Nhiệt độ của lòng bàn tay khiến eo cô hơi run lên.
Dường như trước cửa phòng của bà Lâm không có ai, dù xung quanh trang trí lộng lẫy nhưng không ai chú ý tới nơi này.
Hứa Nhược Phi nhìn thì có vẻ bạo dạn, nhưng thực tế cô là kiểu người muốn bỏ chạy sau khi kết thúc trò trêu chọc của mình.
Kiểu người như cô thường được biết đến như là người chỉ có nhiệm vụ đánh lửa chứ không có nhiệm vụ dập lửa.
Thực sự anh bắt cô phải chịu trách nhiệm mà cô lại bắt đầu giả vờ ngu ngốc.
Hứa Nhược Phi có vẻ hơi hoảng hốt trong vòng tay của Lệ Đình Nam. Đang ở trước cổng nhà bà Lâm, ông chủ của cô đang làm gì vậy? Chẳng lẽ anh cả gan dám hôn cô ở đây sao?
Hứa Nhược Phi tỉnh lại ngay lập tức, nhịp tim của cô đập hơi nhanh.
Bỗng nhiên cô thấy hối hận vì trò đùa dai vừa rồi.
Cô đã sớm biết rằng Lệ Đình Nam là một con sói săn và anh sẽ không dễ dàng buông tha con mồi của mình.
Tại sao cô lại cố tình trêu chọc anh chứ?
Này không phải là tự đẩy mình vào hố sao?
Hơi nóng đột ngột áp sát vào cơ thể khiến Hứa Nhược Phi hơi nhíu mày, cô chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói của Lệ Đình Nam truyền đến sau lưng cô.
Hơi thở của anh nóng như thiêu đốt, giọng nói của anh gợi cảm và trầm thấp: “Sao em biết anh không dám chứ?”
Đầu óc của Hứa Nhược Phi lập tức trở nên tỉnh táo.
Dưới ánh đèn mờ ảo, cô chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người đàn ông phía sau lưng cô, hai tay anh đang ôm chặt eo cô.
Anh thực hiện động tác quá mức thành thạo, chỉ bằng một tay mà anh đã giam cầm cô trong lòng rồi.
Ở nơi Hứa Nhược Phi không nhìn thấy, đôi mắt đen của người đàn ông đã nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng ngần của cô.
Trên môi anh vẫn còn vết son môi của cô.
Hứa Nhược Phi không khỏi run lên trong lòng khi nhớ lại chuyện kích động đã từng xảy ra giữa hai người trong căn phòng năm xưa.
Cô vô thức muốn tránh cái cổ của mình bị Lệ Đình Nam kích động đến mức nổi cả da gà nhưng Lệ Đình Nam lại vùi đầu vào gáy cô.
Sau đó, đôi môi nóng bỏng nhuốm màu son môi của anh nhẹ nhàng chạm vào làn da trắng nõn và mềm mại nơi gáy cô.
Anh khẽ hé môi rồi cắn một cái.
Hứa Nhược Phi rủa thầm trong lòng: “Mẹ kiếp, anh là chó à?” nhưng lại có một cảm giác yếu mềm khiến cô nói không nên lời, cảm giác ấy cứ lan từ sau gáy của cô đến hết toàn thân.
Nó khiến cô không khỏi run rẩy.
Hứa Nhược Phi buột miệng khẽ kêu lên: “A, anh...”
Ngay lập tức, cô giơ tay lên và đang chuẩn bị ngăn Lệ Đình Nam lại thì người đàn ông đã nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô, xoay người cô lại và dễ dàng đè cổ tay cô vào bức tường.
Tiếng cười của Lệ Đình Nam rất nhẹ nhàng, như thể anh đang cười rằng động tác của Hứa Nhược Phi không gây hại gì đáng kể cho anh.
Đôi môi đem theo nhiệt độ nóng bỏng của anh lướt từ cổ rồi đến môi cô.
Thậm chí Hứa Nhược Phi còn không dám vùng vẫy, cô không có hứng thú và thói quen bị người khác nhìn thấy cảnh thân mật.
Cô chỉ có thể dùng móng tay cào vào lưng người đàn ông, nhưng chỉ giống như gãi ngứa cho anh vì đã bị ngăn cách bởi bộ đồ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!