“Cái gì?”
Không chỉ Thế Trạch, đến cả Bành Khố Các cũng ngẩn ra, bọn họ không tin.
Bởi vì bây giờ mặc dù có hệ thống nghỉ việc nhanh chóng, nhưng thật ra có thể thao tác ở phía sau, hơn nữa cũng có người xét duyệt hành chính, sau khi bọn họ nhận được đơn xin nghỉ việc của nhân viên sẽ xét duyệt, nhân viên này không làm lỗ không nợ tiền của trường đua ngựa, không phạm phải chuyện gì vẫn cần phải xử lý, hoặc là vị trí này bây giờ đã có người thay thế rồi, hệ thống xét duyệt ở phía sau của bọn họ mới sẽ xác nhận, thông qua xét duyệt, sau đó thủ tục nghỉ việc mới có thể thành công.
Mà nhân viên đặc thù giống như Tần Tốc, bên chỗ hành chính đã sớm nhận được tin tức rồi, anh ta muốn nghỉ việc phải do chính ông chủ phê mới được.
Căn bản không thể trực tiếp nghỉ việc thành công.
Điểm này, Tần Tốc cũng tự biết.
Vừa rồi anh ta muốn nói rõ ràng với Tề Tiểu Tô, nói cho cô biết mình sẽ không dễ dàng thông qua xin nghỉ việc như vậy, nhưng còn chưa kịp nói thì Bành Khố Các đã đến rồi.
“Anh ta đã xin nghỉ việc thành công rồi.” Tề Tiểu Tô nói: “Hơn nữa, tôi bảo anh ta làm trợ lý của tôi rồi.”
Làm trợ lý của cô?
Đây là chuyện từ khi nào vậy?
Tần Tốc nuốt nghi vấn xuống. Mặc dù vẫn không biết lai lịch của Tề Tiểu Tô, nhưng ít nhất anh biết, người đối đầu với kẻ địch có thể là bạn.
Kẻ địch? Dĩ nhiên là Bành Khố Các rồi.
“Nghỉ việc? Trạch thiếu phê duyệt rồi à?” Bành Khố Các u ám nhìn Thế Trạch.
Ánh mắt này khiến Thế Trạch có chút khó chịu trong lòng.
Người khác đều cảm thấy anh ta và Bành Khố Các là người cùng một chiến tuyến, nhưng trên thực tế giao tình giữa anh ta và Bành Khố Các không tốt như vậy, thậm chí có thể nói, bọn họ cũng không vui vẻ khi chung đụng với nhau như vậy.
“Để tôi kiểm tra xem.” Anh ta lập tức sai người đi kiểm tra, đáp án lấy được quả nhiên đúng như Tề Tiểu Tô nói, Tần Tốc đã nghỉ việc thành công rồi.
“Ông chủ, bên chỗ hành chính nói hệ thống có chút vấn đề, khi đó không biết làm sao lại bị kẹt, hệ thống kỹ thuật xử lý xuất hiện sự rối loạn, nhóm kia vừa vặn có ba người xin nghỉ việc, đều tự động xác nhận rồi.”
Trong tai nghe truyền đến giọng giải thích hơi hoảng của trợ lý, Thế Trạch không nhịn được nhìn Tề Tiểu Tô.
Trùng hợp vậy sao?
Không sớm không muộn, vừa vặn đúng lúc đó hệ thống bị rối loạn, tự động xác nhận?
Nhưng cũng không phải chuyện này chưa từng xảy ra, muốn tra cũng không thể nào tra được. Tình hình trước kia là nếu như bọn họ không đồng ý thả người nhân viên này đi, thì sẽ cưỡng ép ký lại, nhưng với tình hình hiện tại thì rõ ràng không thể ép Tần Tốc kí lại được rồi.
Hơn nữa, nếu như Tề Vân Diên này là người mà anh ta đoán được kia thì anh ta cũng không muốn ầm ĩ với cô.
“Phía sau tự quyết định đồng ý đơn nghỉ việc của Tần Tốc rồi.” Câu này của anh ta cũng coi như giải thích với Bành Khố Các, nhưng nhìn vẻ mặt của Bành Khố Các rõ ràng lại không hề tin tưởng anh ta lắm: “Có điều Tần Tốc, cậu tìm việc làm cũng không dễ lắm, cậu có chắc là muốn rời khỏi Lạc Phi không? Nếu như cậu vẫn muốn ở lại, tôi có thể…”
Tề Tiểu Tô ngắt lời anh ta: “Không phải vừa nãy tôi đã nói rồi à? Bây giờ Tần Tốc là trợ lý của tôi.”
“Cõ lẽ là cô không biết, bây giờ Tần Tốc đang trong thời gian theo dõi, nếu như cậu ta tìm việc làm thì đều sẽ bị các bộ ngành liên quan lập hồ sơ, còn có mấy hạng mục chú ý nữa.”
“Chuyện này không phiền anh nhọc lòng, tôi sẽ tự dẫn anh ta đi.” Tề Tiểu Tô nói: “Bây giờ có phải chúng ta nên xử lý đến chuyện của tôi rồi không?”
Thế Trạch dở khóc dở cười.
Rõ ràng là anh ta muốn giúp cô kéo dài chuyện của Bành Khố Các, chuyển trọng điểm của câu chuyện đi, xử lý chuyện này có thể sẽ có ích hơn cho cô, nhưng cô lại không cảm kích chút nào cả.
“Không sai, tôi cũng muốn biết Trạch thiếu định xử lý như thế nào đây?” Bành Khố Các lạnh lùng nói: “Thuộc hạ của tôi đều bị thương không nhẹ, bây giờ tôi muốn dẫn cô ta đi, chuyện này phải giao cho quân đội xử lý, Trạch thiếu có ý kiến gì không?”
