Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đúng là Tề Tiểu Tô có hơi sợ thật. Nhưng không phải sợ vì chính mình, mà là lo lắng thay cho Đổng Ý Thành. Chẳng nhẽ chiếc nhẫn ngọc này thật sự sẽ dẫn đến họa sát thân sao? Nếu thật sự như thế, vậy cô có cần trả chiếc nhẫn ngọc này lại cho anh không?

Nếu là trước đây có thể cô sẽ trốn tránh, nhưng bây giờ cô suy nghĩ một chút, lại cảm thấy nếu trả lại chiếc nhẫn ngọc này cho anh, sau đó giúp anh điều tra lai lịch của chiếc nhẫn, nếu có nguy hiểm, vậy cũng không thể dễ dàng trốn tránh được, chủ động nghênh đón cũng là một cách.

Tin chắc bây giờ có cô, còn có Vệ Thiếu soái, dù cho Đổng Ý Thành thật sự gặp phiền phức, họ cũng có thể giúp anh tránh được họa sát thân này.

“Nói thật lòng, vì chuyện này, ban đầu tôi vẫn luôn khuyên bố tôi giao chiếc nhẫn này lại cho bà Lại là được, chi phí cầm đồ chúng tôi thậm chí có thể không cần nữa. Nhưng bố tôi nói làm người và làm ăn đều phải giữ chữ tín, chuyện mà ông đã hứa không thể lật lọng giữa chừng, ông cũng luôn truy hỏi tôi rốt cuộc vì sao, nhưng tôi không dám nói.”

Tề Tiểu Tô nói: “Ông chủ, cảm ơn ông.”

Người trung niên xua xua tay nói: “Thật ra cũng chẳng phải việc gì, chiếc nhẫn ngọc không lấy ra chắc cũng không sao. Chỉ là nếu như cô mãi không đến chuộc lại thì tôi mới thật sự lo lắng, tiền không nói, chủ yếu là không biết nên xử lý thế nào. Nếu cửa tiệm bị thu hồi, chắc chắn tôi cũng sẽ không đồng ý mang nó về nhà, bán cũng không thể bán, sợ thật sự sẽ dẫn đến chuyện gì đó, cuối cùng chỉ có thể vứt đi. Thế nên tôi mới nói, nếu cô đến muộn vài ngày thì phiền phức rồi, vì chúng tôi có thể không lấy được chiếc nhẫn ngọc này ra nữa.”

Nói đến đây, ông lão đã cầm một chiếc hộp ra, đặt trước mặt Tề Tiểu Tô.


“Cháu có mang hóa đơn đến không?”

Người trung niên vừa nghe ông hỏi câu này liền có chút nôn nóng: “Bố, bố đã nhận ra cô ấy, có hóa đơn hay không cũng không sao mà...”

Ông lão trừng mắt, cắt ngang lời ông: “Hồ đồ! Một tay giao hóa đơn, một tay giao đồ, đây vốn là quy tắc! Tuy nhìn cô bé này quả là một người giữ chữ tín, nhưng quy tắc vẫn là quy tắc, có hóa đơn sau này mọi người đều chẳng có gì để nói, bằng không xảy ra vấn đề thì ai chịu trách nhiệm?”

Tề Tiểu Tô hiểu rõ ý của người trung niên, chiếc nhẫn ngọc này trong mắt ông ấy là tượng trưng của phiền phức và tai họa, Tề Tiểu Tô đồng ý mang đi thì ông ấy đã vui lắm rồi, cho dù cô có làm mất luôn cả hóa đơn cũng chẳng sao, nhưng nếu bố của ông lại không chịu để cho cô mang món đồ đó đi, đến lúc ấy thì phiền phức to rồi.

Cô có thể hiểu rõ.

Nhưng ông lão lại rất tức giận trước câu nói này của ông ta, liền dạy dỗ ông ta một tràng: “Nhà chúng ta làm nghề này đã nhiều năm như vậy, bây giờ sao con lại càng ngày càng nông nổi thế? Có một số quy tắc luôn phải tuân thủ có biết không!”

Tề Tiểu Tô muốn cắt ngang, nhưng ông lão lại không cho cô cơ hội, rất nghiêm khắc dạy dỗ con trai mình một trận. Nhưng nhìn thấy người đàn ông đã từng tuổi này vẫn bị bố mình dạy dỗ như thế, Tề Tiểu Tô lại đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, đồng thời cũng cảm thấy rất ngưỡng mộ. Thật ra, đời người có một người bố luôn bên cạnh dạy dỗ đốc thúc bản thân, cũng là một việc rất hạnh phúc.

Cuối cùng đợi ông giáo huấn được một lúc, Tề Tiểu Tô mới rụt rè giơ tay ra: “A, thật ra hóa đơn cháu đã mang đến rồi.”

Người trung niên nhìn cô có chút cạn lời, Tề Tiểu Tô mỉm cười với ông, còn giả bộ đáng yêu nữa.

“Không sao, không cần biết cháu có mang đến hay không thì riêng việc nó có suy nghĩ này thôi ông cũng phải mắng cho một trận rồi.” Ông lão lại chẳng hề trách cô, ông cầm lấy hóa đơn cô đưa cho rồi mở ra xem, gật gật đầu nói: “Ừm, chính là tờ này, A Thắng, đi đóng dấu đi.”

Những hóa đơn này họ đều không hủy, mà sẽ đóng một cái dấu đồ đã được chuộc rồi lên, sau đó cất lại.

