Hôm sau, tám giờ.
Hứa Nhược Phi về nhà, hiếm khi trang điểm cẩn thận sau đó lái xe đến Tivano.
Từ nhỏ cô đã được nuôi dạy và hun đúc những lễ nghi nên bây giờ cử chỉ hành động đều vô cùng tinh tế.
Nhân viên phục vụ lịch sự hỏi: “Là An tiểu thư đúng không ạ? Ông Tô đã ở trong phòng riêng chờ cô rồi ạ.”
Hứa Nhược Phi khẽ mỉm cười, đi đến phòng riêng dưới sự chỉ đường của phục vụ.
Trong phòng ngoại trừ ông Tô còn có thư ký của ông ấy.
Ông Tô đang xem điện thoại, nhìn thấy Hứa Nhược Phi đã đến, hiền hòa như một người bố, nói: “Không đưa Đình Phong với Nhược Hy đến cùng sao?”
Hứa Nhược Phi lắc đầu: “Sắp kiểm tra cuối kỳ rồi, hai đứa còn đang ở nhà ôn bài, còn cằn nhằn cháu một lúc, trách cháu không kiểm tra bài giúp hai đứa nó nữa.”
Ông Tô nghe thấy thế không nhịn được cười.
Ông chỉ chỉ một đống hộp to hộp nhỏ ở góc phòng nói: “Ầy, Vân Nhi cứ bảo bác mang rượu vang đến, nó nói con làm việc vất vả, ngủ không ngon giấc nên uống một chút vang đỏ.”
Hứa Nhược Phi nhìn một đống hộp lớn liền bắt đầu suy nghĩ, lát nữa làm sao cô mang hết đống đồ này lên xe được?
Ông Tô giống như đoán được Hứa Nhược Phi đang nghĩ gì trong lòng: “Con yên tâm, lát nữa bác sẽ sai người đem những thứ này về cho.”
Sau đó, ông Tô bắt đầu gọi món.
Sau khi nhân viên phục vụ đi, Hứa Nhược Phi và ông Tô lại nói chuyện về cuộc sống lúc ở Lâm Xuyên.
Ở bên ngoài phòng, bởi vì phòng cách âm quá tốt mà Hứa Nhược Mộng căn bản không biết người ngồi trong đang nói chuyện gì, vì vậy cô ta chỉ có thể nhân lúc phục vụ đi ra mà nghe được giọng của Hứa Nhược Phi.
Hứa Nhược Mộng nheo mắt lại, sau khi xác định Hứa Nhược Phi và ông Tô đang ở trong phòng liền rút điện thoại ra.
“Anna đang ở Tivano dùng bữa với một người đàn ông trung niên.” Gửi đi.
Đây là một chiếc di động cá nhân khác của cô ta, trừ bản thân cô ta ra, không ai biết số điện thoại này thuộc về cô ta.
Lệ Đình Nam nhăn mày nhìn tấm ảnh trong điện thoại, anh có thể nhận ra người phụ nữ trong tấm ảnh là Hứa Nhược Phi, nhưng cô vừa hay che mất khuôn mặt của người đàn ông kia, không thể đoán ra được đó là ai.
Đôi mắt anh hơi nheo lại dò xét: “Cô là ai?”
Hứa Nhược Mộng cười trả lời: “Anh không cần quan tâm tôi là ai, nếu như anh muốn biết thật hay giả, anh đến xem xem chẳng phải là rõ ngay sao?”
Sau khi trả lời xong, Hứa Nhược Mộng tắt nguồn điện thoại, cất vào trong túi xách.
Sự tò mò mới là thứ đáng sợ nhất.
Không một ai có thể ngăn được sự tò mò.
Chỉ cần Lệ Đình Nam tận mắt nhìn thấy Hứa Nhược Phi cùng người đàn ông khác đi ăn tối, chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Cô ta thậm chí còn chẳng cần dùng bất cứ thủ đoạn nào khác đã có thể hủy hoại hình ảnh của người phụ nữ này trong lòng Lệ Đình Nam.
“Cô Hứa, cô ở đây làm gì vậy?” Nhân viên phục vụ thấy Hứa Nhược Mộng đứng ở ngoài cửa phòng riêng thì cảm thấy hơi kỳ lạ.
Hứa Nhược Mộng cũng là khách quen của nhà hàng, nhân viên phục vụ đương nhiên nhận ra cô ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!