Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

“Thiếu soái, bản Hệ thống có nói gì đâu!” Hệ thống Tiểu Nhất vừa cảm giác được nó đang gặp nguy hiểm.

Rõ ràng tối qua nó vừa lập được công lớn đấy, đều do Tề Tiểu Tô hại cả! Sau này nhất định nó sẽ không thèm nói gì với cô nữa!

Tề Tiểu Tô vỗ lên lồng ngực rắn chắc của Vệ Thường Khuynh: “Thật ra, điều mà em muốn hỏi nhất chính là, nếu anh trở về Liên minh thì sẽ đưa cả Hệ thống Tiểu Nhất đi luôn à?”

Anh về bên kia chắc chắn sẽ càng nguy hiểm hơn ở đây, người và việc cần phải đối phó ở đấy phức tạp hơn ở nơi này nhiều, nếu có Hệ thống Tiểu Nhất ở bên cạnh anh thì cô còn có thể yên tâm hơn một chút. Nhưng nếu Tiểu Nhất rời khỏi cô thì có phải cô và anh sẽ không còn liên hệ gì nữa?

Nghĩ tới điều này nên tâm trạng của cô hơi trùng xuống. Vì vấn đề này mà vừa rồi cô mới nhắc đến Mạt Na để dẫn chuyện.

Lúc này Vệ Thường Khuynh mới phát giác ra cô đã bắt đầu có những cảm xúc ly biệt, còn hơi luống cuống vì nó nữa. Anh hơi ngẩn ra, chẳng lẽ là do hôm qua Hệ thống Tiểu Nhất đã truy ra trí tuệ nhân tạo của đối phương và làm một cuộc phản kích tuyệt vời à?

Có phải cô cảm thấy anh đã giải quyết được hòm hòm chuyện ở đây, có lẽ sẽ tìm được một quặng mỏ nữa, có đầy đủ năng lượng, có phi cơ là anh có thể rời đi rồi không?

Hẳn là cô đang sợ hãi.

Sợ phải cách xa nhau.


Anh nhìn dáng vẻ cố tình giả vờ bình tĩnh, giả vờ ghen của cô, lại còn dùng chuyện của Mạc Na để uy hiếp anh mà trái tim anh đột nhiên mềm nhũn cả ra.

Anh thật hi vọng mình không cần phải trở về nữa.

Nhưng, anh bắt buộc phải quay trở về Liên minh các hành tinh một chuyến, năm đó còn rất nhiều chuyện anh chưa kịp xử lý, có một số việc anh nhất định phải báo cáo lên Lãnh đạo, nếu không sẽ có khả năng gây nguy hiểm cho Liên minh.

Liên minh là nơi anh được sinh ra và lớn lên nhiều năm, anh tuyệt đối không thể nhìn nó bị tan rã, biến mất trong vũ trụ mịt mờ.

Còn cả đám lính dưới quyền của anh nữa, anh làm tướng lĩnh cũng nên cho họ một lời giải thích.

Cả mẹ của anh nữa.

Dù anh luôn cảm thấy mẹ có rất nhiều bí mật, giữa hai mẹ con anh có một sự ngăn cách vô hình nào đó, nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ của anh, nếu anh cứ biến mất như vậy thì không biết bà ấy sẽ như thế nào.

Anh nhất định phải trở về Liên minh các hành tinh.

Mà anh cũng không thể buông tay Tiểu Tô.

Có lẽ cô đã rất lo lắng và sợ hãi, nhưng cho đến tận bây giờ vẫn chưa hề tỏ ra yếu đuối một lần nào, là vì sợ anh không đành lòng, quay về mà vẫn còn lo lắng sao?

Có phải đêm qua anh muốn cô quá nồng nhiệt khiến cô nghĩ rằng nó giống như đêm cuối trước khi xa nhau? Cho nên, hôm nay cô mới có những biểu hiện như vậy không?

Đã nghĩ thông suốt những điều này, Vệ Thường Khuynh ôm siết lấy cô vào trong ngực, thở dài nỉ non.

