Hứa Đình Phong cũng hơi ngạc nhiên, cậu nhóc nhớ mẹ không thích xem tài liệu văn kiện nhất.
Cậu nhóc nhún nhún vai: “Có khả năng là một tài liệu cần thiết, mẹ đã bận như vậy, chúng ta gọi đồ ăn ngoài đi?”
Hứa Đình Phong cầm lấy máy tính bảng, nhìn lướt qua vài món mà cậu nhóc và Hứa Nhược Hy thích ăn, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng giúp Hứa Nhược Phi chọn món thịt bò và pho mát nướng mà cô thích nhất.
Sau khi đồ được giao tới, Hứa Đình Phong mang thịt bò và pho mát nướng lên phòng của Hứa Nhược Phi.
Hứa Nhược Phi thậm chí còn không ngửi thấy mùi thơm, toàn tâm chú ý vào tài liệu tiếng Anh.
Đột nhiên, một bàn tay nhỏ bé kéo mạnh góc áo của cô.
Hứa Đình Phong đặt đồ ăn lên bàn, giống như một ông cụ non: “Được rồi, mẹ mau ăn đi, ăn xong rồi xem tài liệu tiếp.”
Sau đó, Hứa Đình Phong tịch thu tài liệu của Hứa Nhược Phi, đặt chúng sang một bên và đẩy thức ăn lại gần cô.
Hứa Nhược Phi dở khóc dở cười.
Cô đã trưởng thành mà vẫn còn phải để cho con cái của mình để giám sát mình nữa.
Thật là thất bại.
Sau khi Hứa Nhược Phi ăn tối xong, cô đưa hộp đồ ăn đi vào nhà bếp, lại giúp hai con cưng làm món tráng miệng sau bữa ăn, sau đó mới quay lại tiếp tục làm việc.
Cô cũng không biết mình bận đến mấy giờ.
Đợi cho đến khi cô vươn vai một cái, dụi mắt, đi vào nhà bếp pha một tách cà phê.
Trong lúc nghỉ ngơi, Hứa Nhược Phi mở điện thoại ra.
Không mở thì hay rồi, vừa mở ra đã bị dọa nhảy dựng lên.
Bình thường hầu như cấp trên chỉ sử dụng Zalo để liên lạc với cô, mà bây giờ lại gọi mấy cuộc điện thoại.
Hứa Nhược Phi im lặng một chút, trước đó cô tức giận tắt điện thoại, chắc sẽ không bị Lệ Đình Nam ngắt máy chứ?
Hứa Nhược Phi liền gọi điện lại.
Không ngờ cuộc gọi ngay lập tức được kết nối.
Giọng người đàn ông có chút không vui: “Cuối cùng thì cũng chịu mở máy rồi? Hử?”
Hứa Nhược Phi: Sao cô lại cảm thấy mình có cảm giác bị bắt gian...
Cô nhanh chóng phủ nhận: “Tổng giám đốc Lệ, để không bị người khác làm phiền nên tôi đã tắt hết tất cả các thiết bị điện tử.”
Lệ Đình Nam đậu xe ở bên đường.
Mây giờ đồng hồ liền cũng không thể liên lạc với cô.
Buổi chiều có liên tiếp mấy cuộc họp quan trọng, vừa kết thúc là anh liền lái xe đi đến căn hộ của Hứa Nhược Phi.
Kết quả người ta chỉ nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ “Để không bị người khác làm phiền nên tôi đã tắt hết tất cả các thiết bị điện tử” rồi cúp máy luôn.
Một câu khiến anh nghẹn lời, lên không được mà xuống cũng không xong.
Anh bị một người phụ nữ làm cho nghẹn họng đến mức này từ bao giờ vậy?
Lệ Đình Nam dựa vào cửa xe, hai chân dài dùng làm điểm tựa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!