Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trước giờ Hồng Tinh chưa từng nghĩ, cô ta có thể dọn ra khỏi căn phòng thuê một người đó, ngồi trên khoang hạng nhất, bay đến thủ đô.

Lần này, cô ta chỉ mang theo một vali hành lý nhỏ, vali hành lý này cũng là bà nội Đường đưa cô ta đến trung tâm thương mại mua, là hàng hiệu, một chiếc vali đã bằng tiền sinh hoạt phí hai tháng trước đây của cô ta.

Ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cô ta ngắm nhìn những tầng mây bên dưới cánh máy bay, vẫn đang có một cảm giác ngẩn ngơ không chân thật.

Vốn dĩ cô ta còn lo lắng học phí học kỳ sau của mình, còn đang nghĩ xem phải tích tiền thế nào để đưa tro cốt của bố cô ta đến Lũng Vân Tự, còn đang sầu não chuyện tiền thuê phòng tháng sau đã không còn cách nào để đóng đúng hạn nữa, kết quả, ông Đường và bà Đường vừa đến, những chuyện này đều không còn là chuyện đáng lo nữa.

Họ đến Lũng Vân Tự quyên tiền hương hỏa, đem tro cốt của bố cô ta đến đó, bảo cô ta trả căn phòng thuê chật hẹp đó đi, nói muốn đưa cô ta về nhà đón Tết.

Nhà?


Hồng Tinh ngẩn ngơ suy nghĩ, đó thật sự là nhà của cô ta sao?

Cô ta cảm thấy bản thân có chút vô sỉ.

“Tinh Tinh, đang nghĩ gì thế?” Bà Đường ngồi bên cạnh, khẽ vỗ lên vai cô ta, từ hôm qua đến giờ, con bé này vẫn luôn ngẩn ngơ như vậy, rốt cuộc có chuyện gì phải lo lắng nhiều như thế?

Hồng Tinh quay đầu lại, nhìn dáng vẻ quan tâm của bà nội Đường, không kìm được nói: “Bà nội, thật ra chúng ta có thể đi đối chiếu DNA trước, lỡ như nhận nhầm thì...”

Hôm đó trong quán trà, cô ta đột nhiên có chút quyến luyến hai ông bà này, tâm tư xoay chuyển có chút lệch lạc, dù cho hai người họ nói gì, những điều cô ta biết, cô ta nghi ngờ, lại đều bị đè nén trong lòng, cũng có nghĩa như cô ta ngầm thừa nhận họ.

Nhưng bây giờ, thấy họ đối xử với mình tốt như vậy, nỗi bất an của Hồng Tinh càng ngày càng lớn hơn.

“Xem cháu nói kìa.” Bà Đường mỉm cười: “DNA chúng ta đương nhiên sẽ đi kiểm tra, nhưng bây giờ cũng sắp đến Tết rồi không phải sao? Đón Tết, chúng ta không thể đến bệnh viện, việc này có ý nghĩa không tốt. Đợi ăn Tết xong chúng ta hãy đi không phải là được rồi sao.”

“Đúng đó, đúng đó, ý của bà cháu cũng chính là ý của ông.” Ông Đường gật gù nói.

Hồng Tinh cắn chặt môi dưới: “Nhưng lỡ như đến lúc đó kết quả kiểm nghiệm cho thấy cháu không phải là cháu gái của ông bà thì sao, cháu lại ở trong nhà ông bà ăn ở như vậy…”

Còn nữa, còn vì chuyện tro cốt của bố cô ta khiến họ tiêu tốn nhiều tiến, mua vali cho cô ta cũng phải tốn tiền, còn mua cho cô ta mấy bộ quần áo, giày dép, cùng với vé máy bay lần này nữa.

Mấy cái này cộng lại cũng phải hai ba vạn tệ. Đến lúc đó có kết quả rồi, những thứ này có cần cô ta trả lại không? Nếu bắt cô ta trả lại, thì cô ta làm gì có tiền. Nhưng nếu không trả, cô ta cũng cảm thấy áy náy trong lòng.

Lớn từng này tuổi rồi, nhưng cô ta chưa từng lợi dụng ai cả.


“Tinh Tinh à, cháu đừng suy nghĩ nặng nề như thế.” Bà Đường vỗ vỗ mu bàn tay của cô ta, thở dài: “Cho dù cháu thật sự không phải cháu gái ruột của chúng ta, đương nhiên, bà cảm thấy cháu chắc chắn phải. Ý là chỉ nói ví dụ, ví dụ cháu không phải là cháu gái ruột của chúng ta, vậy chúng ta cũng xem như rất có duyên, cháu nói xem phải không? Ít nhất, chúng ta điều tra đến Viện phúc lợi Hồng Tâm và phạm vi ba đứa trẻ kia là không sai, chuyện này đã được xác nhận, vậy chứng tỏ là bố cháu và con trai chúng ta năm xưa ít nhất cũng xem như những đứa trẻ cùng sống trong viện phúc lợi, nói không chừng chúng nó còn từng mặc chung một chiếc quần, chia cho nhau nửa cái bánh bao... Cháu nói xem phải không nào?”

Hồng Tinh chớp chớp mắt.

Bà Đường lại nói: “Hơn nữa, bà từng nhờ một thám tử tư ở đó điều tra lúc vừa nhìn thấy ảnh của cháu, liền cảm thấy thật sự rất giống bà lúc còn trẻ, cái này chính là nhãn duyên cháu có hiểu không?”

