Không khác mấy so với phong cách ngày thường của anh, nhưng lần này còn có thêm một chiếc kẹp cà vạt tinh xảo.
Lệ Đình Nam hỏi Hứa Nhược Phi: “Cô ăn sáng chưa?”
Hứa Nhược Phi lắc đầu.
Nhà trọ của cô cách biệt thự của Lệ Đình Nam một khoảng khá xa, đi trên đường tốn chừng hai tiếng.
Cô chỉ kịp làm bữa sáng cho Hứa Nhược Hy và Hứa Đình Phong, hoàn toàn không có thời gian để ăn.
Hiếm khi thấy Hứa Nhược Phi trung thực như vậy, tâm trạng của Lệ Đình Nam rất tốt. Anh nhếch môi, ý bảo Hứa Nhược Phi theo mình xuống dưới lầu.
Lệ Đình Nam: “Cô có kiêng ăn gì không?”
Hứa Nhược Phi: “Không có kiêng gì cả, tôi ăn được hết.”
Lệ Đình Nam gật đầu, gọi người giúp việc dựa theo khẩu vị của anh mang bữa sáng lên. Chỉ hơn mười phút, trên bàn cơm thật dài đã bày đầy điểm tâm, trông vô cùng phong phú.
Ngoại trừ cháo và các món ăn kèm ra thì bữa sáng còn có bánh ngọt Tô thị, bánh bao chiên Thượng Hải, thậm chí còn có bánh xếp pha lê và bánh cuốn.
Hứa Nhược Phi ăn không ít, do ăn cơm nên son môi của cô bị trôi một chút.
Sau khi đặt đũa xuống, Hứa Nhược Phi nói với Lệ Đình Nam: “Tổng giám đốc Lệ, tôi đi chỉnh trang một xíu nhé.”
Bàn ăn trước mặt không còn bao nhiêu món, Lệ Đình Nam nhớ đến cảm thụ ôm người phụ nữ này vào đêm hôm trước mà nhíu mày: “Ăn nhiều chút.”
Hứa Nhược Phi kỳ quái: “Tổng giám đốc Lệ, tôi ăn nữa là sẽ béo như heo luôn đó. Phụ nữ làm việc rất vất vả, vừa làm việc phải vừa duy trì dáng người nữa đấy!”
Bây giờ, mỗi ngày cô đến phòng tập thể thao rèn luyện đã rất khó khăn, ăn nhiều hơn nữa thì chỉ sợ phải vận động nhiều hơn nửa tiếng nữa.
Lệ Đình Nam nheo mắt lại, kỹ càng đánh giá gương mặt trái xoan tinh xảo của cô, cười nhạo nói: “Sợ cái gì, tôi ôm cô đi.”
Hứa Nhược Phi: “...”
Quản gia rất có mắt nhìn, bảo người giúp việc bưng tráng miệng parfait dâu tây vừa mới làm lên.
“Cô Anna, cô thử món tráng miệng parfait dâu tây vừa mới làm này xem, món này dùng dâu tây tươi vừa hái xuống đến làm đấy.” Quản gia cười híp mắt giới thiệu cho Hứa Nhược Phi.
Hứa Nhược Phi nhếch môi, nhìn món tráng miệng parfait dâu tây trên bàn, cuối cùng rất không có khí khái mà ngồi xuống. Không phải chỉ vận động thêm nửa tiếng nữa thôi sao, có gì mà không làm được! Đồ ngọt quan trọng nhất!
Sau khi Hứa Nhược Phi ăn xong thì đến nhà vệ sinh chỉnh trang lại.
Lệ Đình Nam buông bát đũa, ngẩng đầu nhìn quản gia rồi khen ngợi một câu: “Làm không tệ.”
Quản gia mỉm cười.
Ông lớn tuổi như vậy rồi, sao có thể nhìn không ra cậu chủ để ý cô trợ lý này cơ chứ? Vậy nên ông cố ý dặn dò phòng bếp làm đồ ngọt mà con gái thích ăn. Biết bao nhiêu năm qua, ông chỉ thấy có cô gái Anna kia là được hưởng đãi ngộ này.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Hứa Nhược Phi theo Lệ Đình Nam đến nhà để xe.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!