“Vợ yêu à, em phải tin tưởng anh chứ, nếu như em thật sự không thể theo anh về Liên minh, thì anh nhất định sẽ mau chóng quay trở lại.”

“Còn nữa, cả đời này ngoại trừ em ra, anh sẽ không đụng vào một cô gái nào hết, ừm, có muốn anh thề hay không?”

Tề Tiểu Tô cảm thấy mình đúng là hơi yếu đuối thật, cô xấu hổ vùi mặt vào lồng ngực của anh, nghe anh nói thế lại phải ngẩng đầu lên, bật cười: “Nếu lời thề mà hữu dụng thì mỗi ngày trên đời này không biết có bao nhiêu đàn ông bị sét đánh chết rồi.”

Ngắm gương mặt tươi cười xinh đẹp của cô, Vệ Thường Khuynh nhất thời không kìm được, bưng lấy mặt cô và đặt xuống một nụ hôn lên môi Tề Tiểu Tô.


Lưu luyến triền miên, kéo dài vô tận.

Nghe nói, nếu cặp đôi nào thực sự nguyện môi lưỡi gắn bó, trao đổi nước bọt trong miệng cho nhau thì đó là thật lòng yêu đối phương. Nếu không thì với hành động sinh ra nhiều vi khuẩn như thế, với một xã hội luôn đặt nặng vấn đề vệ sinh cá nhân như hiện nay, thì chẳng ai muốn thân mật như thế cả.

Chỉ có những người yêu nhau mới sa vào trong đó, ngây ngất đến mức không biết trời trăng là gì nữa.

Trong hơi thở, trong khoang miệng đều là hương vị dịu ngọt của anh, lồng ngực của Tề Tiểu Tô hơi thắt lại, cô thật không nỡ buông anh ra. Bây giờ anh vẫn còn chưa đi đâu mà cô đã thấy chua xót như thế này rồi, nếu đến lúc anh phải đi thật thì cô cũng không biết mình có thể chịu đựng được hay không.

Chuông điện thoại bỗng vang lên, khiến hai người bọn họ tỉnh lại từ nụ hôn sâu.

Vệ Thường Khuynh rời khỏi môi cô, rồi hôn thêm một cái vào khóe môi và trán của cô.

“Ngoan, em nghe điện thoại đi.”

Anh vỗ lên mông cô, sau đó quay người đi về phía tủ quần áo, nếu còn tiếp tục hôn thì anh sẽ không kiềm chế được mà muốn rút súng ra trận mất.

Điện thoại của Đổng Ý Thành gọi tới: “Em gái, mau xuống ăn sáng.”

Tề Tiểu Tô nhìn đồng hồ, thế mà đã chín rưỡi rồi! Cô đỏ mặt, rất ít khi cô ngủ tới tận giờ này, mà ở chỗ cô có một tập tục, sáng mùng một đầu năm mới tất cả phải dậy sớm cùng người nhà ăn bữa sáng, thường là mấy món ăn truyền thống cố định. Đêm qua Đổng Ý Thành đã nói với cô, sáng hôm nay anh sẽ giúp bà ngoại xuống bếp làm bữa sáng, bảo cô xuống ăn lúc 8 giờ 40.

Lúc ấy cô còn nói vâng, chắc khoảng 7 giờ 40 là cô xuống rồi, kết quả là…

Tự mình vả vào mặt mình nhé.

“Anh, em lập tức xuống ngay.”

Tắt điện thoại, cô vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt, sau đó lao xuống nhà.

“Con chầm chậm thôi, chạy xuống nhanh như vậy làm gì hả?” Bà ngoại vội nói: “Tiểu Thiên vẫn còn chưa xuống đâu, mấy đứa Đồng Xán còn nói chờ mấy đứa dậy rồi đi đốt pháo, ông ngoại con bảo chúng nó đi đốt trước rồi, chắc nhờ thế mới thức dậy được hả? Đêm qua mấy đứa bây huyên náo muộn như vậy cơ mà…”

Ý của bà ngoại là nói tới chuyện đêm hôm qua phóng pháo hoa muộn, nhưng Tề Tiểu Tô lại chột dạ, nghĩ mình bị người nào đó lăn qua lăn lại, giày vò đến muộn như vậy, mặt lập tức đỏ bừng.