Hồng Tinh cảm thấy trong lòng rất ấm áp, rất cảm động, cô ta biết bà Đường là vì mong cô ta không mang gánh nặng tâm lý quá lớn nên mới nói những chuyện này với cô ta, trên thực tế cô ta có thể nhìn ra, ông Đường và bà Đường đều rất khẳng định, bản thân chính là cháu gái ruột của họ. Có lẽ chính vì khẳng định như thế, thế nên mới sẵn lòng khuyên giải an ủi cô ta như vậy?

Cô ta không biết có nên nói ra những lời này hay không nữa.

Nhưng, nếu nói ra, chắc đến cả “ông nội”, “bà nội” trong nửa tháng này cũng không còn nữa, cô ta có thể tham lam một lần, ích kỷ chiếm giữ tình cảm ấm áp này một lần không?

Ông Đường thấy cô ta vẫn có chút suy tư, liền đặt tờ báo trên tay xuống, lại nói: “Tiểu Tinh à, bà nội cháu nói không sai, cháu xem cháu gọi chúng ta là ông Đường, bà Đường, đó cũng vì chúng ta vẫn chưa hoàn toàn xác nhận cháu có phải là cháu gái ruột của chúng ta không, không phải sao? Bằng không làm gì có cháu gái ruột khi gọi ông bà nội còn gọi luôn cả họ phía sau như thế? Thế nên, bây giờ cháu cứ xem chúng ta như trưởng bối thế giao là được, không cần tự mang áp lực quá lớn! Chúng ta phải chứng minh cháu có phải huyết thống của Đường gia chúng ta không, ngoài DNA còn có một vài điểm khác, nhưng bây giờ không tiện nói, đưa cháu về nhà, cũng vì trong nhà nói chuyện an toàn hơn. Cháu cứ xem như đến thủ đô nghỉ phép một thời gian, cũng xem như đến bầu bạn với hai ông bà già chúng ta được không.”

Đã nói đến mức này rồi, Hồng Tinh cảm thấy bản thân còn đắn đo nữa thật sự cũng có phần kiêu kỳ quá, nên ra sức gật gật đầu: “Vâng! Vậy, bữa cơm giao thừa sẽ do cháu xuống bếp, cháu nấu ăn cũng ngon lắm đấy ạ!”

“Giỏi thế cơ à?”

“Vâng, trước đây ở nhà cháu đều nấu cơm cho bố ăn...” Hồng Tinh vốn muốn nói lúc nhỏ đều là mẹ cô ta ra ngoài liều mạng kiếm tiền, cô ta và bố cô ta thì ở nhà nấu cơm và làm việc nhà, nhưng chỉ mới nói được một nửa, lại cảm thấy bây giờ vợ chồng ông Đường đã nhận định bố cô ta chính là con trai của họ, nếu nói ông ấy vẫn luôn ở nhà nấu cơm, có khi nào hai ông bà nghe xong sẽ không vui không? Nên cô ta đành nuốt nửa câu còn lại vào bụng.

Nhưng chỉ như thế đã đủ dỗ hai vợ chồng ông Đường vui vẻ: “Vậy chúng ta cũng thật có lộc ăn! Không ngờ ở độ tuổi xế chiều này, còn có thể ăn bữa cơm do chính cháu nội nấu cho nữa!”

Bà Đường nói rồi, hai mắt lại ươn ướt.


“Bà Đường, bà đừng khóc.”

“Bà chỉ đang mừng quá thôi.” Bà Đường nắm chặt tay cô ta, thở dài nói: “Tinh Tinh à, cháu không biết bà và ông nội cháu mấy năm nay tìm con trai tìm vất vả đến nhường nào đâu, có một chút tin tức, hai chúng ta liền vội vã đến điều tra, một khi có người nói có tin tức gì đó, chúng ta liền lập tức đi hỏi, hai bộ xương già chúng ta vẫn không hề từ bỏ, đi khắp nơi, tìm khắp nơi, có mấy lần có người nói con trai ta có thể bị bán đến mấy vùng núi hẻo lánh rồi, bà và ông nội cháu tự mình vác ba lô, trèo đèo lội suối tìm đến vùng núi đó, từng bị chó rượt, từng ở trong vùng núi đó ngã gãy chân, từng bị người dân ở đó xem như bọn lừa đảo đuổi đánh... Thật sự một lời khó mà kể hết.”

Ông Đường nói: “Được rồi, bà nói mấy chuyện này với con bé làm gì chứ?”

Hồng Tinh nghe đến nỗi nước mắt cũng rưng rưng: “Ông Đường, bà Đường, cho dù cháu không phải là cháu ruột của ông bà, nhưng nếu ông bà không ghét bỏ, sau này cháu sẽ là cháu gái của ông bà, sẽ ở bên cạnh chăm sóc ông bà.”

“Yên tâm, bà có cảm giác, cháu nhất định chính là cháu gái ruột của chúng ta.”

Đến thủ đô, Hồng Tinh mới biết Đường gia giàu có đến nhường nào!

Chỉ nói riêng ngôi nhà, bãi cỏ đã đến mấy trăm mét, bên ngoài là một cái hồ nhỏ riêng phong cảnh vô cùng xinh đẹp, cô ta cảm thấy tròng mắt của mình cũng sắp rớt xuống rồi.

Đây là thủ đô đó!

Thủ đô - nơi mà cô ta cảm thấy chỉ mỗi một cái nhà xí năm mét vuông bản thân dù có phấn đấu mấy năm cũng không mua nổi đó!

“Đi thôi, thời tiết rất lạnh, vào nhà trước đã, đợi lát nữa cháu cứ chọn một phòng, sau Tết sẽ sắp xếp trang hoàng lại một chút cho cháu.” Bà Đường kéo cô ta vào cửa.


Nhấn Mở Bình Luận