Nếu là trước đây, có lẽ ông thật sự sẽ không sợ.
Vì con gái của ông đã không còn hận ông nữa, đã nhận lại ông.
Nhưng bây giờ chính là lúc Liên minh loạn trong giặc ngoài, nếu ông đi rồi, không biết Liên minh sẽ rơi vào cục diện thế nào, sẽ trở nên hỗn loạn như thế nào nữa, bọn đối địch cứ nhìn chằm chằm vào cái vị trí này của ông, sẽ đứng trên góc độ của quốc gia ư?
Nếu họ chỉ một mực bắt đầu tranh giành, Liên minh nhất định sẽ vô cùng nguy cấp.
Lúc này ông thật sự không thể để Liên minh rơi vào bước đường như vậy.
Từ cơ thể cứng đờ của ông, Phương Viện Viện liền hiểu ra sự lựa chọn của ông.
Cô ta bỗng cảm thấy có chút chua xót.
“Bố, không lẽ con vẫn chưa thể công khai thân phận? Vẫn chỉ có thể gọi bố là cậu sao?”
Câu này của cô ta khiến sự áy náy trong lòng Thủ trưởng ban chấp hành lại dâng lên mãnh liệt.
Ông đang định nói chuyện, Vệ Thường Khuynh đã lên tiếng trước ông: “Không sai, ít nhất hiện tại không thể công khai.”
“Tại sao chứ?” Phương Viện Viện không ngờ người lên tiếng nói không được lại là Vệ Thường Khuynh, bỗng sững sờ.
Vệ Thường Khuynh liếc nhìn cô ta, nhàn nhạt nói: “Bây giờ công khai, Thủ trưởng ban chấp hành có thể sẽ mất đi chức vụ này. Nói như thế, cô vẫn kiên quyết muốn công khai sao?”
Biểu cảm của Phương Viện Viện có chút suy sụp.
Sao?
Bây giờ công khai quan hệ của họ, bố cô ta sẽ mất đi thân phận Thủ trưởng ban chấp hành tối cao sao? Nếu như vậy cô ta nhận lại ông còn ý nghĩa gì chứ?
Đến lúc đó cô ta cũng không thể trở thành tiểu thư đứng đầu Liên minh này nữa rồi!
Nghĩ đến điểm này, Phương Viện Viện liền cảm thấy rất khó chịu.
“Đương nhiên công việc của bố quan trọng hơn, con không để tâm tới danh hiệu này, dù sao con biết con có bố là được.” Cô ta nở một nụ cười cũng xem như khá là tươi tắn: “Sau này tìm cơ hội khác vậy.”
“Viện Viện...” Thủ trưởng ban chấp hành vuốt ve gương mặt cô ta, lại một lần nữa cảm thấy cô ta rất hiểu chuyện.
Sau đó ông nhìn sang bà Vệ, trầm mặt: “Cẩm Địch, rốt cuộc bà muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì? Không phải ông rất rõ sao? Tôi muốn có một đứa cháu, tôi muốn bồi dưỡng ra một người của Vệ gia luôn phục tùng mệnh lệnh của tôi, yêu tôi, kính tôi, xem lời nói của tôi như thánh chỉ!”
Sau này, bà ta sẽ cho đứa cháu đó đi tìm cách xuyên không, đi tìm niên đại mà Vệ Kiêu đang sống, nếu Vệ Kiêu và người phụ nữ đó có con cháu, là nam, bà ta sẽ bảo cháu mình hại chết đứa cháu trai đó, nếu là nữ, thì bảo cháu mình dụ dỗ con bé đó, sau đó để cho Vệ Kiêu nếm thử nỗi khổ khi cháu trai cháu gái của mình loạn luân.
Tất cả những người có lỗi với bà ta, bà ta đều sẽ thẳng tay báo thù.
Mà có cách báo thù nào tốt hơn cách này nữa chứ?
Đương nhiên, mục đích đằng sau này, bà ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ.
Bằng không, Phương Tấn sẽ không đồng ý.
Nhưng, bà ta không ngờ, Thủ trưởng ban chấp hành lúc này cũng không đồng ý với yêu cầu của bà ta, thậm chí cảm thấy rất xằng bậy.
Ông nhìn bà ta như nhìn một con quái vật: “Cẩm Địch, có phải bà bị điên rồi không? Bây giờ Thường Khuynh đang ở đây, nó trở về rồi, nó chưa chết, bà lại muốn...”
Chuyện đó dù sao ông cũng không thể thốt ra được.
“Không cần cách đó cũng được, vậy ông hạ lệnh cho nó!” Ánh mắt bà Vệ nhìn Vệ Thường Khuynh càng ngày càng lạnh lùng: “Ông hạ lệnh bảo nó lập tức kết hôn với Mạt Na, sinh con với cô ta đi.”
“Ha.”
Vệ Thường Khuynh bật cười châm biếm, ôm chặt Tề Tiểu Tô.
“Tôi sẽ công bố thanh minh, cắt đứt quan hệ mẹ con với bà.” Anh nói.
Bà Vệ ngay lập tức bị câu nói này đả kích. Bà ta mở to mắt, không dám tin nhìn anh: “Con muốn xóa bỏ quan hệ mẹ con với mẹ? Con dựa vào cái gì chứ? Mẹ nuôi con đến lớn như vậy, cho dù mẹ không phải là người đã sinh ra con, cũng là người đã nuôi lớn con, huống hồ, mẹ còn là dì của con, sao con có thể cắt đứt quan hệ với mẹ được chứ?”