Chúc Tường Đông đi từ bên ngoài vào, vừa đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ này của cô, gương mặt e lệ đỏ như ráng chiều, trên người cô mặc một bộ váy màu đỏ mừng năm mới, trông như một bông hoa hải đường, xinh đẹp động lòng người.


Trái tim của hắn như bị đánh một cú thật mạnh, hơi rụt vào, rồi lại vì cô mà nảy lên mãnh liệt.

Chúc Tường Đông chật vật rời ánh mắt sang nơi khác, đúng lúc hắn đối mặt với Vệ Thường Khuynh đang chậm rãi đi xuống cầu thang.

Vẻ mặt của Vệ Thường Khuynh rất bình thản, ánh mắt phẳng lặng mà mang theo sự chiếm hữu bá đạo.

Cô ấy là của tôi, ai cũng không đụng vào được, dù anh có yêu cô ấy đến mức nào đi chăng nữa.

Chúc Tường Đông nhún vai.

Hai người đàn ông ngấm ngầm giao tranh, Đổng Ý Thành, Chúc Tường Viêm, Đồng Xán và Hàn Dư đi tới đều nhìn thấy rõ ràng cảnh này. Chỉ có bà ngoại không hề hay biết gì cả, lải nhải với bọn họ: “Mấy đứa mau ngồi xuống ăn sáng đi, mấy người trẻ tuổi các con thường xuyên bỏ bữa sáng đúng không? Bà nói cho các con biết, thói quen này không tốt cho cơ thể đâu.”

Đổng Ý Thành vẫy tay với Tề Tiểu Tô: “Em gái, mau qua đây, anh nấu cho em món thịt viên chay này.”

Thịt viên chay là món sở trường của Tô Vận Linh, nó được làm từ tám loại nguyên liệu chay khác nhau viên thành cục tròn, hương vị của món ăn này rất ngon, vừa được cắn ngập miệng mà không sợ bị béo, đây là món mà trước kia Tề Tiểu Tô thích ăn nhất. Nhưng sau khi mẹ qua đời, đã nhiều năm rồi cô chưa được ăn lại nó, giờ đột nhiên nghe thấy Đổng Ý Thành làm món ăn này khiến Tề Tiểu Tô hơi sững sờ trong giây lát.

“Đột nhiên hôm nay A Thành nói muốn học làm món này, bà mới biết thì ra trước kia mẹ con vẫn hay làm món này cho con ăn.” Bà ngoại nói mà hai hốc mắt cũng đỏ lên: “Bà ngoại cũng không biết đâu, mặc dù món ăn này là bà dạy cho mẹ con, nhưng nó làm tốt hơn bà nhiều lắm, A Thành cũng làm giỏi hơn bà, nhanh mau vào ăn đi.”

Đổng Ý Thành kéo cô ngồi xuống, rồi nhanh chóng bê ra một bát nhỏ có món thịt viên chay, vì được làm từ các loại rau củ màu sắc khác nhau nên món này có rất nhiều màu, phía trên được rắc ít củ cải trắng và tưới đẫm nước dùng, trông rất đẹp, vừa nhìn đã thấy muốn ăn rồi.

“Thử một chút đi, anh cũng không biết có làm được giống như mùi vị của mẹ không nữa.” Đổng Ý Thành ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô.

“Vâng.” Tề Tiểu Tô dùng thìa múc một viên, đưa lên miệng cắn. Mùi vị rau củ thơm ngát cùng hương vị củ cải trắng trong veo lấp đầy trong miệng lập tức chinh phục vị giác, cũng làm cho hốc mắt của cô đỏ lên.

“Anh, giống hệt hương vị mẹ làm năm đó.”

Đổng Ý Thành vừa mỉm cười thì nghe thấy Lương Lệ đang đứng ở cửa, nói: “Tề tổng, Vệ thiếu, Đường lão ở thủ đô tới, nói là muốn tìm Đổng thiếu.”


Nhấn Mở Bình Luận