Tề Tiểu Tô mở chiếc hộp ra, lấy chiếc nhẫn ngọc bên trong ra xem, xác định không có sai sót gì, sau đó đóng hộp lại. Cô cầm lấy chiếc hộp, lại lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, nói: “Có thể quẹt thẻ thanh toán không ạ? Nếu không được cháu có thể chuyển khoản.”

“Chuyển khoản đi, số tiền này chuyển cho bố tôi.” Người trung niên xoay người lấy một tờ giấy, viết thông tin tài khoản lên đó.


Đồng Xán bước đến, nhận tờ giấy, gọi một cuộc điện thoại cho Khưu Linh Phương.

Trong lúc chờ chuyển khoản, Tề Tiểu Tô liền hỏi thăm: “Lão tiên sinh, vậy thời gian này có chi phí gì cần cháu trả không? Còn nữa, căn tiệm này bị thu hồi, vậy sau này ông có dự định gì?”

Cô cảm thấy nếu đối phương gặp phải phiền phức, chắc cô có thể giúp được.

Hai bố con này động tác giống hệt nhau, đồng thời lắc đầu xua tay: “Không cần, không cần.”

Người trung niên nói: “Mấy năm nay tôi cũng đã chuyển nghề dần dần rồi, làm nghề khác, mở được mấy tiệm thực phẩm, làm ăn cũng không tệ, mấy chi nhánh khác của hiệu cầm đồ cũng đã đóng cửa hết rồi, chỉ để lại căn này cũng xem như cho bố tôi giết thời gian thôi.”

“Cái gì mà để cho bố giết thời gian chứ? Mấy năm nay không phải cũng kiếm được chút tiền sao?” Ông lão không phục.

“Vâng vâng vâng, giết thời gian sẵn tiện kiếm chút tiền, con đâu có nói bố không kiếm tiền đâu chứ.”

Tề Tiểu Tô nhìn hai bố con họ, không nhịn được mỉm cười.

Nếu đối phương đã không cần cô giúp đỡ, vậy cô cũng không miễn cưỡng, xem ra điều kiện sống của họ cũng không tệ.

Điện thoại của ông lão đột nhiên reo lên, ông cầm lên, nheo mắt nhìn: “Nhận được tiền rồi, không thiếu xu nào.”

Tề Tiểu Tô đứng dậy: “Vậy cháu xin phép đi trước, Đồng Xán, đưa cho lão tiên sinh một tấm danh thiếp đi.”

Đồng Xán lấy một tấm danh thiếp ra, hai tay đưa cho lão tiên sinh.

“Đây là danh thiếp của cháu, sau này nếu ông gặp phải khó khăn gì, có thể gọi điện cho cháu, ở thành phố D, có rất nhiều chuyện cháu có thể giúp đỡ một chút ạ.”


Lúc Tề Tiểu Tô nói câu này, hai bố con họ vốn không để trong lòng. Đợi Tề Tiểu Tô rời đi, người trung niên lấy danh thiếp của cô ra, bấy giờ mới nhìn rõ tên của cô.

Trước kia lúc ông lão nhắc đến cô đều gọi là Tiểu Tề, ông cũng không suy nghĩ nhiều. Nhưng ba chữ Tề Tiểu Tô này, ông cũng biết đến! Ở thành phố D, trong giới làm ăn, bây giờ ít nhiều đều biết đến ba chữ Tề Tiểu Tô này, cô chủ của Thịnh Tề, cô gái 18 tuổi, là truyền kỳ và là niềm tự hào của thành phố D!

“Cô ấy là Tề Tiểu Tô!” Người trung niên kia kinh ngạc đứng bật dậy, danh thiếp trên tay suýt nữa thì rơi xuống đất.

“Tề Tiểu Tô? Cô chủ của Thịnh Tề? Cái người từng đánh giá rất nhiều phỉ thúy, được xưng là cô gái bậc thầy phỉ thúy đó sao?”

“Đúng đúng đúng, chính là cô ấy đấy ạ!” Người trung niên vỗ đùi một cái, nói: “Vừa rồi con còn định nói cô bé này thật mạnh miệng, còn nói thành phố D rất nhiều chuyện có thể giúp đỡ được! Nhưng nếu là Tề Tiểu Tô, vậy câu này phải nói là quá khiêm tốn rồi!”

Đâu chỉ có thể giúp được một chút chứ?

Nếu thật sự có thể được cô ấy giúp đỡ, chắc có thể hô mưa gọi gió ở thành phố D này rồi!

Ông lão chỉ chỉ vào người con: “Được rồi, là cô ấy thì đã sao chứ? Chúng ta bây giờ không có ăn không có mặc hay sao, con cháu đều học ở các trường nổi tiếng, đều rất tốt cả, cần người ta giúp đỡ làm gì chứ? Nếu thật sự là cô ấy, tin chắc cô ấy cũng bận rất nhiều việc, không có chuyện gì đừng đến làm phiền cô ấy.”

“Bố, con biết mà, được rồi, tấm danh thiếp này con sẽ cất giữ, không không, con lưu số điện thoại cô ấy vào trước đã.” Phòng trước khỏi họa. Cho dù không có việc gì cần cô ấy giúp đỡ, sau này vẫn có thể làm bạn không phải sao? Cô bé đó, ông cũng rất sùng bái đấy.

Tề Tiểu Tô không thất hứa, sau khi ra ngoài xong liền trở về sơn trang Long gia.

Còn Vệ Thường Khuynh trong thời gian này cũng không gọi điện thoại đến, cô nghĩ anh chắc đang gặp Lãnh đạo, trong lòng cũng rất hiếu kỳ, không biết Lãnh đạo sẽ nói gì với anh, rồi anh sẽ đi đâu về đâu.


Nhấn Mở Bình Luận