Xem như đây là sự công nhận đối với việc làm của Hứa Nhược Phi.
Đây là lần đầu tiên trong thời gian làm việc Hứa Nhược Phi thấy cách Lệ Đình Nam đối mặt với những ông chủ trong giới.
Anh thành thạo qua loa nghe những người đó bàn bạc, thỉnh thoảng cười một tiếng, sau đó nói lên quan điểm và ý kiến của mình.
Hứa Nhược Phi mím môi ghi lại nội dung quan trọng của hội nghị dưới dạng lời chú giải.
Lúc hơn nửa hội nghị kết thúc, Hứa Nhược Phi cảm thấy năng lượng tinh thần của mình gần như cạn kiệt.
Cô mệt mỏi nhắm mắt lại một lát, đôi mắt vừa nhức nhối vừa buồn ngủ.
Hóa ra mỗi ngày cường độ công việc của Lệ Đình Nam đều như vậy. Hứa Nhược Phi lại mở mắt ra, xoa xoa cổ mình.
"Mệt rồi sao?" Lệ Đình Nam dùng một tay mở một lon cà phê lạnh, cúi đầu uống một hớp.
Hứa Nhược Phi gật đầu một cái, giọng mang theo vẻ mệt mỏi: "Cường độ công việc quá cao, nếu mỗi ngày đều như vậy thì tôi muốn tăng lương."
Lệ Đình Nam cười nhạo một tiếng: "Cũng có chút tiền đồ đấy."
Nhân viên làm việc chen vào không đúng lúc: "Cô Anna, cà phê của cô."
Hứa Nhược Phi nhận lấy, học theo động tác của Lệ Đình Nam, muốn dùng một tay mở lon.
Nhưng không biết sao lực lại không đủ, không có cách nào mở bằng một tay, cuối cùng vẫn phải dùng hai tay để mở ra.
Lệ Đình Nam rũ mắt, ung dung thản nhiên nghiêng người dựa vào cạnh bàn.
Vị tổng giám đốc một công ty xí nghiệp nhiên liệu đi tới trước mặt hai người, đầu tiên là nhìn thoáng qua Hứa Nhược Phi sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đưa tay về phía Lệ Đình Nam nói: "Bài phát biểu khai mạc của tổng giám đốc Lệ hôm nay rất có chiều sâu..."
Hứa Nhược Phi yên lặng nhấp một ngụm cà phê, trong lòng phỉ nhổ: Đây là bài cô sửa mà.
Vị tổng giám đốc một công ty xí nghiệp nhiên liệu đưa ra rất nhiều quan điểm của bản thân, bình tĩnh trò chuyện với Lệ Đình Nam. Hứa Nhược Phi cũng không quá hứng thú với đề tài xí nghiệp nên cầm lon rời khỏi Lệ Đình Nam.
"Anna, con cảm thấy sáng nay thế nào?" Một người lớn tuổi với giọng nói điềm đạm gọi Hứa Nhược Phi lại.
Quay đầu nhìn lại thì ra là ông Tô đang mặc vest chỉnh tề với vẻ mặt ôn hòa, Hứa Nhược Phi cười một tiếng, thuận theo tự nhiên đi theo cười với ông Tô một cái.
Ánh mắt Lệ Đình Nam rơi vào người Hứa Nhược Phi đứng cách anh mấy mét.
Anh rất ít khi thấy cô cười như vậy.
Nụ cười thuần khiết, không xen lẫn bất cứ những yếu tố nào khác.
Ánh mắt cong cong giống như trăng non trên bầu trời.
Cô và tổng giám đốc Tô có quan hệ tốt như vậy sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!