Hứa Nhược Phi dừng lại trước một cái tên và nhấp vào giao diện Zalo.
“Vẫn chưa xong à?”
Khóe môi Hứa Nhược Phi khẽ giật giật, ngón tay mảnh khảnh của cô gõ nhanh trên màn hình: “Đang chuẩn bị đi về.”
Nếu không có tin nhắn Zalo này thì chỉ sợ cô đã bỏ rời khỏi văn phòng của bà Lâm từ lâu rồi.
Dường như Lệ Đình Nam đang sử dụng điện thoại di động, thế nên ngay sau khi tin nhắn Zalo của Hứa Nhược Phi vừa được gửi tới thì anh liền trả lời Zalo của cô ngay.
Dĩ nhiên là một chuỗi dấu chấm lửng: “...”
Hứa Nhược Phi: “...”
Hứa Nhược Phi không nói nên lời, cô để điện thoại di động vào lại trong túi xách rồi lại tạm biệt bà Lâm một lần nữa.
Ngay khi cô vừa mở cửa ra thì đã nhìn thấy Lệ Đình Nam đứng ở cửa, đôi chân dài của anh hơi chùng xuống, một tay anh cầm điện thoại di động như là đang đợi tin nhắn trả lời của ai đó.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh nhướng mắt liếc nhìn về phía cửa rồi không nói gì mà lại cất điện thoại vào túi.
“Nói chuyện gì mà lâu như vậy hả?” Rõ ràng Lệ Đình Nam có vẻ hơi khó chịu, nhưng giọng điệu cũng không biểu lộ ra nhiều lắm.
Hứa Nhược Phi thầm nghĩ trong lòng: “Sao người này lại kì quặc như vậy nhỉ, anh ấy muốn gặp mặt mình sớm hơn thì cứ nói thẳng ra là được rồi, cần gì phải vòng vo như vậy chứ.”
Khi Hứa Nhược Phi nhìn thấy Lệ Đình Nam trong tư thế sẽ sẵn sàng bế cô lên đóng gói bỏ vào hộp mang đi thì cô miễn cưỡng giương cờ trắng đầu hàng: “Tổng giám đốc Lệ à, tốt xấu gì cũng là làm việc với người lớn hơn anh. Tôi lại còn chăm chỉ như vậy nữa, chẳng lẽ lại có vấn đề gì sao?”
Lệ Đình Nam thấy biểu hiện nghiêm túc của Hứa Nhược Phi thì nhận ra rằng phản ứng của anh vừa rồi đã hơi quá trớn.
Bị cảm xúc của một người phụ nữ dẫn dắt thực sự không giống với phong cách thường ngày của anh.
Không biết có phải vì nguyên nhân do Tần Dục hay không.
Nghĩ đến Tần Dục, đột nhiên thái dương của Lệ Đình Nam giật giật.
Những gì anh ta nói trước khi rời đi rõ ràng là khiêu khích.
Trước đây anh sẽ phát hiện ra được ngay, nhưng hôm nay phải mãi một lúc lâu sau anh mới tỉnh táo lại.
Hứa Nhược Phi cảm thấy Lệ Đình Nam có vẻ hơi kỳ lạ.
Cô nhìn chằm chằm Lệ Đình Nam một hồi lâu nhưng cũng không biết anh có gì lạ cả, vì vậy cô cầm túi xách đi tới gần anh rồi nhẹ nhàng kiễng chân lên và hôn lên môi anh một cái.
Lệ Đình Nam: “...”
Anh cụp mắt xuống nhìn người phụ nữ trước mặt, cô dễ thương đến mức khiến người ta phải mê mệt.
Như thể cố ý, cô nhướng mi và chớp mắt nhìn anh, giống như một yêu tinh hắc ám sẽ lấy đi trái tim và hồn phách của mọi người.
Lệ Đình Nam nhíu mày nói: “Em có biết đây là đâu không?”
Giọng nói của anh trở nên trầm hơn.
“Em biết.” Đôi môi của Hứa Nhược Phi mấp máy: “Là ở biệt thự nhà họ Lâm, cho nên dù em có làm gì tổng giám đốc Lệ thì anh cũng không thể trả thù ngược lại, đúng không?”
Hứa Nhược Phi nói xong liền xoa xoa cái cổ của cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!