Hứa Nhược Phi không biết mình ngủ bao lâu, lúc cô tỉnh lại thì sắc trời đã chuyển sang hoàng hôn.
Nguy rồi, Hứa Nhược Phi thầm nghĩ, không phải cô ngủ qua buổi trưa luôn rồi chứ?
Dựa theo kế hoạch đã sắp xếp, chiều nay Lệ Đình Nam có mấy hội nghị liên tiếp. Lý An không có ở đây, với tư cách là thư ký tạm thời, hiển nhiên cô phải bổ sung vào ghế trống của Lý An.
Tiêu rồi, tiêu rồi!
Cô liếc nhìn đồng hồ, vội vàng sửa sang lại quần áo xộc xệch do tư thế ngủ, chuẩn bị đi đến phòng hội nghị.
Lúc này, cửa văn phòng bị đẩy ra, ngón tay thon dài của Lệ Đình Nam nhẹ nhàng cởi bỏ cà vạt trên cổ mình, cánh tay bên trái treo áo khoác âu phục của anh.
Con ngươi đen nhánh của anh quét qua gương mặt mang theo vết hằn do ngủ say của Hứa Nhược Phi, gương mặt lạnh lùng chợt nhếch môi cười.
Anh đi đến bên cạnh sô pha, đặt âu phục và cà vạt đã cởi trong tay xuống lưng ghế, sau đó xoay người, dùng ngón tay chỉ má mình: “Trên mặt có dấu.”
Hứa Nhược Phi kinh ngạc, cô cầm tấm gương lên, quả nhiên có vài vết hằn, nhất định là do lúc ngủ để lại.
Lệ Đình Nam cười khẽ, anh tùy ý tựa vào ghế sô pha bên cạnh, hai tay khoanh lại trước ngực.
Hứa Nhược Phi ngẩng đầu lên đối mặt với người đàn ông đang cười vui vẻ.
Vậy mà Lệ Đình Nam lại không trách cứ cô?
Bây giờ đã năm giờ rồi, hình như cô đã bỏ lỡ nhiều buổi hội nghị nhỉ?
Người đàn ông ăn nói độc miệng năm xưa, ấy thế mà giờ lại không tỏ vẻ gì cả à?
Hứa Nhược Phi cảm thấy hết sức khó tin.
Dường như đoán được Hứa Nhược Phi đang nghĩ gì, Lệ Đình Nam nhẹ nhàng nhướng mày, môi mỏng mở ra: “Nhìn cô ngủ say quá nên tôi không gọi cô dậy.”
Hứa Nhược Phi bày ra vẻ ủ rũ, giọng điệu hơi uể oải: “Tôi ngủ bao lâu rồi…”
Lệ Đình Nam suy nghĩ một chút: “Giữa trưa đã ngủ mất.”
Anh chớp mắt một cái, nhớ giữa trưa họp về thì thấy dáng vẻ gục xuống bàn ngủ một cách ngon lành của người phụ nữ này, tựa như một bé thỏ con được nuôi trong nhà, trông rất vô hại.
Nhưng chỉ có anh mới biết rõ, con thỏ này không phải ngồi không, đừng nói đến chuyện nóng lên sẽ cắn người, ngay cả bình thường cũng rất dữ dội rồi.
Lệ Đình Nam nhìn quầng thâm dưới mắt của Hứa Nhược Phi, sau đó đứng dậy đi về phía bàn làm việc của mình: “Công việc hôm nay đã xong, cô trở về đi, sáu giờ sáng mai đến biệt thự Trần Sơn đón tôi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!