Lý An cực kỳ khó hiểu: “Tổng giám đốc Lệ, hai người đến nhà hàng nào đấy? Thế mà còn có người không biết anh là ai, yêu cầu tính tiền ngay, kỳ cục vậy! Bây giờ ở Lâm Xuyên còn có nhà hàng nào không có máy Pos hả?”
Lệ Đình Nam bình tĩnh nói: “Quán ven đường.”
Lý An: “…”
Cậu ta không nghe nhầm chứ?
Quán ven đường?
Cấp trên của cậu ta – tổng giám đốc tập đoàn Lệ Thị, đi ăn quán ven đường với Anna?
Lý An cảm thấy thế giới quan của mình bị phá tan. Sau khi im lặng vài phút, cậu ta lẳng lặng cúp máy. Chắc chắn là do cậu ta chưa tỉnh ngủ, cả thế giới sai lệch hết rồi.
Lệ Đình Nam đặt điện thoại vào cặp táp, nhìn cô gái say đến mức bất tỉnh, đau đầu xoa nhẹ giữa trán. Anh đi đến bên cạnh Hứa Nhược Phi, nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, kêu cô: “Cô tự đi đến bãi đỗ xe được không?”
Hứa Nhược Phi hất tay Lệ Đình Nam ra: “Anh đừng quậy! Để tôi ngủ thêm chút nữa đi!”
Lệ Đình Nam im lặng, quay người bế ngang cô lên. Dáng người của Hứa Nhược Phi cao gầy, cực kỳ xinh đẹp, cho dù bận làm việc nhưng mỗi ngày cô đều đến phòng tập gym rèn luyện thân thể đúng giờ, trên người không có mỡ thừa.
Ôm cô vào ngực, ngược lại càng khiến người ta cảm thấy cô hơi gầy.
Cho dù Lệ Đình Nam muốn giữ phong thái thân sĩ nhưng cũng khó mà không chạm bàn tay vào đùi của cô. Ai bảo Hứa Nhược Phi mặc quần đùi jean.
Huyệt thái dương của Lệ Đình Nam co giật, cô gái này đúng là khắc tinh của anh, không lúc nào là không khiêu chiến giới hạn kiên nhẫn của anh. Khi anh ôm Hứa Nhược Phi đi, rất nhiều người đều nhìn chăm chú vao hai người bọn họ.
“Làm gì vậy? Đóng phim thần tượng hả?”
“Không phải quay chương trình tạp kĩ gì chứ?”
“Tại sao tôi lại có cảm giác cô gái vừa rồi nhìn hơi quen quen? Có phải là người lên bảng hot search lúc trước không?”
Có người thấy Hứa Nhược Phi hơi quen, lấy điện thoại ra tìm.
Không sai vào đâu được: “Đây không phải là người pha chế nước hoa lên bảng hot search lần trước à?”
“Vậy người đàn ông vừa rồi là ai? Chẳng lẽ là Lệ Đình Nam?”
“Sao thế được chứ, hẳn là tổng giám đốc của tập đoàn Lệ Thị sẽ không đến đây ăn đồ nướng đâu.”
“Cũng đúng, ha ha.”
Như thể không nghe tiếng bàn tán của mọi người sau lưng mình, Lệ Đình Nam ôm cô gái đến bãi đỗ xe, mở cửa, đặt cô ngồi vào ghế phó lái, đeo dây an toàn cho cô. Sau này nhất định không thể để cô uống rượu nữa!
Lệ Đình Nam nhìn hai má đỏ bừng của cô, yên lặng tự hỏi mấy giây, lập tức quay về chỗ ghế lái, thắt dây an toàn.
Nhà trọ của Hứa Nhược Phi không xa quán đồ nướng là bao, chỉ đi xe mười phút là đến. Lệ Đình Nam nhìn thoáng qua cô gái vẫn còn đang ngủ, anh không biết số phòng của cô là bao nhiêu.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!