Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tề Tiểu Tô quyết tâm phải lấy được bức ảnh kia.

Nếu trên đó có ảnh chụp người đàn ông mua vòng đá quý, hơn nữa lúc đó hắn cũng có mặt ở thị trấn Vũ Lũng, còn vô tình bị chụp vào trong khung ảnh, vậy thì chắc chắn hắn là điểm mấu chốt trong chuyện này, tìm được hắn thì sẽ tìm được chiếc vòng cổ đá quý kia, điều này rất quan trọng.

Có lẽ, còn có thể biết được bố mẹ cô đã chết như thế nào.

Vì thế, cô nhất định phải lấy được bức ảnh đó.

Hà Mỹ Tú nhanh chóng gửi địa chỉ qua. Sau đó còn gọi điện thoại, bọn họ vừa ăn cơm xong và về tới nhà, ngồi ở nhà mới mà trong lòng cứ thấp thỏm mãi không yên.

“Tiểu Tô à, hai mẹ con Tiền Hoa Quế...” Giọng Hà Mỹ Tú mang theo một chút lo lắng.

Tề Tiểu Tô đang trên đường về sơn trang Long gia, ánh đèn neon dần xa, lúc tiến lên con đường dẫn ra ngoại ô, cảnh vật bên ngoài cửa xe liền dần trở nên quạnh quẽ hơn, cũng không có âm thanh gì, vì thế Tề Tiểu Tô nghe thấy rõ ràng hết những cảm xúc trong giọng nói của Hà Mỹ Tú.

Cô đáp: “Mợ út, mợ còn muốn quan tâm tới bọn họ sao?”

Vừa nghe cô hỏi vậy, Hà Mỹ Tú liền hoảng sợ, lập tức kêu lên một cách kích động: “Mợ không quan tâm, cũng không thể quan tâm nổi, bọn họ đã hủy hoại gia đình mợ, hủy hoại cuộc sống của mợ.”


Nếu có thể, cô ta còn mong rằng Tề Tiểu Tô sẽ ném mẹ con họ về dưới quê, tối nay, sự xuất hiện đột ngột của bọn họ đã khiến cô ta bị sốc.

Tô Vận Đạt thấy cô ta đột nhiên kích động như thế thì sợ sẽ bị động thai, vội nhỏ giọng vỗ về, “Đừng quá kích động, không sao, không sao, em không muốn quan tâm thì chúng ta cứ mặc kệ đi.”

“Mợ út, cháu sẽ cho người canh phòng bọn họ, mợ không cần phải lo lắng gì hết. Nếu mợ đã mặc kệ bọn họ vậy thì không sao đâu.” Cô chỉ sợ Hà Mỹ Tú nể tình cảm mẹ con với Tiền Hoa Quế, đến lúc đó thì cô lại khó lòng mà xử lý hai mẹ con nhà đó được.

“Mợ không quan tâm, thật sự không quan tâm, bọn họ có thế nào cũng được hết.”

Cúp máy rồi, Hà Mỹ Tú không nhịn được mà bưng mặt khóc rống lên.

Tô Vận Đạt ôm cô ta: “Không sao đâu mà, Tiểu Tô nói sẽ xử lý chuyện này thì nhất định sẽ làm được, em đừng lo lắng. Chuyện trước kia của mẹ... bà ấy là như thế nào vậy? Lúc trước em chỉ nói với anh là đoạn tuyệt quan hệ với gia đình chứ không kể rõ.”

Mẹ ruột của mình, em gái ruột của mình, có cần phải sợ hãi họ như thế không?

Hà Mỹ Tú khóc lóc, đáp: “Người đàn bà đó sao có thể xứng làm mẹ được? Còn con nhỏ Hà Mỹ Điền kia nữa, nếu giữ nó lại, sớm muộn gì nó cũng bò lên giường của anh thôi!”

