Linh.
Tô Vận Linh!
Cái tên này sao cô có thể không quen thuộc được đây?
Đây chính là tên của mẹ cô!
Thủ trưởng cũng bởi vì nhìn thấy ba chữ này mà run rẩy.
“Tiểu Lý, Tiểu Lý, nhanh, mau trả lời câu hỏi của Vân Diên đi!” Thủ trưởng siết chậm nắm đấm, đôi mắt vô thức đỏ lên.
Cậu thanh niên tên Tiểu Lý cùng đồng nghiệp xung quanh quay ra nhìn nhau một cái, bọn họ thấy Thủ trưởng có phản ứng mãnh liệt như vậy thì không dám qua loa, vội nói: “Để chúng tôi thẩm tra đối chiếu lại một lần”
“Hai lần” Tế Tiểu Tô không kìm được phải kêu lên: “Không, ba lần! Các anh mau thẩm tra đối chiếu lại ba lần đi!”
“Vàng”
Nhóm của Tiểu Lý không dám chậm trễ, vội vàng vùi đầu vào thẩm tra đối chiếu lần nữa.
Toàn bộ sảnh đều yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ bàn phím cùng âm thanh rất nhỏ của màn hình vang lên.
Tế Tiểu Tô ngẩng đầu nhìn Vệ Thường Khuynh, giọng cô run rẩy: “A Khuynh...”
Vệ Thường Khuynh siết chặt cô vào lòng và thì thầm: “Đừng nóng vội.”
Cơ thể Thủ trưởng ban chấp hành hơi chao đảo, trợ lý Triệu vội đỡ lấy ông ấy. “Thủ trưởng, cẩn thận
Thủ trưởng xua tay, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình.
Tề Tiểu Tô cũng nhìn về phía màn hình.
Nội dung của đoạn chữ kia thật ra rất đơn giản, vô cùng đơn giản.
Chỉ có ba câu nhỏ.
Nội dung cũng không hẳn là ăn khớp với nhau, về ý tứ thì có thể thấy rõ ràng.
“Các người là ai? Còn muốn Tô Vận Linh sống không? Chúng tôi sắp mất hết kiên nhẫn rồi đấy.”
Thế là có ý gì?
Có ý gì chứ!
Họ đã nhận được đoạn tín hiệu này từ một tháng rưỡi trước và xác định nó được truyền đến từ thế kỷ hai mươi mốt, vậy điều đó có phải có nghĩa là có ai đó đã bắt Tô Vân Linh?
Nhưng, rõ ràng là Tô Vận Linh đã chết sau năm trước rồi mà!
Trong lòng Tê Tiểu Tô giống như bị ai đó nhét vào một quả cầu lửa khiến cả người cô đều như muốn bốc cháy. Hiện tại trong đầu cô là một mớ hỗn độn, có phải những tín hiệu này được truyền tới đây, đã cách một đoạn thời gian cực kỳ lâu rồi?
Có phải đây thật ra là tín hiệu được truyền đi từ sáu năm trước? Mà tới tận thời điểm này bọn họ mới nhận được
Nhưng bây giờ dù cô có trăm ngàn suy đoán, cô cũng sẽ không dám làm ầm ĩ với Tiểu Lý vào lúc này, bởi vì cô đang chờ đợi kết quả thẩm tra đối chiếu của bọn họ.
Cái tên này quá quan trọng, tuyệt đối không thể phạm sai lầm!
Nếu không thì cô không thể chịu đựng được nỗi thất vọng sau những hy vọng!
Không biết thời gian đã qua bao lâu, cô cảm thấy cả người mình mê man đi.
“Thưa Thủ trưởng, Thiếu soái, Giáo quan Tề, chúng tôi đã hoàn tất công việc thẩm tra đối chiếu” Cuối cùng thì giọng nói của Tiểu Lý cũng vang lên, Tể Tiểu Tổ và Thủ trưởng ban chấp hành cùng đồng thời giật mình, sau đó nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Mấy người chúng tôi thống nhất ý kiến, cảm thấy ba chữ này được giải mã hoàn toàn đúng” Tiểu Lý nói: “Bởi vì ba từ này đều có nội dung, chúng không phải là những từ như ngu ngốc, vụng về, buồn cười, những chữ này sẽ không xuất hiện trong tình báo gián điệp.
Vệ Thường Khuynh thấy hai cha con nhà này vẫn không nói ra lời, đành phải lên tiếng: “Cậu giải thích rõ ràng hơn đi”