“Vấn đề này đương nhiên tôi sẽ giải quyết.” Vệ Thường Khuynh nói, không nhìn bà ta nữa, ôm Tề Tiểu Tô xoay người định rời đi: “Xin lỗi, chuyện của các người chúng tôi không tiện xen vào.”
Nhìn thấy họ đã bước ra đến cửa, bà Vệ đột nhiên hét lớn một tiếng: “Vệ Thường Khuynh! Con đừng tưởng như vậy mẹ sẽ hết cách! Trước đây ta đã cho người lấy t*ng trùng của con, còn đang đông lạnh! Mạt Na đã hứa sẽ là người thụ thai nhân tạo!”
Toàn thân Vệ Thường Khuynh lập tức cứng đờ.
Thế nên, chuyện mà trước đây họ nói chính là chuyện này sao?
Trong khoảng thời gian anh mất trí nhớ...
Anh nhìn thấy áo khoác trắng, bản thân nằm trên giường phẫu thuật.
Là họ đã giở trò với anh.
Vệ Thường Khuynh chỉ cảm thấy một luồng lửa giận từ đáy lòng dâng lên, nhanh chóng dâng đến đỉnh đầu.
Lý! Nào! Lại! Thế!
Ức! Hiếp! Người! Quá! Đáng!
Họ lại dám sỉ nhục anh như vậy!
Trong khi anh đang trong tình trạng không biết gì, không được sự đồng ý của anh mà lại dám làm chuyện đó với anh!
Không thể nào chấp nhận nổi!
Tề Tiểu Tô cũng hiểu ý của bà Vệ, đồng thời cô cũng cảm thấy vô cùng tức giận.
Cô bỗng quay ngoắt người lại, ánh mắt như tóe lửa, lạnh lùng nhìn bà Vệ: “Bà nói cái gì?”
“Nói cái gì vừa rồi cô không nghe thấy sao?” Bà Vệ lúc này dường như rất đắc ý, hất cằm nói với Tề Tiểu Tô: “Cô muốn lấy con người của nó, vậy thì cho cô, nhưng, Mạt Na vẫn có thể mang thai đứa con của người đàn ông của cô, sau này tôi cũng sẽ để cho đứa bé đó theo họ Vệ! Thế nào?”
“Đờ mờ, tôi có thể đánh phụ nữ không?” Tề Tiểu Tô nhìn dáng vẻ hống hách có phần điên cuồng này của bà Vệ, trong đầu nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Hệ thống Tiểu Nhất rất tán thành: “Bản Hệ thống ủng hộ!”
Loại phụ nữ này, mặc kệ bà ta là thân phận gì, phải đánh cho bà ta biết cái gì gọi là lễ độ!
Nhận được ủng hộ, ánh mắt Tề Tiểu Tô liền lạnh xuống, buông tay Vệ Thường Khuynh ra, từng bước từng bước tiến về phía bà Vệ.
“Thế nào, không lẽ ở đây cô cũng dám đánh người sao?” Bà Vệ nhìn thẳng vào cô, không hề tránh né: “Cô phải suy nghĩ cho kỹ...”
Bà ta tuyệt đối không tin Tề Tiểu Tô dám ra tay ở đây, còn là ra tay với bà ta.
Nhưng, bà ta đã đánh giá cao Tề Tiểu Tô rồi.
Có người dám làm chuyện này với người đàn ông của cô, không lẽ cô còn phải nhịn sao?
Cô không nói tiếng nào, trực tiếp tung nắm đấm.
“Bốp!”
Vang lên một tiếng, một bạt tai giáng xuống gương mặt bà Vệ, bà ta chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, sau đó lập tức ngã xuống.
Thủ trưởng ban chấp hành đứng ngay bên cạnh bà ta, nhưng lại như không kịp, vốn không đỡ bà ta.
Nhưng, ông và Phương Viện Viện đều kinh ngạc nhìn cô, hoàn toàn không ngờ cô lại thật sự ra tay với bà Vệ, hơn nữa một bạt tai đã đánh ngất bà ta.
“Tề Vân Diên, cô...”
Phương Viện Viện cũng kinh hoàng rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Họ nhất thời đều không có cách nào phản ứng kịp.
Ngược lại bản thân Tề Tiểu Tô đã quay đầu nhìn sang Vệ Thường Khuynh, có chút áy náy nói: “A Khuynh, xin lỗi, em thật sự không kiềm chế được.”
Bất luận thế nào, trong mắt người ngoài, bà Vệ trước sau vẫn là mẹ của Vệ Thường Khuynh, là phụ nữ, là người đã vất vả nuôi anh lớn khôn.
Cô ra tay đánh bà Vệ, có lẽ Vệ Thường Khuynh sẽ cảm thấy rất đau buồn.
Vệ Thường Khuynh bước đến giơ tay kéo cô vào lòng.
Sao anh có thể không hiểu tâm ý của cô chứ.
Thật ra anh cũng đã rất tức giận, nếu không lập tức tìm cách nào đó phát tiết ra, có lẽ bản thân sẽ tức chết. Nhưng, với thân phận của anh, đúng là không thể ra tay với bà Vệ.
Nhưng Tề Tiểu Tô thì có thể.
Cô còn chưa bước vào cửa Vệ gia. Cho dù đã là người của Vệ gia, mẹ chồng nàng dâu gây cãi thậm chí ra tay đánh nhau cũng không phải không có.
Nếu như có người đội cho họ cái tội danh bất hiếu, thì để cô gánh vác, dù gì cô cũng không để tâm!
Không ai có quyền ức hiếp người đàn ông của cô!