Cô ta quá hiểu tính cách của Hà Mỹ Điền, từ nhỏ đã không bao giờ sống thiếu hơi đàn ông được, vì bị Tiền Hoa Quế làm cho hư hỏng, trên người bọn họ lúc nào cũng bị treo cái danh mẹ thế nào thì con thế ấy.

Tô Vận Đạt đẹp trai như thế, nếu để Hà Mỹ Điền gặp vài lần thì kiểu gì cũng ngựa quen đường cũ, đến lúc đó, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cuộc hôn nhân này, gia đình này của cô ta coi như xong phim, ngay cả đứa con trong bụng cũng không biết phải làm sao. Vì thế, cô ta thật sự cảm thấy rất sợ hãi.

Sở dĩ cô ta quyết liệt như thế với người nhà là vì khi cô ta dẫn mối tình đầu về nhà, nửa đêm, Hà Mỹ Điền liền mò tới phòng dành cho khách, bạn trai cô ta tưởng là cô ta, kết quả hai người liền ngủ với nhau. Sáng sớm hôm sau, khi cô phát hiện ra thì Tiền Hoa Quế còn nói cô ta cứ thích chuyện bé xé ra to, hai chị em chung một chồng trước giờ đâu có thiếu, nếu không chấp nhận được thì mau dẫn người đi cho rồi.

Từ đó về sau, cô ta chỉ cảm thấy sợ hãi hai mẹ con nhà đó, chỉ hận bản thân không phải do Tiền Hoa Quế sinh ra, điều này khiến cô ta thấy cực kỳ nhục nhã.

Tô Vận Đạt nghe cô ta nói vậy thì mãi một lúc vẫn chưa hoàn hồn, cằm cũng suýt chút nữa rơi xuống đất.

Trên đời này thật sự có cực phẩm như vậy sao? Nghĩ tới cũng đã thấy run rẩy cả người rồi!

“Em yên tâm đi, nhất định sẽ không cho bọn họ bước vào cửa nhà chúng ta nửa bước!” Anh ta ôm lấy vợ mình, chính bản thân cũng không nhịn được mà rùng mình một cái.

Loại đàn bà như thế đúng là có thể làm cho người ta tan cửa nát nhà được.

Tề Tiểu Tô trở về nhà, Đồng Xán vẫn còn đang luyện võ, thấy bọn họ trở về thì lập tức chào đón.

“Cô Tề, hôm nay không xảy ra chuyện gì chứ?”


Hàn Dư vui vẻ, ôm lấy vai anh ta, nói: “Đồng Xán à, cậu nghĩ đi, ngay đến cậu còn làm được, vậy tôi bảo vệ chị dâu thì liệu có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”

“Vậy chúng ta đánh lại một trận đi?” Đồng Xán liếc mắt nhìn anh ta.

“Không đánh, tôi mệt lắm, về tắm rồi ngủ đây!” Hàn Dư lập tức buông tay ra, đi về phía tòa nhà bên cạnh.

Tề Tiểu Tô lắc đầu, cảm thấy không biết phải nói sao với hai người này nữa.

“Đồng Xán, có nhiệm vụ cần giao cho anh, rất quan trọng, anh đi tôi mới yên tâm được.”

“Cô Tề, mời nói.” Nghe cô nói vậy, tâm tình của Đồng Xán tốt hơn rất nhiều. Dù thế nào, chẳng phải cô ấy vẫn tin tưởng anh ta nhất sao? Thực ra, trong lòng Đồng Xán hiểu rất rõ, nhưng anh ta cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.

“Sáng ngày mai, anh hãy tới chỗ này, tìm được nhà của Hà Quốc Phú, lục tìm trong hòm của ông ta tìm một tấm ảnh chụp, tấm ảnh đó là ảnh bố mẹ tôi chụp chung lúc còn trẻ, một lát nữa tôi sẽ gửi một bức ảnh khác của mẹ tôi tới điện thoại cho anh. Sau khi tìm được, anh lập tức dùng điện thoại chụp lại tấm hình đó và gửi qua cho tôi, sau đó anh hãy mang theo tấm ảnh trở về.”