Đưa cô đi?
Nhìn vẻ mặt Bành Khố Các, người bị hắn đưa đi còn có thể toàn mạng mà trở ra không?
Thế Trạch nhìn Tề Tiểu Tô.
“Tôi muốn biết, quy định tự vệ chính đáng ở Liên minh thế nào. Bất kể các người là thân phận gì, vừa vào đã muốn bắt người, tôi sợ hãi, không thể phản kháng à? Súng cũng là của các người, tôi chỉ cướp được trong quá trình giằng co với mấy người thôi, bởi vì bản lĩnh mạnh hơn bọn họ, cho nên họng súng mới hướng về phía bọn họ. Vả lại, đây là phòng VIP của tôi, tôi muốn biết các người xông vào là có lý do gì?”
Vô sỉ.
Cái gì gọi là sợ hãi? Cái gì gọi là bởi vì bản lĩnh mạnh hơn bọn họ?
Đúng là quá vô sỉ.
“Bởi vì cô không được phép đưa Tần Tốc đi.” Bành Khố Các lạnh lùng nói: “Tần Tốc còn phải thi đấu.”
“Nực cười, chẳng lẽ chú là ông chủ của Lạc Phi à? Ở đây chú nói là được hả?” Tề Tiểu Tô trợn mắt, nói: “Tôi nộp đầy đủ tiền rồi, điều này cũng phù hợp với quy tắc của trường đua ngựa Lạc Phi, cái loại thi đấu đó là tên não tàn nào nghĩ ra thế hả?”
Cái gì cô cũng nói ra được hết!
Bành Khố Các làm việc từ trước đến nay vốn dĩ chưa từng cân nhắc đến hợp hay không hợp quy tắc gì cả, nửa năm nay, hắn cảm thấy mình chính là quy tắc, cũng không có ai dám thật sự nói chuyện quy tắc gì đó với hắn.
Bây giờ gặp phải một người không biết sợ gì như Tề Tiểu Tô, cứ đòi nói chuyện quy tắc với hắn, đúng là hắn không có quy tắc gì rồi.
Ngay cả Thế Trạch cũng không còn gì để nói nữa.
Nói cô vô sỉ, cô còn thật sự có lý nữa.
Nhưng vẫn phải xử lý chuyện này.
“Thế Trạch, hôm nay tôi muốn dẫn cô ta đi, anh cứ xem mà làm.” Bành Khố Các đứng lên, siết chặt nắm tay lại.
Hắn đã không còn kiên nhẫn nữa rồi, Tề Tiểu Tô đã hoàn toàn chọc giận hắn. Hôm nay nếu như không thể đưa cô đi, lửa giận này của hắn sẽ khó mà dập tắt được.
Mặc dù bây giờ súng ở trong tay Tề Tiểu Tô, nhưng vừa rồi kéo dài chút thời gian như vậy, hắn cũng sớm đã thông báo cho người chạy đến đây rồi, đồng hồ đeo tay của hắn chính là máy truyền tin, chỉ cần ấn phím gửi định vị, thuộc hạ của hắn sẽ lập tức lên đường.
Chỉ cần Thế Trạch không nhúng tay vào, hắn tuyệt đối có thể dẫn người đi.
Tề Tiểu Tô chẳng lẽ còn có thể một người hai súng ngăn được cả một đội ngũ chắc? Lại còn là đội ngũ trang bị súng ống đạn dược kiểu mới?
Bây giờ thứ hắn cần chính là một câu nói của Thế Trạch.
Mà thái độ của hắn cũng rất cứng rắn.
Đã bao nhiêu lần, có chuyện gì, hắn đều dùng loại giọng điệu này để nói chuyện với Thế Trạch rồi. Trên căn bản anh ta có thể nhường thì sẽ nhường, nhưng hôm nay, Thế Trạch cũng sắp nín nhịn đến mức giọt nước tràn ly rồi.
Bành Khố Các cứ cương quyết dẫn cô đi, có suy nghĩ đến việc anh ta phải xử lý như thế nào không hả?
Tề Tiểu Tô nhìn anh ta, nói với Hệ thống Tiểu Nhất: “Xem ra quan hệ giữa Thế Trạch và Bành Khố Các không tốt như trong tưởng tượng của chúng ta rồi.”
Hệ thống Tiểu Nhất ừ một tiếng: “Đúng thế. Bành Khố Các quá tự đại, chưa chắc Thế Trạch đã luôn chịu thua.”
Tề Tiểu Tô suy nghĩ một chút, đang định nói chuyện, Thế Trạch đã lạnh nhạt nói với Bành Khố Các: “Nếu như đội trưởng Bành muốn dẫn cô ấy đi thì cần gì cứ phải khăng khăng là ngày hôm nay? Trường đua ngựa Lạc Phi quả thực có nghĩa vụ phải bảo vệ khách quý.”
“Thế Trạch, anh có ý gì hả?” Terra quắc mắt trừng anh ta, thế này là không nể mặt chồng cô ta đấy à?
Tề Tiểu Tô cũng không ngờ Thế Trạch thật sự lại tạm thời đứng về phía cô, cô hơi ngẩn ra.
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Chắc không phải là Thế Trạch thích cô đâu, anh ta có một người vợ chưa cưới, tình cảm giữa họ rất tốt.”
Tề Tiểu Tô trợn mắt, cô đâu có nghĩ vậy đâu hả!
“Nếu như anh ta không lên tiếng, cô định dùng cách gì để thoát hiểm?” Hệ thống Tiểu Nhất lại hỏi. Chọc vào Bành Khố Các, dù sao cô cũng phải có cách tránh được lần này đúng không? Nếu như hôm nay bị đưa đi thật thì chắc cô sẽ thảm lắm đấy.