Tề Tiểu Tô đã quyết định sẽ tự mình tới thị trấn Vũ Lũng một lần, Tiền Hoa Quế là người của thị trấn Vũ Lũng, nhà mẹ đẻ, anh chị em của bà ta vẫn còn ở đó, những người mà năm đó tiếp xúc với chuyện này, cô cũng phải tra cho bằng hết, không tự mình đi xử lý thì cô không yên tâm. Vì thế, chuyện đi tới nhà Tiền Hoa Quế tìm ảnh chỉ có thể dựa vào Đồng Xán.

“Tôi hiểu rồi, sáng mai tôi sẽ đi ngay.”

“Anh hãy mang theo người cùng lái xe đi đi.”

Ở nông thôn, chắc chắn tự mình lái xe sẽ thuận tiện hơn nhiều.

“Vâng.” Đồng Xán nhìn cô một lát, thấy cô có vẻ mệt mỏi, không nhịn được lại nói: “Cô Tề, cô đi nghỉ ngơi sớm đi.”

Tề Tiểu Tô gật đầu: “Anh cũng đi ngủ đi.”

Sau khi Đồng Xán rời đi rồi, cô mới lên lầu, vào phòng tắm xả nước vào bồn.

***

Khách sạn.

Chương Vân Tễ vừa bước ra khỏi phòng tắm thì điện thoại đổ chuông réo rắt.


“Chú Hai, đã tra được tin tức rồi sao?”

“Ừ, tra được rồi, không biết tại sao cháu lại giục gấp như thế nữa. Người cháu muốn tra rất khó lường, tư liệu từ nửa năm về trước về hắn hoàn toàn không tra ra được, cũng không biết bối cảnh gia đình như thế nào, tin tức đầu tiên có thể tra ra chính là việc hắn tiến vào quân khu thành phố D, sau đó tham gia thi đấu tuyển chọn, vì có biểu hiện xuất sắc nên được chọn đi tham gia huấn luyện đặc biệt, lại lấy thành tích hạng một trong huấn luyện đặc biệt để đi tham dự thi đấu quân chủng tinh nhuệ đặc biệt quốc tế, hiện tại đang ở trong rừng mưa chết chóc.”

Nếu Tề Tiểu Tô và Hệ thống Tiểu Nhất mà nghe được cuộc nói chuyện này thì nhất định sẽ vô cùng khiếp sợ. Tin tức kiểu này, theo lý mà nói sẽ được duyệt vào dạng cơ mật của quân đội, thế mà bọn họ lại có thể dễ dàng tra ra như thế.

Ngón trỏ của Chương Vân Tễ gõ nhịp nhẹ nhàng trên mặt bàn, trong mắt là bóng đêm sâu thẳm.

Người được hắn gọi là “chú Hai” ở đầu bên kia im lặng một chút lại hỏi: “Cháu tra về hắn làm gì?”

Chương Vân Tễ không trả lời mà hỏi người lại, “Có cách nào để nhét người vào, khiến hắn... vĩnh viễn nằm lại trong rừng mưa chết chóc đó không?”

Đêm, có vẻ lạnh lẽo tối tăm.

Người ở đầu bên kia dường như đang lắp bắp kinh hãi, mãi một lúc lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được.

“Chuyện này...”

Họ Vệ kia đi giành lấy vinh quang cho đất nước, làm như thế có vẻ không được hay cho lắm?

“Không thể giữ lại hắn được.” Chương Vân Tễ nói.

“Sẽ ảnh hưởng tới chúng ta sao?”

“Vâng.”

Người nọ trầm mặc một hồi, đáp: “Việc này tương đối khó xử lý, có điều nếu hắn thật sự làm ảnh hưởng tới chúng ta, vậy để chú nghĩ cách xem sao.”

“Dù sao ở đó cũng là rừng mưa chết chóc, chết người cũng là chuyện bình thường mà, không phải sao?” Chương Vân Tễ lạnh lùng nói.


Nhấn Mở Bình Luận